Lúc này, Phúc Tử cũng chạy vào, vừa thấy Hoa Mộ Thanh tỉnh táo nhìn mình liền òa khóc, nước mắt rơi lã chã. Thấy Xuân Hà đang bưng bát trà đến, nàng vội bước tới, đỡ Hoa Mộ Thanh ngồi dậy.
Hoa Mộ Thanh tựa vào tay Xuân Hà, uống được hai ngụm trà, cổ họng đau rát mới dịu đi đôi chút, liền cố gắng mở miệng: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
Vừa cất lời, nàng mới phát hiện giọng mình còn tệ hơn cả tưởng tượng.
Xuân Hà và Phúc Tử sắc mặt khẽ biến.
Xuân Hà lập tức đáp: “Hôm nay là mồng Bảy rồi.”
Lễ phong phi vốn định vào mồng Ba tháng Mười Một, giờ đã trôi qua bốn ngày.
Hoa Mộ Thanh mím môi, vừa định nói tiếp, Phúc Tử đã nhanh nhẹn đỡ nàng tựa vào đầu giường, lót một chiếc gối dày phía sau lưng, vừa làm vừa dặn: “Tiểu thư bị tổn thương cổ họng, đừng cố nói nữa. Muốn biết gì thì cứ để tỷ Xuân Hà kể lại cho, nô tỳ sẽ đến Tứ Hỷ hẻm mời Vân ma ma về ngay.”
Xuân Hà gật đầu, thấy nàng định đi vội, vội dặn thêm: “Quỷ Tam đã vào cung báo tin rồi. Một mình muội ra ngoài, coi chừng người của Hoa Tưởng Dung. Hãy dẫn theo Quỷ Lục, cẩn thận một chút.”
Phúc Tử gật đầu, vén rèm bước ra ngoài.
Xuân Hà tiến lại gần, kéo chăn cho Hoa Mộ Thanh kín hơn, khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng cổ lông màu trắng mây. Trong tay cầm lò sưởi tay, quanh người nàng lúc này vừa ấm áp vừa kín đáo, không hở ra chút gió nào, sau đó mới lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Khi chăm sóc Hoa Mộ Thanh nãy giờ, mắt nàng vẫn luôn ngân ngấn lệ.
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh dịu dàng nhìn nàng.
Xuân Hà khẽ cười, lại múc thêm một bát trà nóng đưa cho Hoa Mộ Thanh uống xong, lúc này mới mở lời: “Hôm đó tiểu thư trúng độc là do Trữ Nguyên Xuân đã hạ loại cổ độc gọi là Tình Nhân Cổ lên nhân người từ lúc nào không rõ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, nàng và Trữ Nguyên Xuân tổng cộng cũng chỉ chạm mặt vài lần, vậy mà vẫn có thể không một tiếng động hạ được cổ lên người nàng. Thật đúng là cổ thuật Miêu Cương khó phòng vô cùng.
Xuân Hà nói tiếp: “Loại Tình Nhân Cổ này là loại độc cổ ép nữ tử phải cùng nam tử...”
Nàng ngập ngừng một chút, có vẻ khó nói, nhưng vẫn kiên quyết nói nốt: “... phải g*** h**n mới được giải.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh thoáng thay đổi.
Xuân Hà liền nói: “Loại độc này, lúc mới trúng thì không gây hại gì lớn. Nhưng nếu trước khi phát tác mà không... g*** h**n với nam tử, đến khi phát tác sẽ trở thành độc chí mạng, lấy mạng người.”
Nói đến đây, Xuân Hà lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, giọng mang theo chút nghi hoặc: “Cũng không biết Trữ Nguyên Xuân có ý đồ gì mà lại hạ loại độc này cho tiểu thư. Chẳng lẽ là muốn thúc đẩy chuyện giữa tiểu thư và Đỗ Thiếu Lăng? Nhưng nàng ta làm vậy để làm gì chứ?”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày. Dù hôm đó bị trúng độc mà hôn mê, nhưng ý thức của nàng vẫn còn sót lại một vài đoạn đứt quãng.
Nàng mơ hồ nhớ được, tại một nơi nào đó có tiếng nước lách tách vang lên, từng nghe Trữ Nguyên Xuân cười nham hiểm nói gì đó với Mộ Dung Trần. Nhưng tiếng nước quá ồn ào, nàng chỉ loáng thoáng nghe được những từ như “giả vờ”, “tự mình không thể ra tay”...
Đối diện, Xuân Hà lại nói tiếp: “Trữ Nguyên Xuân vì sao lại làm vậy, lúc đó điện hạ đích thân đến ngục nước thẩm vấn cũng không ép được nàng khai ra nguyên do, cuối cùng tức giận đạp ch-ết nàng ta. Sau đó, điện hạ liền đưa tiểu thư về Ty Lễ Giám, vì lúc ấy Diêm Vương Địch không có mặt, nên đã mời danh y có tiếng nhất kinh thành đến chữa trị. Nhưng các vị ấy cũng đành bó tay. Sau đó lại có người nhắc đến trong Tây Thị của kinh thành có thể có dược vật giúp tạm thời áp chế độc cổ trong người tiểu thư, vậy là điện hạ bất chấp nguy hiểm, một mình đưa tiểu thư đến Tây Thị.”
