Đang lúc phi hành, hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc này cả người Lập Địa đã đỏ bừng mơ hồ còn có chút khói trắng tỏa ra. Tiểu Minh hốt hoảng liền dừng lại, hạ xuống một tảng đá lớn giữa rừng. Linh lực hắn chuyền vào áp chế thương thế cho Lập Địa, nhưng biện pháp này là không khác gì uống thuốc độc để giải khát cả, vì khi Linh lực hắn áp chế nó tất nhiên sẽ xảy ra xung đột, mà chiến trường lại ở trong người của Lập Địa, một Kết Đan như hắn sao có thể chịu đựng được hai luồng Linh lực của Hóa Thần đấu đá được. Đây chính là điều đáng sợ của Hóa Thần cảnh, khác nhau một cảnh giới là khác biệt như trời với đất huống hồ còn lại là hai đại cảnh giới.
"Lục ca, ngươi xem làm sao cứu hắn bây giờ? Ta có mỗi hắn là bạn, nếu hắn chết ta thực hết hứng thú tu luyện ở đây rồi". Bên trong tiểu Minh lo lắng nhìn Lục Ngọc mà hỏi.
"Ngươi có thể Phong Thần cho hắn, lực lượng Phong Thần Bảng kia vẫn là giải quyết chút thương thế kia hẳn là không thành vấn đề".
"Vậy mau làm thôi, phong hắn như nào?"
"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Chỉ có thể thay đổi một lần với mỗi vị trí thôi".
"Được rồi, ta quyết định ngươi mau nói đi, giờ làm như nào?"
"Nhưng ngươi phải nói cho hắn nghe, sau khi sắc Phong hắn được lợi nhưng cũng nhận sự trói buộc, sẽ phải theo ngươi cả đời, công pháp phải tu luyện theo chức sắc không thể tu luyện loại công pháp nào khác. Nếu hắn đồng ý và tự nguyện thì pháp này mới thi triển được, đây là pháp quyết". Một đốm sáng xanh nhập vào Nguyên Thần của hắn, trong tiềm thức hắn xuất hiện một loại pháp quyết mới.
- Lập Địa, tỉnh, mau tỉnh lại, huynh có chuyện muốn nói cho đệ nghe đây. Nghe kỹ rồi trả lời ta.
- Huynh nhớ ngăn cản cha ta đừng để ông ấy đi trả thù. "Lập Địa lúc này thần trí đã có chút mơ hồ rồi".
Tiểu Minh liền lấy ra Thanh Tâm Quả, linh lực đẩy lên lòng bàn tay xoáy nát Linh quả ép lấy nước, sau đó hắn dùng Niệm lực điều khiển cho dòng Linh dịch đó chảy vào miệng Lập Địa. Ngay tức thì thần trí Lập Địa liền thanh tỉnh trở lại, nhưng lại càng làm hắn cảm thụ được rõ ràng cơn đau đớn toàn thân mình, hắn cắn chặt răng khuôn mặt có chút méo mó, ánh mắt trong suốt nhìn tiểu Minh.
Tiểu Minh liền nói cho hắn nghe là có một loại thuật pháp cổ xưa có thể giúp hắn một mạng, và những bó buộc sau khi dùng, hắn đồng ý thì tiểu Minh mới có thể thi triển được.
- Vừa được cứu mạng, lại lấy lại được đôi tay, lại còn đạt Thần Cấp pháp môn, Thần cấp Linh Thú, ha ha món hời như vậy đệ có ngu đâu mà từ chối. Hơn nữa theo huynh tung hoành cả đời có khi lại là nhân sinh tiêu dao, đệ còn sợ đại ca chê bai một tên phế vật như đệ đây. "Hắn cắn răng, cố nở nụ cười với tiểu Minh".
