Quỷ Tam thấy hắn vẫn còn đang ngây ra nhìn Tố Cẩm, liền lắc đầu nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì, không mau vào đi?”
Lâm Tiêu giật giật khóe miệng, giơ tay định đ-ánh Quỷ Tam một cái thì Hoa Mộ Thanh đã bước ra, thấy hắn thì nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tiêu ngượng ngùng buông tay xuống, bĩu môi: “Cửu Thiên Tuế bảo ta mang cho nàng một lọ thuốc viên phòng thân.”
“Thuốc viên?” - Hoa Mộ Thanh nhận lấy lọ sứ đen từ tay hắn.
Mở nút lọ ra, lập tức ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, thanh mát.
Lâm Tiêu nhăn mặt tiếc rẻ: “Đó là thuốc chế từ ngải cứu, bạc hà và mấy chục loại thảo dược trừ tà hạng nhất. Có thể giúp người dùng trăm tà không xâm, thần trí tỉnh táo, muỗi mòng yêu tà đều khó mà đến gần mê hoặc.”
Hoa Mộ Thanh biết thứ này, đó là bảo vật gia truyền của Dược Vương.
Vậy mà Mộ Dung Trần lại để Lâm Tiêu mang cả một lọ đến cho nàng?
Tên Lâm Tiêu này không biết bị nắm thóp gì mà bị Mộ Dung Trần sai tới sai lui thế này…
Nàng khẽ cười, không khách sáo mà cất thuốc vào người: “Vậy thì thay ta cảm tạ Cửu Thiên Tuế điện hạ.”
Lâm Tiêu nhăn mặt: “Muốn cảm tạ cũng phải cảm tạ ta chứ!”
Hoa Mộ Thanh chẳng buồn đáp lại, quay người vào phòng. Chốc lát sau lại xá-ch theo một gói đồ đi ra.
Lâm Tiêu cứ tưởng là nàng mang ra cho mình, liền vươn tay ra đón.
Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại tỏ vẻ chán ghét, né tránh tay hắn rồi bước ra ngoài: “Làm gì vậy? Đây là mang cho Thịnh Nhi đấy, đồ con nít mà ngươi cũng muốn tranh à?”
Đúng lúc đó Tố Cẩm đi ngang qua, nghe thấy câu đó thì liếc hắn một cái, ánh mắt phức tạp khó lường, rồi đi thẳng.
“…”
Lâm Tiêu đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, bỗng gào lên như phát điên: “Ta có thù oán gì với hai huynh muội nhà các người à!!!”
Hoa Mộ Thanh đã đi xa, nghe thấy tiếng hét sau lưng thì chỉ bật cười lắc đầu.
Phía sau, Quỷ Tam và Xuân Hà lặng lẽ đi theo.
Xuân Hà xá-ch gói đồ, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay sao lại…”
Giữa ban ngày ban mặt, đường hoàng đến thăm Đại Hoàng Tử nếu bị Hoàng Thượng biết được, e là có chuyện lớn.
Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười nhẹ: “Không sao, ta tự có tính toán.”
Nói rồi nàng đưa tay vào tay áo, chạm phải cây quạt xương xanh, đầu ngón tay rụt lại, nhưng rồi vẫn lấy ra, nắm nhẹ trong lòng bàn tay.
Ánh mắt nàng cũng trở nên sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
__
Bạch Lộ thì đang nằm nghiêng trong cung, cực kỳ vui vẻ.
Vốn dĩ nàng ở trong Nhã Tuyết Đường, là một điện nhỏ của Lan Hinh Cung. Giờ được phong làm Tần, Hoàng Thượng đã ban luôn điện chính của Lan Hinh Cung cho nàng.
Bạch Lộ còn cười nói: “Chỉ đợi sinh được Hoàng Tử nữa là sẽ được phong làm phi, ban cả Lan Hinh Cung.”
Hiện tại, nàng ta đã xem cả Lan Hinh Cung như của mình, nhìn xuống mấy điện nhỏ khác trong cung, nơi từng có những phi tần ngang hàng, thậm chí địa vị còn cao hơn nàng trước kia.
