Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 347

 
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu trong lòng, nàng và Trương Nghi vốn không giao thiệp nhiều, sau khi tiến cung, nàng một đường thuận lợi phong lên vị trí phi tần, còn Trương Nghi thì vẫn mãi chỉ giữ được chức Quý Nhân, không nóng không lạnh.

Lần này được tấn phong làm Tần, nhưng lại phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Nếu nàng ta không tham vọng, an phận làm một Quý Nhân, có lẽ cũng sẽ không ch-ết một cách thê thảm như thế này.

Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy trong chốn hậu cung, nếu muốn có được quyền thế, bước chân trên con đường nào cũng chẳng khác gì đi vào miệng của mãnh thú uống má-u người.

Nghĩ đến đây, nàng bình tâm lại, rồi cất giọng khàn khàn hỏi: “Độc trong người Đỗ Thiếu Lăng, đã được giải chưa?”

Xuân Hà nghe giọng nàng liền xoay người rót thêm một chén nước, định đỡ nàng uống, nhưng Hoa Mộ Thanh lại tự mình đón lấy, từ từ uống từng ngụm nhỏ.



Xuân Hà nhìn nàng rồi lắc đầu: “Chưa giải được.”

Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Sau đó, Hoa Tưởng Dung lại bày kế, nói độc trong người Đỗ Thiếu Lăng chỉ e chỉ có tiểu thư mới có thể giải được. Hai ngày nay, trong cung cứ nằng nặc đòi người, ép tiểu thư phải lập tức hồi cung giúp hắn giải độc. Hoa Tưởng Dung thậm chí còn điều cả phản bộ của Lâm Lang Các đến, mấy lần định xông vào Ty Lễ Giám cư-ớp người nhưng đều bị điện hạ ra lệnh cho Quỷ Vệ gi-ết sạch.”

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, đặt chén trà xuống, nàng nhớ rõ, ngày đi đến Tây Thị, Hoa Tưởng Dung dường như cũng từng phái phản bộ của Lâm Lang Các đến ám sát nàng.

Khi đó nàng tuy nằm mê man bất tỉnh, nhưng cuộc ché-m gi-ết trong im lặng ngoài kia, chính là cảnh tượng mà nàng đã trải qua vô số lần ở kiếp trước, nên vẫn nhớ như in.

Xuân Hà thấy thần sắc nàng như vậy, liền nói tiếp: “Tiểu thư đừng lo. Nếu điện hạ thật sự muốn dùng cách đó để giải độc, thì đã chẳng liều mạng đưa tiểu thư vào Tây Thị làm gì. Hôm nay điện hạ vào cung, chắc là để tìm đường xoay chuyển.”

Hoa Mộ Thanh chợt nhớ lại, lúc ở Tây Thị, dường như có một lần dược hiệu tạm lui, nàng thoáng tỉnh táo, mơ hồ thấy Mộ Dung Trần đang ngồi bên cạnh, đôi mắt ấy, chăm chú nhìn nàng không chớp.

Không biết có phải vì đang trong cơn đau đớn nên nàng quá khao khát một tia ấm áp hay không, mà nàng cứ cảm thấy ánh mắt đó, thật dịu dàng, thật xót thương...

Tim nàng khẽ nhói, bàn tay siết chặt lấy chén trà.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy còn độc trùng trong người ta, cũng chưa được giải sao?”

Xuân Hà sắc mặt u ám, hồi lâu mới khẽ gật đầu: “Chỉ là tạm thời áp chế được thôi. Vân ma ma nói, độc trong người tiểu thư có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Nếu không muốn dùng cách nam nữ hoan hợp để giải độc, thì chỉ còn cách là tìm cách khác mà thôi.”

Nàng lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, người đừng lo lắng, điện hạ nhất định sẽ nghĩ ra cách.”



Hoa Mộ Thanh cười khổ trong lòng, cách gì cơ chứ?

Độc trùng của Nam Cương, nàng từng đối mặt khi chinh chiến ở kiếp trước, độ độc ác của nó quả thực không gì sánh nổi.

