Một lần nữa cả sơn môn lại nhộn nhịp đầy sức sống, nó đã biến đổi hoàn toàn khác biệt với trước kia. Tiểu Minh cùng Bạch Nguyệt đang ngồi trên Lôi Truy bay lơ lửng tận trên tầng mây mà nhìn xuống, Bạch Nguyệt vẫn vậy, một bộ váy trắng tinh khôi phấp phới trong gió tò mò nhìn xuống. Còn tiểu Minh thì lại có chút cảm khái, vì nhìn những tòa nhà cao tầng mang kiến trúc hiện đại đấy quen thuộc kia. Hắn còn cho xây dựng ba đài phun linh khí cỡ lớn sáu đài nhỏ, mặc dù khá tiêu tốn Nguyên Linh để duy trì hoạt động nhưng về lâu về dài là đáng. Linh Khí được cải thiện chắc chắn sẽ có nhiều thứ tốt được cải thiện lên, đó là theo kinh nghiệm bao năm cày truyện tiên hiệp của hắn. Nhưng quả thực hiệu quả là rất kinh người, nhìn đám học viên đang ríu rít không ngừng tu luyện hấp thu kia là biết. Thói quen tu luyện bất chấp thời gian này cứ như đã ăn vào máu các tu sĩ ở đây rồi, một chút lợi ích là họ sẵn sàng ngồi xuống phân chia cấp bậc rõ ràng quanh các đài phun linh khí thi nhau hấp thu tu luyện. Tuy thoạt nhìn có chút quy củ nhưng trong mắt hắn lại quá ô hợp quá tùy tiện, không khoa học. Thậm chí hắn còn trông thấy được, các giảng viên cũng cùng ngồi đả tọa tranh thủ tu luyện như các học viên, như thế này thì có khác gì ngày trước đâu. Tu luyện, làm tạp dịch, đổi tài nguyên, rồi lại tu luyện cứ cái vòng luẩn quẩn, có thể nó sẽ mang lại hiệu quả ban đầu nhưng lại không thể giúp bọn họ tiến xa được. Sau khi đưa Bạch Nguyệt trở về, tiểu Minh liền lấy ra lệnh bài chuyền âm triệu tập toàn bộ các cao tầng.
- Ta hỏi các ngươi thu nhận đệ tử các ngươi dạy cái gì cho bọn chúng?
Mọi người nhìn nhau xì xầm, tất cả đề không hiểu ý mà Lão Tổ muốn nói là gì? Thu nhận đệ tử thì dạy bọn chúng cách tu luyện chứ dạy cái gì nữa.
- Hôm nay ta thấy một chuyện, đó là việc từ đệ tử cho đến các giảng viên đều tùy tiện ngồi xuống hấp thu linh khí ngoài sân chính tu luyện. Thoạt nhìn thì có vẻ có quy củ, có tinh thần tu luyện, nhưng lại là quá ô hợp không chuyên nghiệp không khoa học. Ba ngày vừa rồi ta có từng đến viện Nghiên Cứu Khoa Học mà ta đã từng đề xuất xây dựng. Những kỳ nhân dị sĩ nơi đó ta rất ưng ý, Đại Trưởng lão làm rất tốt nhưng cần nâng cao thêm ưu đãi cũng như cung cấp tài nguyên cho bọn họ. Đây là đồ bọn họ nghiên cứu cho ta trong vỏn vẹn hai ngày, các ngươi xem hệ thống tu luyện này đi dựa vào đó hãy lập ra các giáo án tu luyện hoàn chỉnh cho ta. Giáo án theo ngày, giáo án theo tháng, giáo án theo năm, giáo án theo kỳ làm xong đưa tới cho ta kiểm duyệt qua một lần, các người có thể hội ý làm việc theo nhóm, cũng có thể tới viện Nghiên cứu nhờ giúp đỡ, tất nhiên phải đối đãi tôn trọng bọn họ. Ta nghe thấy tên nào dám bất kính với bất kỳ ai trong đó thì cứ sử theo Viện Quy, đây là Viện Quy. Những thứ này sẽ do Hình Trưởng lão tiếp quản phát triển, Hình Đường đổi tên thành Pháp Viện, Hình Thiên Trưởng lão làm Trưởng Viện Pháp Viện dưới trướng gồm có mười người từ các viện tới làm Pháp Viên, bất kỳ điều luật nào được đề ra phải có sự tán đồng tám trên mười phiếu Pháp Viên luật mới được thông qua, và Trưởng Viện sẽ có quyền ba phiếu.