Bạch Lộ giả vờ tươi cười nói: “Các tỷ muội cũng không cần phải như vậy. Dù hiện giờ ta được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng cũng chỉ nhờ cái bụng này thôi. Sau này thế nào còn chưa biết được. Mọi người cứ tự nhiên, đừng dè dặt trước mặt ta như vậy.”
Có mấy vị Quý nhân cố gắng nở nụ cười theo, không ngờ Bạch Lộ liền hạ giọng lạnh lùng tiếp lời: “Nhưng vì giờ ta đang mang long thai, là chuyện trọng đại trong cung. Nếu các người vẫn như trước thì ta tất nhiên sẽ không làm khó. Nhưng nếu ai có tâm địa bất chính, để ta phát hiện ra, đến lúc đó đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, không nể tình!”
Một lời nói ra, khiến mấy người kia mặt mày tái mét.
Chuyện này được truyền đến tai Hoa Tưởng Dung.
Lúc ấy nàng đang cắm hoa, cười khẽ: “Ân uy song hành… Ả tiện nhân Bạch Lộ này, xem ra còn lợi hại hơn ta tưởng.”
Hàm Thúy đứng bên cạnh tiếp lời: “Chẳng phải cũng chỉ là học theo phong thái của nương nương sao? Dựa vào nàng ta mà cũng dám vênh váo trước mặt nương nương à.”
Hoa Tưởng Dung bật cười, cắm thêm một đóa hoa vào bình, không ngờ cành hoa lại còn gai chưa được nhổ sạch.
Một cái đâ-m ngay vào đầu ngón tay nàng, má-u lập tức trào ra.
Hoa Tưởng Dung khẽ nhíu mày, tiểu cung nữ bên cạnh vội quỳ xuống: “Xin nương nương tha tội! Nô tỳ… nô tỳ không cố ý. Dạo gần đây bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng nên sơ suất… xin nương nương tha mạng…”
“Bốp!”
Hàm Thúy bước tới, tát một cái khiến cung nữ ngã lăn ra đất bất tỉnh, còn mắng: “Đã bệnh còn dám hầu hạ nương nương, chẳng lẽ muốn truyền bệnh cho người à? Đồ tiện nhân!”
Hoa Tưởng Dung vẫn nở nụ cười dịu dàng, dùng khăn tay lau vết má-u nơi ngón tay.
Nàng khẽ phẩy tay với Hàm Thúy: “Chuyện nhỏ thôi, đừng nổi giận như vậy.”
Nói rồi đứng dậy, liếc nhìn cung nữ đang nằm dưới đất, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Theo lệ cũ, đưa ra sau đi.”
Hai tên thái giám với khuôn mặt vô cảm tiến tới, khiêng cung nữ đi.
Lúc này, từ bên ngoài, tổng quản thái giám của Hoa Dung Cung, Hoàng Tứ Hải bước vào, hành lễ xong liền cúi đầu bẩm báo: “Bẩm nương nương, vị chủ tử bên Du Nhiên Cung… đã đến lãnh cung, thăm… Đại Hoàng Tử.”
Hoa Tưởng Dung khựng lại trong giây lát, sau đó lại cười càng rực rỡ hơn: “Muội muội ta, quả thật là người hiểu chuyện nhất. Hừ.”
“Hoa nương nương…”
Hàm Thúy lo lắng lên tiếng: “Đại Hoàng Tử…”
Hoa Tưởng Dung vẫn cười nói: “Đi báo cho Hoàng Thượng.”
Hoàng Tứ Hải vâng lệnh, xoay người rời đi.
Sau lưng, giọng nói mang theo vẻ độc ác của Hoa Tưởng Dung vang lên: “Thứ ta muốn, ai dám giơ tay ra giành… là tự tìm đường ch-ết!”
__
Đỗ Thiếu Lăng nghe Phúc Toàn bẩm báo xong thì có chút kinh ngạc.
“Ngươi nói gì? Nàng ta đến thăm… đến lãnh cung?”
Ngay cả tên của Thịnh Nhi, Đỗ Thiếu Lăng cũng chẳng muốn nhắc đến.