Tiểu Minh liền rõ tâm ý của hắn, thực ra ngắn ngủi mấy ngày này tiểu Minh cũng đã coi hắn như huynh đệ của mình rồi, kiếm kẻ cùng vui sướng thì dễ, kẻ vào tử sát vai mới khó. Mấy lần hoạn nạn gặp nguy hắn luôn sát vai cùng tiểu Minh, dù biết là chết hắn vẫn đứng đầu đón đỡ, khi có tiền hắn lại vẫn nhớ tới các huynh đệ cũ ở nhà, điều này đã đủ để thấy hắn là một người bạn hữu khó tìm.
- Sao ngươi lại tin tưởng ta vậy? Thậm chí ngươi còn chưa biết thân phận ta cơ mà?
- Ha, người mà Lão già nhà ta yên tâm giao phó bảo ta phải theo thì chắc chắn không phải tầm thường, và mấy ngày qua cùng Đại ca vui chơi đệ thực sự tâm phục khẩu phục rồi. Quan trọng là theo huynh là có tiền ha ha. Khụ khụ. Đại ca mau thi pháp bằng không ta thăng bây giờ.
- Ai bảo ngươi nói nhiều. "Hắn cũng phải bật cười với tên này, lúc nào rồi mà vẫn đùa cợt đươc".
Tay hắn bắt đầu đánh ra liên hồi những ấn quyết phực tạp kì quái vô cùng, kỳ lạ là lúc này Lập Địa cũng trở nên yên tĩnh lại, mọi đau đớn cũng đã biến mất. Bạch Nguyệt từ lâu đã hóa thành một con sói trắng khổng lồ đứng gần đó đôi mắt cảnh giác xung quanh. Một giọt máu đỏ tươi từ đỉnh đầu Lập Địa bay lên liền nhập vào pháp ấn của tiểu Minh, pháp ấn thu nhỏ lại lên hai đầu ngón tay hắn. Tiểu Minh liền cúi xuống pháp chỉ điểm lên chán mình, pháp ấn từ trên hai đầu ngón tay thuận thế liền dung nhập vào đầu hắn, bên trong Tinh Thần Vực nơi Phong Thần bảng ở ô tròn có hình quả núi lúc này liền sáng rực rỡ lên, pháp ấn vừa rồi đã hiện lên chính giữa vòng tròn tạo thành một ngọn lửa màu nâu xám bay lơ lửng ở đó. Từ chính giữa thần hồn của hắn đang đứng liền xuất hiện một tia sáng nối ô chính giữa tới ô tròn kia của Lập Địa. Bên ngoài lúc này, Lập Địa đang quỳ một chân đầu hơi cúi thấp, trước mặt hắn là tiểu Minh đang bay lơ lửng, cuồng phong gào thét hai mắt hắn chuyển màu vàng kim rực rỡ, tay phải hóa chỉ điểm thẳng xuống đỉnh đầu Lập Địa một tia sáng chuyền thẳng tới, tiểu Minh liền cất lời:
- Sinh mệnh hữu hình thụ phong, phong ngươi Địa Tạng Vương, chủ khống Địa bản nguyên. "Dứt lời hai bả vai Lập Địa xương thịt nhô ra nhanh chóng tạo thành hai cánh tay mới lành lặn y nguyên như cũ".
- Địa Tạng Vương lĩnh nhận Băng Sơn Liệt Địa Quyền. "Lập tức một tay Băng sơn, một tay Liệt địa, hỏa khí mơ hồ khiến cho không khí quanh người hắn trở nên méo mó, hắn liền đứng dậy gầm lớn, trực tiếp đột phá lên Kim Đan hậu kỳ cảnh giới".
- Vì Địa Tạng mà sinh, vì Địa Tạng mà diệt, Sát Diệt Thần Thú Bạch Hổ, Xuất hiện đi.
