Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 300

 
Nếu cứ để mặc cho Thịnh Nhi một mình trong hậu cung như vậy, cho dù là Mộ Dung Trần cũng sẽ có lúc lực bất tòng tâm.

Đến lúc đó, sống hay ch-ết thật khó nói.

Mộ Dung Trần thấy Đỗ Thiếu Lăng trầm ngâm, khẽ lộ ra vài phần giễu cợt: “Chẳng lẽ bệ hạ vốn dĩ không thật sự muốn để muội muội của thần bảo vệ đứa trẻ đó?”

Hai chữ “muội muội” khi dùng để nhắc đến Hoa Mộ Thanh luôn khiến Mộ Dung Trần có cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời, như thể từ sâu trong lòng, một ảo giác ngọt ngào và tươi đẹp đang âm thầm trỗi dậy.

Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Trẫm chưa từng có ý muốn lấy mạng nó.”

Ngay cả khi xưa, hắn cũng không thật sự định gi-ết Tống Vân Lan.

Chỉ vì hận nàng không một lòng với mình, mới phát cuồng mà muốn giày vò nàng, nhưng nàng… lại tự chọn con đường ch-ết!

Ai mà biết, sau khi nàng ch-ết, hắn đã phát điên đập nát ngự thư phòng, lại xé tan tẩm Dưỡng Tâm Điện.



Những đêm đằng đẵng sau đó, hắn đã sống trong đau đớn và oán giận thế nào chứ!

Mộ Dung Trần nói nhẹ bẫng, như đang xử lý một món đồ vật: “Thế thì tốt quá. Bệ hạ tìm một cơ hội, để đứa trẻ đó mang danh nghĩa của muội muội thần, cắt đứt hy vọng của vị ở Hoa Dung Cung kia.”

Nghe giọng điệu ấy, Đỗ Thiếu Lăng cuối cùng cũng bớt nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn phiền muộn mà nói: “Chuyện này e là không dễ xử lý. Ngươi cũng biết, dù trẫm tin tưởng huynh muội các người, nhưng nếu đưa củ khoai nóng này cho nàng ấy, chẳng phải sẽ đẩy nàng vào chốn nước sôi lửa bỏng sao? Huống hồ…”

Đỗ Thiếu Lăng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nàng còn chưa được sủng ái, đã nhận nuôi một đứa trẻ, người ngoài sẽ bàn tán thế nào?”

Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười nhạt: “Bệ hạ thấy huynh muội thần là loại người bận tâm đến lời bàn tán thiên hạ sao?”

“...”

Đỗ Thiếu Lăng nhất thời cứng họng, chỉ còn biết bất lực gật đầu với Mộ Dung Trần, lại nói: “Vậy nàng phải làm sao? Nàng vốn vì trẫm mà chịu nhiều toan tính, nay lại thêm một đứa trẻ, nàng còn có thể tự bảo vệ mình được không?”

Nghe hắn từng lời che chở cho Hoa Mộ Thanh, khóe môi Mộ Dung Trần càng hiện lên nụ cười lạnh lẽo quỷ dị hơn.

Hắn nói như gió thoảng: “Tự bảo vệ mình thế nào? Bệ hạ, người xem nàng ấy dù bị tính kế liên tiếp, nhưng đến nay, đã từng thật sự bị tổn thương nặng nề lần nào chưa?”

Đỗ Thiếu Lăng thở dài: “Trẫm biết ngươi sẽ nói vậy. Nhưng đó cũng là do nàng gặp may, lại có chút khôn khéo. Sau này thì sao…”

Mộ Dung Trần không kiên nhẫn cắt ngang: “Bệ hạ yên tâm. Để bảo vệ một đứa trẻ, nàng vẫn làm được. Bằng không, sau này bên cạnh bệ hạ còn bao nhiêu tình thế hiểm nghèo hơn, chẳng lẽ nàng mãi mãi phải trông chờ người khác cứu giúp hay sao?”

Đỗ Thiếu Lăng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thật là nhẫn tâm, đối với muội muội của mình mà cũng nhẫn tâm giày vò như vậy.”



Mộ Dung Trần lại cười một cách tà khí, liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ chẳng lẽ quên rồi? Nàng đâu phải muội ruột của Bổn Đốc.”

Đỗ Thiếu Lăng sững người một chút, sau đó bất chợt phá lên cười ha hả.

Hắn lại chọc nhẹ vào Mộ Dung Trần, nói: “Thôi được rồi, chuyện này trong lòng trẫm đã có tính toán.”

Mộ Dung Trần gật đầu, đứng dậy: “Vậy thần xin chờ thánh chỉ của bệ hạ.”

Nói xong, hắn hành lễ qua loa rồi quay người rời đi.

Khi bước đến cửa, hắn nghe Đỗ Thiếu Lăng dặn dò Phúc Toàn: “Truyền lời đến Hoàng Quý phi, nói là trẫm ban chỉ, để Mộ Tần đi thăm Đại Hoàng Tử. Còn lại những người khác, vẫn không được phép đến gần lãnh cung.”

“Tuân chỉ.”

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, tay chắp sau lưng, chậm rãi bước xuống bậc thềm.

Tiểu nha đầu, lần này ngàng nợ Bổn Đốc một ân tình lớn đấy! Để xem Bổn Đốc sẽ đòi lại thế nào.

Hoa Mộ Thanh từ chỗ Thịnh Nhi trở về Du Nhiên Cung, nghe lời của Phúc Tử thì quả thật có chút bất ngờ.

“Ngươi nói là Đỗ Thiếu Lăng đích thân hạ chỉ, nói là do hắn cho phép ta đi thăm Thịnh Nhi?”