Phúc Toàn gật đầu: “Long Vệ vừa mới hồi báo, nói rằng Mộ Tần mang theo một bọc y phục mùa đông và vài món đồ chơi trẻ con, đã vào lãnh cung.”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng trở nên âm trầm.
Vừa định lên tiếng thì bên ngoài, một thái giám lớn tiếng hô: “Tham kiến Cửu Thiên Tuế——”
Đỗ Thiếu Lăng ngẩng đầu nhìn, thấy Mộ Dung Trần mặc trường bào tím thêu hoa sen chín cánh, tóc đen búi cao, dáng người cao ráo tuấn tú, phong thái thoát tục tựa tiên, lại mơ hồ như ma, từ từ bước vào.
Khoé môi vẫn là nụ cười bất cần, nửa cười nửa như chế giễu.
Đối với gương mặt chẳng bao giờ đặt ai vào mắt này, Đỗ Thiếu Lăng đã sớm quen, chẳng buồn để tâm, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi nghe thấy rồi?”
Với công lực của Mộ Dung Trần, không thể nào đến trước thư phòng mà không nghe được tiếng bên trong.
Mộ Dung Trần khẽ cười, tay chắp sau lưng, ung dung ngồi xuống chiếc ghế gỗ trầm hương bên cạnh, từ tốn nói: “Bổn Đốc đúng là đến để nói với bệ hạ chuyện đó.”
Đỗ Thiếu Lăng nhìn hắn: “Ồ? Chẳng lẽ việc Thanh Nhi đến lãnh cung là do ngươi sắp xếp?”
Mộ Dung Trần nhận ra sự nghi ngờ và dò xét trong ánh mắt hắn, khóe môi khẽ nhếch: “Không sai, chính là do Bổn Đốc an bài.”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng càng thêm lạnh lẽo: “Cửu Thiên Tuế, ý ngươi là gì?”
Chuyện Mộ Dung Trần âm thầm chăm sóc đứa trẻ kia, Đỗ Thiếu Lăng không phải không biết.
Với hắn, tuy hắn căm hận đứa bé ấy không phải con ruột mình. Nhưng dù sao… đó vẫn là người duy nhất còn có liên hệ với Tống Vân Lan trên đời này.
Hơn nữa, đứa bé ấy, hắn từng lén đi nhìn qua, thật sự rất giống Tống Vân Lan đến bảy, tám phần.
Mỗi lần nhìn vào, đều như thấy lại bóng hình của người nữ nhân năm xưa ấy.
Hắn hận người nữ nhân ấy, nhưng cũng yêu nàng đến tận xương tủy.
Vì thế, đối mặt với mối họa mang hình dáng đứa trẻ kia, hắn lại chẳng thể ra tay.
Cũng chính vì vậy mà hắn mới luôn mắt nhắm mắt mở với việc Mộ Dung Trần âm thầm bảo vệ đứa bé ấy.
Ngay cả khi Hoa Tưởng Dung từng ngỏ ý muốn nhận Thịnh Nhi về nuôi, hắn cũng không đồng ý.
Bởi vì ở triều Đại Lý này, nếu phải tin tưởng ai sẽ không làm hại đứa trẻ đó thì trong lòng hắn, cái tên duy nhất hiện ra, lại chính là Mộ Dung Trần.
Tại sao ư?
Đến cả hắn cũng không rõ vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Dẹp đi những suy nghĩ rối rắm trong lòng, lúc này Đỗ Thiếu Lăng lại nói: “Chẳng lẽ vì hôm qua truyền ra tin hậu cung có phi tần mang thai, ngươi liền cố ý lôi kéo đứa trẻ đó ra ngoài ánh sáng?”
Mộ Dung Trần chỉ bật cười khẽ, lắc đầu, nhìn thẳng Đỗ Thiếu Lăng: “Chẳng phải trong lòng bệ hạ đã hiểu rõ, vì sao Bổn Đốc lại làm vậy sao?”
Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, đột nhiên chỉ tay về phía cửa ngự thư phòng.