Tiểu Minh vừa dứt lời, trời đất liền rung chuyển, hai mặt trời đang thi nhau chiếu sáng kia liền bị một đám mây đen khổng lồ che khuất, trời đất tối sầm lại, cuồng phong dữ dội gào thét, mấy cây cổ thụ xung quanh ngả nghiêng có dấu hiệu sắp bật gốc, Bạch Nguyệt bất an tru lên một hồi. Phía xa xa hai người, một ngọn núi khổng lồ đột ngột xuất hiện, một tia sét khổng lồ đánh xuống ngọn núi đó, làm nó bị nứt làm đôi, đất đá văng tứ tung có cả vài mảnh to như một ngọn núi văng tới chỗ hai người nhưng kỳ lạ thay nó như là một ảo ảnh ba chiều liền bay xuyên qua hai người rồi biến mất. Khi ngọn núi nứt càng ngày càng lớn, ở chính giữa khe nứt đen ngòm đó liền xuất hiện hai con mắt sắc bén lạnh người, một bộ móng vuốtcực lớn thò ra, dần dần để lộ một con hổ trắng to lớn, bệ vệ bước ra. Nó nhìn chằm chằm Lập Địa, dần dần bước tới, với mỗi bước chânnó lại thu nhỏ lại một vòng, khi đến tới gần Lập Địa lúc này nó chỉ lớn bằng hắn mà thôi. Hư ảnh ngọn núi kia liền biến mất, mây đen cũng biến mất, cuồng phong cũng biến mất mọi thứ lại về bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Con Bạch Hổ liền đi một vòng quanh người Lập Địa rồi sau đó nằm phục xuống chân hắn, Lập Địa khẽ vuốt ve nó, nó chỉ gầm nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt ra điều hưởng thụ. Dị tượng vừa rồi đã gây ra động tĩnh khá lớn, nhiều kẻ đang tiến về nơi đây. Tiểu Minh lúc này tỉnh táo lại trở về trạng thái bình thường, những hành động của hắn vừa rồi hắn biết nhưng hắn lại không hiểu sao hắn lại làm vậy dường như là Phong Thần Bảng đã tác động lên hắn vậy, hoặc là vốn dĩ hắn phải làm vậy. Lập Địa cũng tỉnh táo trở lại, cả hai cùng bật người lùi về phía sau, tất nhiên là cả hai đang sợ hãi nhìn con Bạch Hổ kia. Tiểu Minh thì khỏi phải nói rồi, từ bé tuy chưa gặp hổ sư tử bao giờ nhưng đủ thứ tiêm nhiễm vào đầu hắn, cho nên từ lâu hắn đã hình thành nỗi sợ với loài hổ rồi, chứ chưa nói con hổ to lớn với cái đầu dữ tợn như thế này.
- Con mọe nó, linh thú của ngươi, ngươi sợ cái gì?
- Hì hì bản năng thôi, mà huynh cũng sợ run ra còn chê đệ?
Chỉ có mỗi Bạch Nguyệt là đứng vững nhìn Bạch Hổ đang nằm kia gầm gừ không sợ hãi mà thôi.
- Ngươi xem thu nó lại được không? Chúng ta mau rời khỏi đây rồi nói tiếp, ta sợ lúc nữa sẽ có nhiều người kéo đến lại không hay.
- Để đệ thử xem. Nó chuyền đạt tới gì mà nó chỉ là yêu hồn, còn bản thể nó đang nằm ở Thần giới. "Vù một tiếng, Bạch Hổ liền hóa thành một làn khói trắng nhập vài cánh tay phải Lập Địa hóa thành một hình xăm Bạch Hổ ở đó"
- Cũng phải, Thần Thú không thể ở phàm giới được, có khi đây cũng chưa hẳn là Yêu Hồn hoàn chỉnh của nó.
- Thần Giới là đâu vậy Đại Ca.
- Mau đi thôi không thể ở lại đây lâu, Bạch Nguyệt muội mau lại đây.
Cả ba người nhảy lên Lôi Truy liền hóa thành một tia chớp, phút chốc liền biến mất khỏi chân trời, là hắn an toàn đi một vòng lớn mới quay về sơn môn.