Lúc này Đại trưởng lão đã dẫn hắn trở về chỗ ở của hắn, nơi đây linh khí tràn đầy, có con suối nhỏ chảy từ trong vách núi chảy ra, sương vụ mờ ảo, có vườn cây khá rộng bao bọc bởi lớp cấm chế mỏng, hắn còn đang tưởng tưởng ra chỗ hắn ở sẽ là một tòa cung điện rộng lớn thế nhưng.
- Lão Tổ nghỉ ngơi ta xin cáo lui.
Hắn đang đứng ngây ra đó nào có để ý, Đại trưởng lão sau khi nói xong câu đó thì cũng vụt biến mất tăm tích. Hắn nhìn vào khoảng đất rộng cạnh vách đá, nơi đó chỉ duy nhất một chiếc giường đá, trong chí nhớ của hắn thì cái tòa cung điên nguy nga lấp lánh vàng ngọc linh thạch, thiên tài địa bảo kỳ trân dị bảo chất đầy đâu rồi. Bao năm tháng gây chuyện bên ngoài cướp ngày cướp đêm mang bao của cải về đâu hết rồi. Hắn ngơ ngác đến cạnh chiếc giường đá bên trên có một lệnh bài bằng ngọc hắn cầm lên thì có lực hút nào đó hắn vận chuyển ít linh lực vào thử, bụp một tiếng lệnh bài vỡ vụn trong đó phát ra âm thanh của Trưởng môn, "Lão tổ, trăm năm người bế quan, môn phái có chút xa xút, ta thay mặt tông môn mượn chút bảo vật ngày sau đền tạ, Lão tổ yên tâm Linh điền của người ta cũng lấy không nhiều. Cả tông môn mang ơn người." Hắn chỉ biết cười khổ, cũng may là hắn, chứ là Lão Tổ trước đây thì không biết lão sẽ tức đến mức nào. Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều liền nhảy lên nằm xuống, cũng dễ chịu, không khí ở đây quá là dễ chịu trong lành đến lạ thường.
- Đại trưởng lão sao rồi? (lúc này trên gương mặt trưởng môn lấm tấm mồ hôi lo lắng hỏi đại trưởng lão)
- Ta nào giám ở lại. (Lão chỉ biết cười khổ mà thôi, đến hắn nhìn thấy hắn còn thấy sợ thật sự, đường đường là Lão Tổ mà đến vách tường cũng bị người ta đào đi).
- Ta cũng là bất đắc dĩ a. Ai bảo đến tường nhà cũng được dựng bằng linh thạch chứ.
- Đến bây giờ cũng không có động tĩnh chắc là không sao, theo ta thấy sau khi bế quan xong, tính cách lão tổ trở nên ôn hòa hơn trước rất nhiều. Có lẽ là do vết thương của người đã khỏi. Mà ít nhất thì ngươi cũng cho người dựng lại một ngôi nhà hẳn hoi chứ.
- Việc này là chủ quản bảo khố lão gia làm, ta cũng đâu biết, ngươi tưởng ta có thể phá giải được cấm chế nơi ở của Lão Tổ? (Trưởng môn có vài phần oan ức nói).
- Ta thấy ngươi vẫn nên là qua gặp Lão Tổ thì hơn, tiện dò hỏi cảnh giới người hiện tại sắp tới Thập Đại Tông Môn Đại hội rồi, tranh thủ chút lợi ích cho tông môn.
Sau khi đáp xuống, hắn cũng cảm nhận được Lão Tổ đang bên trong, hắn không giám phi hành đến trực tiếp mà chỉ đi bộ từ ngoại viên đi vào, cũng may mấy cây cối tường đá vẫn còn, khi vào nội viên hắn thấy Minh đang nằm ngáy khò khò trên giường đá, linh khí ào ào dẫn động theo từng nhịp ngáy của Minh mà tiến vào nội thể. Cảnh tượng này cũng là lần đầu hắn nhìn thấy, vì tu luyện hấp thu linh khí từ đất trời là việc vô cùng phải cẩn trọng, vì linh khí đất trời quy tụ nhiều thuộc tính khác nhau, có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm đại nguyên tố, với nhiều dị tính khác nhau. Khi hấp thu không tránh khỏi sung đột dẫn tới rối loạn, kết thúc tu luyện một cách đột ngột khiến cho quá trình tu luyện trở nên công cốc. Thực chất việc này là do Lục Ngọc hấp thu, chứ còn Minh lúc này là do hao tổn quá nhiều khi kích hoạt đại trận, với lại hắn cũng cần nghỉ ngơi để điều chỉnh lại tinh thần, sự việc này với hắn vẫn là cú sốc lớn với một đứa trẻ như hắn. Lúc này Trưởng môn cũng lui về không làm phiền hắn.
Lúc này đã quá nửa đêm, hắn giật mình tỉnh giấc, nước mắt hắn đã ướt đẫm từ lúc nào không hay.
- Ta muốn đây chỉ là giấc mơ, ta muốn gặp mẹ, gặp bố, gặp các bạn bè của ta.
Giữa đêm hắn ôm mặt khóc nức nở, sự cô đơn lạnh lẽo bao bọc lấy tâm trí hắn.
- Lục ngọc ngươi nói đi ta còn có thể gặp lại họ không?
- Có thể.
- Bằng cách nào?
- Tu luyện, đến cảnh giới cao, ngươi có thể đi lại qua dòng thời gian mà tìm tới nơi họ ở thời gian họ sống, lúc ngươi rời đi.
- Tu luyện? Cảnh giới cao đó là cảnh giới gì? Khi nào thì ta đạt tới?
- Cấp bậc chưa đủ.
- Cmm -_-!
- Tại sao lại là ta? Sao ngươi chọn ta? Ta tự thấy mình cũng chằng có gì đặc biệt cả.
- Là sự ngẫu nhiên.
- Đệch! Là do ta xui? Chứ không phải kiểu kiểu như ta là người được chọn, kỳ tài vạn năm mới xuất hiện như trong mấy bộ phim.
Thực sự lúc này hắn không biết nên khóc hay cười nữa, là hắn đen giữa 7.5 tỉ người hòn ngọc chết tiệt này lại chọn hắn.