Chiến Thần Biến thân một lần nữa lại lộ diện, tất nhiên lần này là hắn không còn giữ lực, với nền tảng Ngân Thể hai tay hắn chộp về phía trước Ngân quang chợt lóe sáu lưỡi kiếm bị hắn tóm gọn lại trong tay, Linh lực chảy xuôi.
- Muốn chết. "Cả sau người cười lạnh, dĩ nhiên là bọn họ không cho rằng hắn có thể tay không tiếp đón Pháp Bảo được nhưng khi thấy sáu mũi kiếm đã bị hắn gom lại nắm trong tay thì lúc này bọn họ mới hốt hoảng lên".
Cả sáu hắc y nhân vỗi vã bấm quyết thúc dục thần thông hòng thoát ra khỏi lòng bàn tay của tiểu Minh, nhưng lúc này chỉ thấy rắc rắc vài tiếng cả sáu thanh kiếm liền vỡ vụn từng mảnh rơi xuống. Cả sau người liền phun một búng máu, dĩ nhiên là đã bị thương không nhẹ kinh hoàng nhìn hắn.
- Sao có thể? "Trưởng lão kia cũng phải kinh ngạc thốt lên, cho dù là hắn thì cũng phải dùng pháp bảo hoặc thần thông uy lực lớn mới hủy được Bảo Khí cấp 4 được.
Dĩ nhiên là với lực lượng của Nhất biến bây giờ, hắn còn chưa có khả năng tay không phá hủy pháp bảo cấp bốn được, nhưng nhờ Linh Lực của hắn len lỏi thẩm thấu vào trong, phân tích và tách các liên kết hợp chất cấu tạo nên các lưỡi kiếm kia, khiến cho chúng trở nên dễ dàng bị phá hủy.
"Tiểu Lục có cách nào để phế bỏ tu vi bọn chúng không?"
"Giết chúng"
"Ta là không muốn giết người nên mới hỏi ngươi mà"
"Ngươi hủy tu vi bọn chúng thì có khác gì giết bọn chúng đâu, hầu hết kẻ nào cũng sống hết thọ nguyên của thường nhân, bọn chúng sống được đến bây giờ là nhờ có tu vi để duy trì ngươi phế bỏ tu vị bọn chúng đi thì chúng cũng chỉ sống được thêm vài ngày mà thôi".
"Vậy phải làm sao a?"
"Chuyển Luân Tán Công Chưởng trong công pháp ngươi chẳng có loại thần thông này sao, nó sẽ khiến đối phương dính chiêu tu vi bị tiêu tán dần mà chết"
"Thế là giết người rồi còn gì?"
"Ngươi vận dụng giảm uy lực nó xuống khiến cho thời gian tán công kéo dài hơn làm cho tu vi đối phương bị sụt giảm trong thời gian dài xuống một mức nhất định, rồi để đối phương tự sinh tự diệt".
Chuyển Luân Tán Công Chưởng, là một loại thần thông nguyên bản có chút tà ác cho nên hắn xưa này vẫn không dùng tới. Linh lực của hắn buộc phải đi hết một Đại chu thiên sau đó kết ấn hợp lại tạo thành một vòng xoáy đen kịt quỷ dị ở lòng bàn tay rồi đánh vào Đan Điền đối phương, Hắc Linh Lực đó sẽ thẩm thấu tìm đường mà xâm nhập vào Đan Điền đối phương từ đây nó sẽ phân tách chuyển hóa dần dần Linh Vực của đối phương khiến cho tu vi trực tiếp bị tán ra ngoài và hắn có thể hấp thu lượng tu vi của đối phương bị tán ra đó mà thành của bản thân. Tu vi yếu thì có thể lập tức tán tu vi đến cạn kiệt mà chết, mạnh mẽ thì trụ được mấy canh giờ. Thế nhưng Chưởng pháp này phải là được đánh ở cự li gần, cho nên hầu như chỉ dùng sau khi đối phương đã yếu không còn lực phản kháng.
