Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 10 - Toàn Là Vàng Là Ngọc

- Kim đạo hữu kẻ ngồi trong kiệu kia không tầm thường, chẳng nhẽ là kẻ kia đã đột phá thành công? Vậy chuyến đi này của chúng ta e rằng. (Bân Hoa Tử nửa bước hóa thần Trưởng Lão Thủy Nguyệt Tiên Môn một nữ tử xinh đẹp mị hoặc lòng người)

- Chiếc kiệu đó là trân phẩm linh khí có khả năng che giấu, ta không thể nhìn rõ trong đó là ai, nhưng vừa rồi hắn có chạm mắt với ta, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.(Kim Lân Vương nửa bước Hóa Thần, Trưởng Lão Đại Lực Kim Cương môn thực lực hùng hậu kẻ mạnh nhất trong ba kẻ Nửa bước Hóa thần đến đây, vóc người cao to mái tóc dài vàng rực vô cùng nổi bật)

- Ồ điều Bân đạo hữu nói có khả năng là hắn, chỉ có hắn mới có tư cách ngồi Kim Liên Bảo tọa mà thôi. Khí thế ấy quả thật hùng hậu, chuyến đi này là khó rồi. (Hùng Duệ nửa bước hóa thần, Trưởng Lão Pháp Thần Hóa Yêu Tông nam tử tuấn tú thân mặc thanh y toát lên vẻ thư sinh đầy trí tuệ)

Kim Lân Vương giọng to trầm không cho là phải cất tiếng:

- Cho dù có thật là hắn, tu vi tăng tiến thì cũng chỉ nửa bước Hóa Thần mà thôi, nhấc lên nổi sóng gió gì?

- Kim đạo hữu chớ nên khinh địch, năm xưa hắn mới chỉ Nguyên Anh Hậu kỳ mà bao lần có thể toàn mạng từ tay chúng ta mà thoát ra ư? Bân Hoa Tử thích thú cười nói.

- Hừ.. Chẳng qua có chút bản lĩnh chạy chốn.

- Có lẽ chúng ta nên chờ một chút, dù sao trong thời gian ngắn chúng ta cũng không thể công phá được Đại sơn Hộ Trận của Không Kiếm Môn được, huống hồ mục đích chính chúng ta vẫn là thăm dò. (Hùng Duệ không nhanh không chậm đáp cơ thể bạt nhược thư sinh nhưng lại toát lên vẻ thông tuệ đến kỳ lạ)

- Thật là muốn lao vào đánh đấm a. Mong là hắn không giở cái bản lĩnh chạy chốn ra. (hai mắt Kim Lân Vương rực sáng, tóc tung bay cả người đầy chiến ý, sau khi va chạm ánh mắt với Minh dường như đã khơi gợi chiến ý của hắn từ sâu bên trong, mà bây lâu hắn chưa được bộc phát ra, hắn như con bạo thú tìm được đối thủ vậy)

Ngay lúc này, Minh đã ngồi ngay ngắn trên bảo tọa cao nhất trong Trưởng Môn đại điện, tòa cung Điện to lớn khí thế bàng bạc dựng trên lưng trừng ngọn núi cao nhất, cả một tòa núi to lớn lại bị cắt một nửa dựng một tòa Cung Điện dựa vào núi, vân vụ mờ ảo, chim hạc bay lượn, Cầm hoa đua sắc. Phía dưới bảo tọa trưởng môn và các trưởng lão ngồi đó đầy lo lắng, mấy ngàn năm nay Không Kiếm Môn chưa sản sinh ra được một vị Nửa bước Hóa Thần nào, nguy cơ trùng trùng, không phải nội tình thâm sâu thì Không Kiếm Môn sớm phải dời tông môn mà nhường lại khối bảo địa này rồi.

- Bẩm Lão tổ, mặc dù Đại Sơn Hộ trận đã mở nhưng nguy cơ vẫn còn đó, mong Lão tổ đưa ra quyết định. (Kiếm Ngọc Nguyên Anh Hậu Kỳ Trưởng môn, một nam tuấn tiêu sái mặc đạo bào, sau lưng treo trường kiếm thân hình thẳng tắp.)

Minh lúc này còn đang bị khung cảnh nơi đây làm cho choáng ngợp, khắp nơi đều là vàng là ngọc, hắn nhẩm tính hỏi Lục Ngọc thì cả tòa cung điện này cả cái ghế này cũng là vàng là ngọc mà bán đi thì bao nhiêu tiền a. Khi Kiếm Ngọc lên tiếng hắn mới nhớ ra nhiệm vụ trước mắt của mình lúc này, trong trí nhớ của vị Lão Tổ hắn có thấy Thanh Trảm Không Kiếm đang cắm giữa quảng trường bên ngoài đại điện. Cả thân kiếm đen bóng chẳng có gì nổi bật, Thanh kiếm đang cắm ở mắt trận của Đại Sơn Hộ trận, chỉ cần chuyền linh lực cho nó là Đại trận sẽ phát ra uy lực vô cùng, mấy lần tên Lão tổ này gây họa bên ngoài cũng dùng trò này mà đuổi địch thành công.

- Được ta có cách.

Minh đứng dậy tiến ra ngoài Đại Điện, đến chỗ thanh kiếm hai tay cầm kiếm. Trưởng môn và các vị trưởng lão chỉ biết cười khổ cảnh này bọn hắn nhìn không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần này đối phương đến là Ba vị nửa Bước Hóa Thần và còn có nguồn tin rằng có cả Hóa Thần tu vị tọa trấn trên cao. Nguy cơ lần này là trùng trùng khốn khó, đối phương huy động cả Hóa Thần tu vị tới họa lần này là họa diệt môn không cẩn thận là Không Kiếm Môn sẽ bị hủy diệt.

- Lão tổ, lần này đối phương còn có Hóa Thần tu vi tọa trấn trên cao, nguồn tin này là xác thực. (Đại trưởng lão lo lắng nói, hắn thực sự sợ lần này không giống như mọi lần vì đối phương đã hạ quyết tâm)

- Ồ. (Minh cũng khựng lại, liền nhập tâm hỏi Lục Ngọc)

- Có Hóa Thần tu vi tới, ta đánh lại được không?

- Đánh thì lúc này ngươi không thắng lại, nhưng đuổi thì đuổi đi được.

- Cách nào?

- Bây giờ ngươi chỉ sử dụng được linh lực một cách thuần túy nhất mà thôi, đó là rót linh lực của ngươi vào thanh kiếm đó, việc còn lại để cho nó lo.

Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, Thiên Ngân Tinh hắn xoay chuyển, linh lực điên cuồng chảy ra theo tay hắn chảy vào thanh kiếm. Ngay lúc này cả bảy ngọn núi đều chấn động, Đại Sơn Hộ trận phát ra quang mang rực rỡ, một luồng uy áp từ trên đỉnh ngọn núi cao nhất tỏa xuống.

Bình Luận (0)
Comment