Khi quang mang rút về thì chúng lại tập chung ở thân kiếm tạo thành một lưỡi kiếm khổng lồ sắc bén chĩa thẳng đám người, đẩy đám người đó lui ra xa khỏi sơn môn cả vạn dặm. Lúc này đám người Kim Lân Vương mới dám thở ra một hơi, cả đám như vừa nhặt lại về một mạng. Có kẻ tu vi yếu dưới áp lực còn bị trọng thương. Hùng Duệ lo lắng nhìn về phía đỉnh núi cao nhất của Trảm Không Kiếm môn. Hai kẻ còn lại cũng nhìn nhau lo lắng:
- Hùng đạo hữu nói xem vì sao, ba vị Trưởng môn không ra mặt.? Phải chăng có chuyện?
- Ta cũng không chắc, với tu vi đạt tới Hóa Thần thử hỏi ở đại lục này có mấy kẻ làm khó được ba vị trưởng môn?
- Các vị đạo hữu mau thông báo tông môn đưa người viện trợ.
Nhưng hồi âm lại cho bọn họ chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Mau Trở Về"
Ba vị trưởng môn mà đám người kia nói chính là ba kẻ đang ngồi cùng vị nữ tử trên đỉnh núi, sau khi đuổi đám người kia đi, vị nữ tử khẽ phất tay, mây mù vần vũ khắp nơi hội tụ, lại một lần nữa che phủ đỉnh núi như lúc ban đầu. Vị nữ tử sau khi làm xong mọi chuyện liền liếc mắt nhìn ba vị trưởng môn kia, thấy vậy ba vị cũng đứng lên ôm quyền:
- Đa tạ tiền bối rộng lượng, chúng tại hạ xin được cáo lui.
- Hả? Các ngươi coi Kiếm môn ta là cái gì muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Vị tên tử khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nâng chén trà nhâm nhi một ngụm ánh mắt lim dim. Còn ba tên kia sau khi nghe, liền liên tục cười khổ móc ra ba cái túi nhỏ cung kính đặt lên mặt bàn đá.
- Chỉ là hiểu nhầm, chúng tiểu bối đã quấy rầy tiền bối thanh tu, có chút lễ mọn xin tiền bối bỏ quá cho.
- Các ngươi coi ta là gì mà.. Nàng còn chưa nói hết câu sau khi nhìn vào trong ba túi trữ vật liền thay đổi thái độ. Thôi nể tình các ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện lần này ta bỏ qua. Về nói lại với mấy tên già, bớt đánh chủ ý vào Không Kiếm môn ta bằng không lần sau ta đích thân vác kiếm tới nói chuyện, nghe rõ chưa.
- Dạ dạ... Ba người có ai là không dưới nghìn năm tuổi bây giờ vẫn phải vâng vâng dạ dạ như mấy đứa trẻ bị trưởng bối mắng.
- Giờ thì đứng im quay lưng lại ta tiễn các ngươi một đoạn.
- Bụp bụp bụp ba tiếng đá chân vang lên, tiếp sau đó là ba tiếng kêu la thảm thiết nối liền, cả Trảm Không Kiếm môn vẫn lác đác có vài người nghe được nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi tiễn ba vị trưởng môn ra về thì nàng liền nhìn xuống sơn môn, ánh mắt xa xăm về Trưởng môn điện:
- Tên vô lại này, không ngờ sau khi bế quan lại có thể khởi động tam thức kiếm pháp của huynh, muội sắp được nghỉ ngơi rồi phải không? Vị nữ tử buồn bã thì thầm như tự nói với mình.
Xong, rắc rối cũng qua đi, Minh thấy mọi việc cũng không có gì nguy hiểm lắm. Hắn thấy kỳ lạ một điều, đó là môn phái xảy ra đại sự như vậy, mà các đệ tử trên dưới đều bình thường tu luyện, dường như họ chẳng hề biết chuyện gì xảy ra vậy. Hắn là không biết, trước lúc hắn chưa đến thì dăm tháng nửa bữa thì đều xảy ra chuyện như vậy, lúc đầu còn gõ trống khua chiêng kháng địch, nhưng dần dà thành quen cứ mở Đại Sơn Hộ trận lên là mọi chuyện yên ổn. Lão Tổ nổi tiếng là kẻ phá làng phá xóm, trêu trọc khắp nơi cứ mỗi lần gặp cường địch đấu không lại là chạy về sơn môn mở Hộ Trận, phiền phức thì hắn lôi Trảm Không Kiếm ra đánh. Dần dà mọi người quá quen thuộc, chỉ là không ngờ lần này mới ba ngày đã xong, sơn môn lại mở cửa. Hắn cắm thanh kiếm đó vào chỗ cũ rồi đi vào trong điện, mọi người cũng lau mồ hôi đi vào cùng, họ biết chuyện gì vừa xảy ra, cái uy lực kia không phải tầm thường. Nhất là phát kiếm cuối cùng.
- Tuy là bọn chúng đã rút lui nhưng chúng ta vẫn phải cảnh giác, mấy ngày này tốt nhất là yêu cầu các đệ tử không được xuống núi, còn Hộ trận tạm thời tắt đi thôi, chứ ba ngày nay nó tiêu hao quá rồi. Lão Tổ ngài thấy thế nào?
- Cứ theo ý Trưởng môn đi. Vừa rồi ta tiêu hao khá nhiều giờ cần nghỉ ngơi các vị trưởng lão mời lui. Đại Trưởng Lão và Trưởng Môn ở lại ta còn chút chuyện.
Tám vị trưởng lão đều làm lễ rồi nhanh chóng quay về vị trí của mình. Lúc này Minh mới khẽ nói:
- Trưởng môn cứ yên tâm, các hoạt động môn phải cứ trở về trạng thái bình thường, mọi việc đã giải quyết xong.
- Nhưng Lão tổ, ta tin rằng đám người kia chỉ là kẻ thăm dò mà thôi, hậu họa còn phía sau.
- Trưởng môn yên tâm. Không biết ngươi còn nhớ truyền thuyết cổ xưa trên đỉnh Thiên Sơn.
- Ý Lão tổ nói, truyền thuyết về vị Tổ cô muội muội của Tổ Sư gia, nguyện trên đỉnh Thiên sơn chăm nom Pho Tượng của người nguyện cả đời không xuống núi không màng chuyện môn phái. Lẽ nào?
- Tuy rằng Thiên sơn đỉnh núi vẫn còn cấm chế, không kẻ nào tiếp cận, nhưng bằng ấy năm tháng không có tin tức từ người liệu người còn.. Đại Trưởng Lão cũng có chút hoài nghi.
- Người còn sống, chính người mới là kẻ đuổi địch ta chỉ là vẽ rết thêm chân mà thôi.
Lúc này mọi người mới nhớ ra tiếng hét thảm thanh lúc trước nghe được. Sau khi nghe âm thanh bên tai mình, Minh liền hỏi Lục Ngọc nên mới biết đó là ai, Mạc Tuyết Trinh muội muội kết nghĩa của Sư Tổ. Cũng may có cái google này mà hắn đỡ hoang mang. Sống cùng thời tổ sư Không Kiếm môn thì ắt hẳn tu vi phải kinh thế. Có nàng bảo kê thì ai giám động vào môn phái, tuy là nàng nói không màng tới môn phái, thế nhưng chẳng phải nàng ta vừa nói chuyện với hắn ư. Dù sao đây cũng là môn phái do sư huynh nàng gây dựng mà thành, nói không màng tới là không màng tới được hay sao.