"Oong.. " một tiếng kiếm ngân vang lên đinh tai nhức óc, tất cả mây mù trên đỉnh núi bị một luồng sức mạnh đánh bay, đã từ rất lâu rồi người ta mới nhìn thấy đỉnh của ngọn Thiên Sơn. Trên đỉnh ngọn núi xuất hiện một pho tượng khổng lồ đúc từ loại đá trắng vô cùng mỹ lệ. Đó là Trảm Không Kiếm Thánh Sư Tổ, một thanh niên vạm vỡ oai hùng, mặc trường y, lưng mang đai ngọc, đầu đội mão thiết, mắt nhìn thẳng lên trời đầy chiến ý, một tay bắt quyết một tay thủ kiếm, như sẵn sàng phá vỡ thiên địa mà nhảy ra ngoài tinh không. Phía bên dưới bức tượng đó là một ngôi nhà nhỏ, bên ngoài có vườn hoa ao cá, những thứ này tất nhiên mọi người phía dưới đều không thể nhìn thấy được. Ngoài sân rộng có bộ bàn ghế đá, một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang ngồi đó mỉm cười, đối diện nàng cũng là ba vị nam tử ngồi cùng nhưng khuôn mặt của những kẻ này đều rất khó coi, khuôn mặt sưng phù bầm tím, thỉnh thoảng cả người run lên lảy bẩy, quần áo tả tơi.
- Các ngươi xem, lần này cho dù không có ta thì các người vẫn phải là ra về bàn tay trắng rồi. Nói xong nữ tử khẽ che miệng cười yêu kiều đến động lòng người.
Linh lực hắn chảy xuôi theo tay hắn xuống thanh kiếm, hắn có thể cảm nhận được nguồn linh lực này theo thân kiếm chảy vào lòng đất theo các hoa văn kỳ dị dưới sâu lòng đất rồi chạy dọc lên trên đỉnh núi nơi có pho tượng, linh lực hắn lúc này như cá gặp nước chảy vào trong pho tượng đi vào phần đan điền rồi đi ra. "Đây chả phải là kinh mạch" linh lực hắn như sóng cuộn không ngừng tuôn ra đồng thời cũng tự động hấp thu từ bên ngoài bổ xung, lúc này khi linh lực hắn đi theo kinh mạch trong pho tượng tạo thành một đồ hình kỳ dị linh lực hắn từ từ cũng biến đổi không còn ôn hòa tinh thuần như trước mà trở nên sắc bén bạo phát, ào ạt đi vào phía thanh kiếm trong tay pho tượng. Thanh kiếm tựa làm từ đá trắng dần dần chuyển đen bóng phát ra quanh mang dị thường.
"Oong... " tiếng kiếm ngân lần thứ hai vang lên, lần này tiếng không còn đinh tai nhức óc như trước nữa mà trở nên trong trẻo vui tai. Từ trung tâm pho tượng tán ra bao phủ lấy một vùng rộng lớn của cả dãy núi, cả không gian như bị cô đọng lại, quang mang kì dị của thanh kiếm kia phát ra kéo xa vạn dặm tràn ngập không gian chỉ riêng khu nhà nhỏ dưới chân pho tượng và bên trong Đại Sơn Hộ trận là không có việc gì. Lúc này nữ tử ngước lên nhìn pho tượng đầy thương nhớ, hai mắt long lanh ngấn lệ, vẻ đẹp ấy đủ khiến cho bất kỳ một nam nhân nào cũng phải yêu thương tan chảy dưới chân nàng. Nàng khẽ thì thầm: "Tỏa quang kiếm khí, thức thứ 3"
Lúc này ba kẻ kia trên khuôn mặt đầy sự lo âu nhìn về phía đám người đang phía trên Trảm Không Kiếm môn.
- Có chuyện gì thế này, đại trận lần này sao có uy lực cỡ này? ( Hùng Duệ khó tin nói, mọi lần thì theo hắn được biết, hộ trận chỉ có uy lực phòng thủ mạnh mẽ chứ chưa hề nghe tới có khả năng công kích). Cả đám người bị đính trụ trên không hô hấp khó khăn, cả người đầy những vết cửa rách thậm chí còn có máu chảy ra, khiếp sợ nhất vẫn là Kim Lân Vương hắn luyện thể tới Thiết Thể công kích dưới Hóa Thần cảnh khó có thể tổn thương hắn, ấy vậy mà mấy quang mang tràn ngập không gian này có thể cắt da thịt hắn đơn giản như cắt đậu hũ vậy. Lúc này trên trán hắn long tong những hạt mồ hôi rơi xuống thở mạnh hắn cũng không giám. Trong đại trận, Minh cảm nhận được mình chỉ cần ý niệm khẽ động thì tất cả quang kia có thể cắt nát đám người kia ra thành thịt vụn. Tim hắn lúc này này cũng đập thình thịch, đó là giết người a, mà không phải giết một đếm sơ sơ đám người kia đến cũng phải ba bốn trăm người chứ đâu ít, hắn với họ cũng không quen biết không thù không oán nếu lỡ tay cái thì.... Thế nên hắn càng tập chung hơn. Đột nhiên lúc này, trong tai hắn vang lên tiếng thiếu nữ: Đuổi chúng đi thôi không cần động sát nghiệp, tập chung vào pháp quyết ngươi có thể tùy tâm dẫn động. Đang lúc khó sử, không quản giọng nữ tử đó là ai hắn rời một tay cầm kiếm bắt quyết như pho tượng, linh lực chảy xuôi, lúc này tâm hắn vừa động tất cả quang mang từ bốn phía đều thu về. Đám người Kim Lân Vương còn chưa kịp thở ra hơi thì một luồng uy áp liền ập tới như muốn xẻ đôi đám người bọn họ ra.