Hắn cứ thế phân chức từng người một, lập ra từng Viện khác nhau quản chế các công việc khác nhau, từ đây một thời kỳ mới một thể chế mới được hình thành trên Thiên La Đại Lục. Mọi thứ cũng dần dần vào quỹ đạo của nó, dù sao đây cũng là một luồng suy nghĩ mới, một mô hình mới nó cần thời gian mài dũa để hoàn thiện cho mỗi người, dù sao vẫn còn một số người còn bảo thủ còn nghi ngờ cho nên còn cần thời gian để thuyết phục. Thực ra hắn hoàn toàn có thể lựa chọn rời khỏi nơi này, bay nhảy ra ngoài thế giới rộng lớn kia, nhưng hắn không thể làm vậy được vì một tia chấp niệm còn sót lại trong ký ức của vị Lão Tổ kia. Dù là hắn không có ý thôn phệ Lão mà là do Lục Ngọc làm, nhưng dù sao việc cũng đã thành, nó ám ảnh hắn suốt từ lúc xuyên không qua thế giới này cho đến bây giờ, có lẽ hoàn thành tâm nguyện đưa Trảm Không Kiếm môn đi lên đỉnh vinh quang trở lại vị trí nó vốn đứng sẽ giúp hắn thoát khỏi tâm ma này. Việc còn lại phải làm, đó chính là phải chiến thắng vang dội tại Vạn Tiên Đại Hội, nó sẽ là bàn đạp rất tốt để quảng bá cho Học Viện, sức mạnh của truyền thông, của Marketing hơn ai hết hắn là người hiểu rất rõ.
Lúc này, một nơi bí mật nào đó ở Học Viện, đây là địa điểm đặc huấn bí mật được tiểu Minh cho chuẩn bị từ lúc tuyển chọn xong các tuyển thủ chuẩn bị tham gia đại hội. Một thung lũng, hai bên là hai ngọn núi to lớn vách đá hiểm trở bên dưới là ba người đang ngơ ngác đứng nhìn nhau.
- Địa huynh? Mấy năm không gặp không ngờ huynh đã có thành tựu kinh người đến vậy?
- Vô Linh không ngờ người như ngươi cũng biết mờ miệng khen người a.
- Ha ha, tất nhiên không phải ai Vô Linh ta cũng tùy tiện mở miệng, nhưng mà lại Địa sư huynh hoàn toàn khiến cho ta tôn trọng.
Kẻ này chính là Vô Linh vị đệ tử Kim linh căn đã được bồi dưỡng lựa chọn làm tuyển thủ, tính cách y khá cương trực. Về ngoại hình thì y cũng sở hữu một thân thể to lớn dị thường, một chiếc áo bằng vải thô đã sờn, phanh ra bộ ngực chai sạm chằng chịt các vết sẹo lớn nhỏ, một chiếc quần làm bằng da thú nâu sẫm hai bên hông là hai miếng giáp dày dặn khảm chút hoa văn.
Cũng chỉ có hai người từ nãy tới giờ nói chuyện làm quen với nhau, chỉ duy nhất một vị nữ tử thì từ lúc đến luôn đứng im một vị trí mà không làm gì khác. Nàng khoác một áo choàng đen có mũ che đầu, mặt bịt một chiếc khăn lam chỉ lộ một đôi mắt đen lóng tinh anh.
- Huynh ở tông môn thì liệu có nghe được tin tức gì không?
- Tin tức gì?
- Thì là ai sẽ là làm sư phụ, à không là cái gì giảng viên cho chúng ta không ấy?
- Mới hôm qua Phàm trưởng lão gọi ta và đưa ta đến chỗ này thôi, cha ta lại cũng im im không nói gì. Cho đến giờ ta vẫn còn mờ mịt đây này.
- Có mới mấy năm không ngờ tông môn đã thành cái gì Học Viện rồi còn thay đổi tất cả.
- Nghe cha ta nói thì tất cả những điều này là do Lão Tổ quyết định, người muốn đổi mới đưa Tông môn đi con đường mới.
- Cái gì mà con đường mới chứ, gì mà phải đóng tiền học phí, chẳng phải chúng ta là cố gắng tu luyện đóng góp phục phụ cho tông môn sao? Bảo chúng ta đóng học phí thì lấy đâu ra? Ngày trước Kim Đan mỗi tháng còn được phân phát vài chục Nguyên Linh bây giờ đã không có lại còn thu phí. Sớm muộn cũng có nhiều người không thể theo nổi.
- Học phí cũng đâu có đắt lắm, ta nghe nói những người có thành tích cao trong học tập sẽ được cấp học bổng với có phần thưởng đó. Mà đúng rồi, lần này tham gia Đại Hội phần thưởng sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta mà không phải nộp lại bên trên gì hết.
- Hazzz... Lần này quá thực là đi mạo hiểm, mong giữ được mạng quay về đã là tốt lắm rồi, huynh còn nghĩ tới giải thưởng nữa sao? Ta cũng nói thật với huynh chúng ta mười người chưa ai đột phá tới Nguyên Anh cả.
- Ha ha, đệ yên tâm, Nguyên Anh không phải là cái gì to tát với một người.
- Chẳng nhẽ huynh đã đột phá tới Nguyên Anh? "Hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Lập Địa".
- Ngươi không thấy thiếu một người sao?
- Y là ai? "Hắn cũng rơi vào suy tư".
- Đại ca của ta. "Lập Địa đắc ý nhìn hắn cười cười".