Đoạn ký ức đó, Hoa Mộ Thanh cũng mơ hồ nhớ được một chút.
Nói là không cảm động thì là giả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến, nếu nàng ch-ết đi, thân thể “vô tướng” cũng sẽ trở nên vô dụng, khi đó chất độc trong người Mộ Dung Trần sẽ không còn ai giải được nữa... thì sự mềm lòng trong nàng lập tức lại cứng rắn như băng.
Nàng khẽ cụp mắt xuống.
Xuân Hà cũng không rõ cảm xúc lúc này của nàng, chỉ tiếp tục nói: “Một chuyến đi Tây Thị kéo dài suốt một ngày hai đêm. Trong đó xảy ra chuyện gì, bọn nô tỳ hoàn toàn không hay biết. Chỉ là, khi ra khỏi Tây Thị, sắc mặt điện hạ cũng không được tốt lắm. Nhưng sau đó trong cung lại xảy ra chuyện lớn, điện hạ vốn đang ở bên tiểu thư, nhưng do trong cung quá rối loạn nên cách đây một canh giờ mới phải vào cung xử lý.”
Thấy Hoa Mộ Thanh vừa nghe đến chuyện trong cung liền ngẩng đầu, Xuân Hà liền đoán được nàng đang nghi ngờ không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Không chút chần chừ, Xuân Hà lập tức nói: “Đỗ Thiếu Lăng cũng trúng độc, Hoa Tưởng Dung không biết tìm được thuốc giải từ đâu, đã dùng để áp chế độc tính cho hắn. Ý định ban đầu là muốn tiểu thư thị tẩm hắn, nói là dùng độc trị độc, hai người đều có thể giải độc. Nhưng ai ngờ...”
Nói đến đây, Xuân Hà bật cười lạnh. Nàng vốn điềm đạm, hiếm khi thể hiện cảm xúc như vậy, cho thấy lần này trong lòng cũng cực kỳ phẫn nộ và khinh bỉ.
“Nhưng ai ngờ, ngay trong đêm Đỗ Thiếu Lăng uống thuốc tỉnh lại, Trương tần ở Hàn Tú cung chính là Trương Nghi, người từng thân thiết với Vương San Nhi, mượn cớ đến thăm, rồi không biết bằng cách nào lại leo được lên long sàng. Kết quả... ngay tại đó, nàng ta đã ch-ết trên long sàng.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh hơi lạnh đi, nàng nhìn về phía Xuân Hà.
Xuân Hà vẫn giữ vẻ giận dữ, tiếp tục nói: “Tiểu thư có biết nàng ta ch-ết như thế nào không? Hừ, thì ra là độc trong người Đỗ Thiếu Lăng có thể truyền sang nữ nhân thông qua việc... g*** h**n. Mà tốt nhất là nữ nhân còn là xử nữ. Hoa Tưởng Dung một lòng muốn hại ch-ết tiểu thư, lại không nói rõ điều đó cho Đỗ Thiếu Lăng, giấu kín cách giải độc thật sự, chỉ nói là hai người có thể dùng độc trị độc. Thực ra là muốn để toàn bộ độc trong người Đỗ Thiếu Lăng chuyển sang người tiểu thư, độc ch-ết tiểu thư! Thật là tâm địa độc ác!”
Hoa Mộ Thanh không hề bất ngờ, chỉ cần có bất kỳ khả năng nào gi-ết nàng, Hoa Tưởng Dung tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nàng chỉ mỉm cười dịu dàng với Xuân Hà để trấn an.
Xuân Hà thấy vậy cũng sợ nàng bị tức giận đến hại thân, vội đè nén cơn giận trong lòng, tiếp tục kể: “Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Hoa Tưởng Dung chưa kịp tính kế tiểu thư, thì lại bị Trương Tần leo lên long sàng của Đỗ Thiếu Lăng trước, kết quả bị độc ch-ết. Đỗ Thiếu Lăng lập tức nôn ra một búng má-u, cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng cho người triệu Hoa Tưởng Dung tới.”
“Hoa Tưởng Dung vừa nhìn liền biết kế hoạch thất bại, liền lập tức phủi sạch quan hệ, đổ hết mọi chuyện lên đầu thái y trong Thái Y Viện. Đỗ Thiếu Lăng lúc đó nổi giận lôi đình, ngay tại chỗ hạ lệnh xử tử một nửa thái y trong Thái Y Viện.”
Xuân Hà vừa nói vừa nhíu mày lắc đầu: “Rõ ràng bọn họ có tội gì đâu chứ, thật là...”
Hoa Mộ Thanh lại lạnh lùng nhếch môi cười, Đỗ Thiếu Lăng là kẻ sợ ch-ết nhất, gi-ết một nửa đám ngự y đã là nhẹ tay. Nếu không phải sợ người ch-ết hết thì không ai cứu được hắn, e rằng toàn bộ Thái Y Viện cũng khó thoát khỏi cái ch-ết.
Xuân Hà nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn điềm đạm, liền kể tiếp: “Sau khi ban ch-ết cho các thái y, Đỗ Thiếu Lăng còn truy phong cho Trương Tần một chức vị, rồi đem đi chôn cất qua loa. Nô tỳ nghe nói, lúc bị đưa đi, toàn thân Trương Tần đã tím tái, thất khiếu chảy má-u.”