Chưa kịp nói gì, thì Phúc Toàn người vừa rời đi khi nãy lại quay trở vào, liếc nhìn Mộ Dung Trần rồi cung kính thưa: “Bẩm Hoàng Thượng, có người từ cung Hoàng Quý phi tới truyền lời.”
Đỗ Thiếu Lăng liếc Mộ Dung Trần, hỏi: “Chuyện gì?”
Phúc Toàn đáp: “Hoàng Quý phi nương nương phát hiện Mộ Tần chủ tử tự ý vào lãnh cung, trái với thánh chỉ của Hoàng Thượng là không được tùy tiện tiếp cận lãnh cung. Nhưng lại không dám tự ý xử trí, nên đặc biệt sai người đến hỏi ý chỉ của Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lại thay đổi, Mộ Dung Trần bật cười khẽ thành tiếng.
Một tay lười nhác tựa lên thành ghế, ánh mắt mờ mịt nhưng lại sâu thẳm, hắn khẽ cười nói: “Đây chính là lý do Bổn Đốc để Mộ Tần đến lãnh cung.”
Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày: “Ngươi… lại muốn bảo vệ đứa trẻ đó đến vậy sao?”
Trong đáy mắt Mộ Dung Trần thoáng qua một tia sát ý lạnh băng, nhưng rất nhanh đã hóa thành nụ cười: “Chẳng lẽ bệ hạ không muốn bảo vệ đứa bé đó? Cứ để người Hoa Dung Cung giày vò mãi thế này, mà đứa nhỏ lại không có chỗ dựa, sớm muộn gì cũng mất mạng.”
Xem ra chuyện Hoa Tưởng Dung muốn nhận nuôi Thịnh Nhi, Mộ Dung Trần cũng đã biết rõ.
Đỗ Thiếu Lăng thở dài, ngồi xuống, lắc đầu: “Không phải trẫm không muốn bảo vệ nó. Trẫm đã để mặc ngươi cho nó một chỗ trú thân trong cung, thì tất nhiên chẳng có ý muốn lấy mạng nó. Chỉ là… Dung Trần, ngươi không nên kéo Thanh Nhi vào chuyện này.”
Thanh Nhi... Hừ.
Mộ Dung Trần vẫn dựa lười biếng vào lưng ghế, khẽ cười nói: “Nếu không để nàng ta dính líu vào, vậy bệ hạ còn có thể tin tưởng ai đây?”
Một câu nói khiến Đỗ Thiếu Lăng nhất thời ngẩn người.
Quả thật.
Nếu cứ để Thịnh Nhi ở lại trong lãnh cung, người ngoài không biết thân thế của đứa trẻ, sẽ chỉ nghĩ rằng nó bị liên lụy vì gia tộc mẫu thân phản quốc, nên mới bị lưu đày đến nơi đó.
Ngày sau, e là cũng chẳng còn ai quan tâm đến nữa nhưng bây giờ lại vừa truyền ra tin có một phi tần mang thai trong hậu cung.
Người khác nếu có ý đồ, thì người đầu tiên họ nhắm tới, chắc chắn sẽ là đứa bé ấy.
Ai cũng sẽ cho rằng đứa trẻ đó là cốt nhục của Đỗ Thiếu Lăng.
Muốn thì mưu toan lôi kéo, không thì ngầm ra tay ám sát.
Chẳng có ai thật lòng tốt cả.
Dù trước kia Hoa Tưởng Dung từng nhắc đến chuyện nhận nuôi, nhưng hắn vẫn làm ngơ, chuyện cũng dần chìm xuống.
Chỉ e rằng khi đó nàng ta đã sớm tính toán đến tình huống này.
Dù biết rõ thân thế Thịnh Nhi, nhưng người khác thì không.
Chỉ cần nàng nắm trong tay đứa trẻ ấy, thì sẽ chẳng sợ địa vị trong hậu cung bị lung lay.
Từng bước tính toán về sau, cũng không phải chuyện không thể.
Đỗ Thiếu Lăng vốn thấu hiểu lòng dạ của Hoa Tưởng Dung, thì càng hiểu rõ những người khác trong hậu cung… cũng sẽ có cùng một loại tâm tư đó.