Nhưng ngay lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá bay tứ tung, hai người đang đứng nói chuyện cũng phải giật mình nhảy lùi lại phía sau hộ thuẫn dựng lên. Chỉ thấy cô gái kia đã lơ lửng trên không trung dưới chân nàng có một cơn lốc nhỏ, tay nàng vẫn còn giữ chỉ quyết hai thanh thủy tiễn chực chờ phía sau. Là cô ta phóng thủy tiễn phá tan một tảng đá lớn phía sau cô nàng. Ánh mắt nàng vẫn tập chung về phía đám bụi đất đang dần lắng xuống, đầy sự đề phòng. Thấy vậy hai kẻ kia cũng tập chung theo, Vô Linh lật ta ra một thanh đại đao to như cái cánh cửa dần xuất hiện, thanh đại đao đó của hắn cũng phải dài tới hai mét gần bằng chiều dài cơ thể hắn quả thực có chút khoa trương. Còn Lập Địa chỉ nắm quyền thủ thế, mơ hồ trên hai quyền có hiện một hổ khẩu rất kỳ bí, nó làm cho Vô Linh cũng phải kinh ngạc vì trước nay hắn đều thấy Lập Địa là sử dụng một thanh Đại Kiếm có phần giống mình.
Nhưng khi bụi đất lắng xuống thì không có gì ở đó cả, có chăng thì chỉ là một chiếc hố sâu trống rỗng mà thôi.
- Hoa Hạ ngươi nổi khùng điên gì vậy, suốt ngày thần thần bí bí chưa đủ điên sao? "Vô Linh không khỏi khó chịu nhịn về phía cô gái mà mắng".
Chính lúc này, Hoa Hạ không nói không rằng hai Thủy tiễn phía sau nàng liền phóng tới về phía Vô Linh, tay nàng cũng xuất hiện hai lưỡi câu liêm sắc bén vung mạnh hai tay, hai Lưỡi câu liêm quay tròn phi tới một góc vách đá.
Trước thế công như cầu vồng của Hoa Hạ, Vô Linh không hề hoảng hốt, chỉ thấy y lộn một vòng về phía trước thanh đại đao vuốt nhẹ ngược về phía sau tạo thành một dải ánh sáng màu vàng rực rỡ chém ngược lên. Hai thủy tiễn và Đao khí đánh chính xác về một mục tiêu, hai người đã từng kề vai chiến đấu ở Khu 10, cho nên tuy miệng mắng Hoa Hạ nhưng trong lòng y lại rất có sự tin tưởng với nàng, hơn nữa Y cũng đã cảm nhận được sự biến động sau lưng y. Sau khi ném hai lưỡi Câu liêm, nàng nhanh chóng lùi lại ẩn nấp vào bóng tối, trong tay tự bao giờ xuất hiện hai thanh đoản Kiếm sắc nhọn. Tất cả thao tác của nàng vô cùng dứt khoát chuyên nghiệp, rõ ràng nàng rất có kinh nghiệm chiến đấu.
Sau hợp kích của hai người, từ chỗ bụi đá lao vụt ra một bóng đen mờ ảo hình người, nó xoay người một chảo đánh ụp xuống. Vô Linh lại vuốt đại đao vụt lên phía trên tạo thành một cầu vồng đẹp mắt đón thế công của bóng đen kia. Hắn vô cùng cẩn thận, phòng hộ của bố y chiến giáp đã mở ra sẵn, kinh nghiệm cho hắn biết trước một thứ không rõ lai lịch trước tiên phải bảo toàn thế thủ.
Lập Địa còn đang lơ mơ chưa bắt kịp được cuộc chiến vì quá đột ngột này, từ điểm tấn công của Câu Liêm cũng phóng ra một bóng đen song cước nó đang đạp tới phía hắn, điều đáng sợ đó là bàn chân nó cũng mọc ra bộ móng vuốt sắc nhọn không thua kém gì lợi chảo của nó. Một tiếng hổ gầm vang lên, tay phải nắm lại kéo về phía sau, trọng tâm hắn cũng dồn về phía chân sau, có thế thấy mặt đất phía dưới chân phải hắn lún xuống tạo thành chằng chịt vết nứt vỡ, mắt hắn khóa chặt mục tiêu một quyền Băng Sơn Liệt Địa sắp được xuất.
Một Đao kia của Vô Linh chém lên khí thế mạnh mẽ vô cùng, ấy thế mà lại xuyên qua cơ thể cái bóng đó, chỉ thấy nó lóe lên liền xuất hiện trước mặt Vô Linh, y lập tức đạp mạnh xuống đất dứt khoát lùi về sau, nhưng là quá muộn rồi. Một tiếng thét chói tai vang lên từ miệng bóng đen đó, ý thức của y dần mơ hồ, đầu đau nhức hai tai mơ hồ, trên đường bay lùi về sau mắt hắn vẫn còn thấy được năm móng tay sắc nhọn của nó đã xuyên qua lớp hộ vệ của Chiến giáp xuyên tới tim y.
Vô Linh chỉ mỉm cười đầy cay đắng rồi nhắm mắt lại.
"Chẳng nhẽ vừa mới được xuất hiện trong một chương Vô Linh ta đã phải ra đi sao?"