Tiểu Minh thế như chẻ tre, Quỷ Ảnh xuất ẩn xuất hiện, chỉ vài cái chớp mắt hắn đã lần lượt xuất hiện trước mặt sáu người, nhân lúc bọn chúng còn chưa hoàn hồn khi vừa bị trọng thương do bị hủy pháp bảo bản mệnh, liên tiếp sáu Chưởng đánh ra dễ dàng trúng Đan Điền bọn chúng. Thế nhưng cả sáu người đều mặc Bảo giáp, một chưởng vừa rồi không thành công chỉ khiến chúng bay lùi về sau một đoạn mà thôi. Rõ ràng Chuyển Luân Tán Công Chưởng này có thể xuyên thấu cơ thể nhưng lại không thể xuyên thấu qua bảo giáp được.
Thấy một màn này, vị Trưởng lão kia càng tin tưởng suy luận của hắn hơn, Cổ Mộc Huyền Lân Quy Chung kia qua bao nhiêu lâu vẫn cứ tồn tại hoạt động rõ ràng là có kẻ trong bóng tối điều khiển bảo vệ nhóm người này, rồi một chưởng yếu ớt kia của tiểu Minh, làm hắn nghĩ là do tu vi của tiểu Minh yếu ớt, còn việc làm vỡ Pháp Bảo hắn đã nhìn kỹ các mảnh vỡ rõ ràng là không phải tự nhiên hắn suy đoán có lẽ là do thần thông đặc biệt nào đó mà thôi. Nhưng Niệm lực hắn đã ra xoát bán kính lên tới một cây số mà từ nãy tới giờ vẫn không thấy khí tức nào nổi bật, hắn suy đoán tiếp có thể là do nhân vật này tu vi cao hơn hắn rất nhiều, mà gần đây hắn nhận được tin tình báo Tổ Sư Cô của Trảm Không Kiếm môn còn sống, mấy tên đầu sỏ kia đến đánh chủ ý lên Trảm Không Kiếm môn gà không được còn mất thêm nắm thóc. Đầu hắn mắt đầu nóng lên, hơi lấm tấm chút mồ hôi.
"Chẳng nhẽ là nàng ta? Cũng chỉ có nàng ta mới có thể bồi dưỡng được một yêu nghiệt dạng này thôi".
Nhìn tiểu Minh thoải mái thoát khỏi lực kiềm chế của ba tiểu đổi, tung hoành đối chiến với sáu hắc y nhân lão lại càng thêm tin tưởng suy luận của hắn hơn. Mặt lão lại càng thêm khó coi, Lão Cô đó nổi tiếng vặt thịt người tham lam vô độ, kẻ nào chót đắc tội với ả thì đều bị ả ngoạm sạch, đến quần áo cũng chả chừa lại.
- Dừng tay, tất cả dừng tay, chuyện này chỉ là hiểu lầm.
Tiểu Minh đang định xông lên, mục tiêu kế tiếp chính là lão thì đúng lúc này lão lại nói như vậy, khiến cho hắn có chút nghi ngờ lùi lại về chỗ hai người phía sau. Còn Lão Tổ Nguyên Bảo cũng đã nhận ra điều gì đó, không hỏi nhiểu chỉ nhẹ nhàng lùi lại nấp vào sau bóng tối.
- Mọi chuyện đến đây chấm dứt. Tất cả lui.
Lão nói xong câu đó, tất cả quân đoàn cùng dừng thi pháp, kỷ luật rút lui về lại chỗ cũ. Sáu hắc y nhân cũng đứng dậy vụt biến mất, vị Trưởng Lão kia cũng quay đầu bước đi.
- Dừng lại, lão phế bỏ hai cánh tay của huynh đệ ta lại có thể thoải mái rời đi vậy sao?
"Quả nhiên cái tính sư tử ngoạm này, rất giống với lời đồn, sự phụ nào đệ tử nấy". Lão nghĩ thầm trong bụng.
- Đây là bồi thường.
Rồi từ trong túi trữ vật y lấy ra một thẻ Kim Nguyên bên trong có trăm triệu Nguyên Linh ném về phía sau. Tiểu Minh liền bắt lấy, liền tức giận ném xuống đất lao người lên.