Phúc Tử gật đầu: “Đúng vậy. Nô tỳ cũng giật mình, không ngờ Hoàng Thượng lại không hề để tâm gì đến chuyện đó.”

Hoa Mộ Thanh nhíu mày nghi hoặc: “Chẳng lẽ hắn đã biết Thịnh Nhi là con ruột của hắn rồi?”

Đang thầm đoán, thì bên cạnh, Tú Hỷ đi tới, nói: “Tiểu thư, hôm nay Cửu Thiên Tuế từng đến ngự thư phòng, sau đó mới có thánh chỉ này được ban xuống.”



Hoa Mộ Thanh khựng lại, chẳng lẽ là Mộ Dung Trần đã giúp nàng nói vài lời?

Tú Hỷ nói xong, cứ nghĩ Hoa Mộ Thanh sẽ vui mừng, ai ngờ nàng lại từ từ sa sầm nét mặt, đôi mắt lạnh dần, thần sắc trở nên khó coi.

“Tiểu thư?” - Tú Hỷ khó hiểu hỏi.

Hoa Mộ Thanh vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh đèn trong phòng ngủ đã phản chiếu ra một cái bóng người.

Nàng phẩy tay: “Các ngươi lui xuống đi.”

Đợi cửa điện khép lại, nàng mới xoay người thật nhanh, bước vào phòng, một tay hất tung rèm giường, trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần đang vô tư nằm trên giường nàng cắn răng nói: “Điện hạ chẳng lẽ không có chỗ ngủ của mình sao?”

Mộ Dung Trần gối tay sau đầu, nhìn nàng, giọng lạnh mà mang theo ý cười: “Đến để nghe nàng cảm tạ ta.”

Cảm tạ cái đầu ngươi ấy!

Hoa Mộ Thanh tức đến nỗi giật phăng rèm giường: “Điện hạ tùy tiện nhúng tay vào, phá hỏng kế hoạch của ta, còn muốn ta cảm tạ ư!”

Mộ Dung Trần nhướn mày, ngồi dậy: “Ồ? Thì ra hôm nay ngươi cố tình đường đường chính chính vào lãnh cung là có sẵn tính toán?”

Hoa Mộ Thanh tức đến mức lửa giận bốc lên tận đầu: “Đừng giả vờ nữa! Điện hạ lẽ nào đoán không ra sao?!”

Mộ Dung Trần bật cười, nắm lấy tay nàng kéo lại, bắt nàng ngồi xuống bên giường. Nhìn khuôn mặt phồng má tức giận của nàng, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn: “Giận gì chứ? Bổn Đốc ra mặt, chẳng phải còn tốt hơn để nàng rơi vào vòng nghi kỵ của Đỗ Thiếu Lăng sao?”

Lời thì không sai, nhưng Hoa Mộ Thanh lần này vốn định đ-ánh một ván mạo hiểm.

Nàng muốn dụ Hoa Tưởng Dung để lộ bản chất thật, rồi nhân cơ hội đó phá hủy hoàn toàn địa vị của ả trong hậu cung.

Giờ bị Mộ Dung Trần bất ngờ chen ngang một cú, mọi tính toán đều bị phá vỡ.

Mộ Dung Trần thấy nàng nhíu đôi mày đẹp, không nói gì, liền bật cười đưa tay định nhéo má nàng, nhưng bị nàng tránh mất.



“Đừng chạm vào ta!”

Y như một đứa trẻ con đang dỗi và làm nũng.

Nhưng nếu Mộ Dung Trần mà chịu nghe lời, thì đã không phải là Mộ Dung Trần.

Hắn không những không rút tay lại, mà còn cong môi cười, bất ngờ đưa tay kéo mạnh nàng vào lòng, lôi cả người nàng lên giường.

Rèm giường buông xuống, chỉ còn lại một khoảng không gian nhỏ hẹp, bao bọc lấy hai người.

Nhất là trong phòng nàng, Tố Cẩm đã cố ý dùng hương an thần thượng hạng.

Mùi hương đó lúc này quyện lấy hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt từ người Mộ Dung Trần, tạo thành một luồng khí tức mơ hồ đầy ám muội khiến tim người đập loạn.

Hoa Mộ Thanh mím môi, quay mặt đi chỗ khác.

Mộ Dung Trần cũng không để tâm, chỉ lấy chiếc gối mềm của nàng, tựa người vào vách giường, khẽ nói: “Bổn Đốc biết nàng muốn ép Hoa Tưởng Dung ra tay, một lần diệt trừ cho xong.”

Hoa Mộ Thanh hơi động sắc mặt, nhưng không lên tiếng.

“Chỉ là, kế sách ấy quá nóng vội, nàng vẫn chưa hiểu rõ bản chất thật sự của Hoa Tưởng Dung.”

Khi nói những lời này, giọng Mộ Dung Trần mang theo một tia lạnh lẽo khiến người nghe cũng thấy sống lưng ớn lạnh.

Hoa Mộ Thanh nhíu mày, nhìn hắn: “Ta với nàng ta... từ nhỏ đã sống cùng trong nhà, tính cách nàng ấy thế nào, chẳng lẽ ta còn không rõ hơn điện hạ?”



Giọng nàng có phần không phục.

Mộ Dung Trần chống đầu lên gối, nghiêng mặt nhìn nàng, cười nhàn nhạt: “Tiểu Hoa Nhi, nàng không biết đâu… quyền lực và d-ục vọng, có thể biến một con người thành dạng gì đâu.”

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh trầm xuống, nàng đương nhiên biết.

Kiếp trước nàng đã gặp quá nhiều người như vậy, ví dụ như Huyết Hoàng, như Hoa Tưởng Dung, và như... Đỗ Thiếu Lăng. 

 
Bình Luận (0)
Comment