- Con mọe nó. Ngươi coi ta là hạng người nào?
Y nghe thấy vây, tuy khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống, nếu dây dưa thêm khả năng y phải mất thêm nhiều hơn. Một cột lửa phù phù từ sau lưng y phóng vụt lên thiên không, tiểu Minh đang lao đên cũng phải dừng lại, đến lúc cột lửa tắt xuống thì y cũng đã biến mất. Tiểu Minh giận dữ tuột độ Niệm Lực phóng ra tìm khí tức đối phương. Lúc này Lập Địa liền thở phào nhẹ nhõm, gượng đứng dậy gọi tiểu Minh quay lại.
- Chúng ta mau trở về thôi Đại ca, để hẳn đổi ý quay lại sợ ba chúng ta khó mà bảo toàn tính mạng.
- Nhưng mà còn tay của ngươi? Mối hận nào sao nuốt trôi xuống dễ như thế được?
- Có gì đâu, Thẩm Trưởng Lão chắc chắn sẽ có đan dược giúp ta mọc lại hai cánh tay ngay thôi. "Hắn gượng cười, khuôn mặt có chút nhợt nhạt rồi".
Tiểu Minh cũng thấy không nên để thương thế hắn lâu thêm nữa được, phải mau đưa hắn về càng sớm càng tốt nếu hắn có mệnh hệ gì thì tiểu Minh sẽ ân hận cả đời mất. Hắn nhìn xa xa về tòa lâu đài cao nhất trong thành, đó là hướng mà tên kia bỏ chạy, rồi sau khi chữa thương xong cho Lập Địa hắn nhất định quay lại lấy đôi tay của y để báo thù cho huynh đệ.
- Nào mau đi thôi. "Hắn liền lấy Lôi Truy lên không kiêng kị gì nữa để hai người ngồi lên hắn liền chuẩn bị phóng đi".
- Đại ca, từ từ, cái thẻ kia mau cầm về. "Lập Địa liền hất hất cằm về phía cái thẻ Kim Nguyên kia".
- Cái đồ tham tài này, chết đến nơi rồi còn tham. "Tiểu Minh liền hất tay thẻ Kim Nguyên kia liền bay đến tay hắn".
- Cái đó? Sao huynh làm được vậy? "Thấy cảnh tượng đó không khỏi khiến cho Lập Địa phải kinh ngạc hỏi."
- Hay ta dạy ngươi, như vậy sau này không cần dùng tay mà vẫn có thể điều khiên đồ vật? "Thấy hắn sắp chết tới nơi rồi còn tò mò, tiểu Minh không khỏi trêu hắn một câu".
- Không được a! Có một số việc là vẫn phải dùng tay mới cảm nhận đươc. Haha. Khụ khu. "Lập Địa vừa cười được một tiếng thì liên tục ho khan, mặt mũi hắn càng thêm tái nhợt."
Tiểu Minh liền dùng Niệm lực kiểm tra thân thể cho Lập Địa, liền thấy cả người hắn đã bị Linh Lực của tên kia xâm nhập, có dấu hiệu muốn cháy lên thêm lần nữa, nếu vậy thì Lập Địa sẽ bị hỏa thiêu, chắc chắn hắn phải chết. Linh lực hắn chuyền tới không thể hoàn toàn xóa bỏ chúng chỉ có thể kiềm chế mà thôi, vì Linh lực cả đôi bên là đồng cấp thậm chí Linh lực của tên kia còn có phần nhỉnh hơn hắn dần dần xuất hiện dấu vết của Đạo rồi. Tiểu Minh lo lắng, sau khi cả hai đã ổn định, một tiếng sấm nổ rung động cả thành, một tia sét màu tím phóng ra khỏi Vạn Hoa Thành với tốc độ kinh người, thậm chí người gác thành sau khi nhìn thấy vệt sáng đó bay xa rồi mới nghe thấy tiếng sấm nổ phía sau.
- Là Linh Bảo, quả nhiên là ả! "Từ trên đỉnh tháp cao, vị Trưởng Lão kia nhìn theo lẩm bẩm nói".