Trận chiến duy nhất mà nàng đại bại, bị người ám toán, chính là khi giao chiến với quân Nam Cương.

Cũng chính trận đó, nàng và Mộ Dung Trần cùng rơi xuống đáy vực lạnh thấu xương, trải qua một phen sống ch-ết có nhau.

Nói đến cũng lạ, hàn độc trong người Mộ Dung Trần, cũng bắt đầu từ lần ấy.

Nàng lặng lẽ thở ra một hơi lạnh lẽo, một nước cờ sai, đổi lại là kết cục này.

Chuyện sống ch-ết, nàng vốn đã xem nhẹ từ lâu, chỉ là… mối thù kia còn chưa báo.

Còn có Thịnh Nhi… nàng cũng chỉ muốn được nhìn con thêm vài ngày.

Và cả… người ấy…

Nàng mím môi.

Lúc này, Phúc Tử dìu theo một lão phụ nhân vội vã bước vào: “Vân ma ma, mau xem tình hình tiểu thư nhà ta đi!”

Hoa Mộ Thanh thu lại tâm tình, ngước mắt, liền thấy một bà lão có gương mặt hiền hậu, dáng vẻ từ ái đang mỉm cười bước đến.

Lúc lại gần, trên người bà phảng phất hương thuốc dịu nhẹ.

Bà lão đến bên nàng, mỉm cười: “Nhìn sắc mặt vẫn ổn đấy, nào, lão thân bắt mạch cho xem sao.”

Giọng nói mang theo vài phần hào sảng.



Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, đưa tay ra, trong mắt ánh lên một tia dao động… quả nhiên là bà ấy.

Mười lăm năm trước, nàng theo phụ thân đến Bắc Cương chống ngoại xâm, khi đó nàng còn nhỏ, thường xuyên chạy nhảy bên ngoài.

Một lần tình cờ, nơi đồng cỏ hoang vu, nàng thấy một đôi phu thê hôn mê, nhìn cách ăn mặc thì biết là người Trung Nguyên thế nên liền đưa về doanh trại.

Phụ thân nàng không trách, chỉ bảo quân y tận tình cứu chữa.

Thì ra hai người đó bị kẻ ngoại tộc ám hại, trọng thương suýt mất mạng.

Sau khi tỉnh lại, họ ở lại quân doanh một thời gian.

Vừa khéo năm đó, trong quân xuất hiện đám cư-ớp phương Bắc, thả một con súc vật nhiễm dịch bệnh vào doanh trại, khiến toàn bộ ngựa chiến đều mắc dịch.

Trên chiến trường, ngựa là chiến lực vô cùng quan trọng.

Ngay cả quân y cũng bó tay, không ngờ đôi phu thê được cứu về kia chỉ liếc nhìn đàn ngựa, kê vài lần thuốc, tất cả ngựa đều hồi phục một cách kỳ diệu.

Sau đó, Bắc Cương muốn nhân thế tiến quân, nhưng lại bị phụ thân nàng đ-ánh cho đại bại, chạy trối ch-ết.

Khi quay lại doanh trại để cảm tạ hai người kia, thì họ đã biến mất không tung tích.

Từ đó về sau, không còn gặp lại nữa.

Không ngờ, hôm nay lại trùng phùng trong hoàn cảnh thế này.

Nhưng nàng thì còn nhận ra bà lão đối diện, còn bà lão ấy thì đã không nhớ nàng là ai.

Hoa Mộ Thanh nhìn khuôn mặt bà lão đã hằn dấu phong sương năm tháng, bất giác nhớ đến người phu quân của bà từng đan cho nàng một con ve sầu bằng cỏ, trông rất thú vị.

Trong lòng không khỏi thở dài đầy tiếc nuối.



Đúng lúc đó, bà lão thu tay về, mỉm cười nói: “Mạch tượng ổn định, độc cũng đã được áp chế. Chỉ là thân thể vẫn còn quá yếu, hàn khí thâm sâu, cần được điều dưỡng bằng thuốc bổ ấm.”

Hoa Mộ Thanh ngước nhìn bà, mỉm cười nhẹ: “Đa tạ ma ma.”

Vân ma ma cũng cười, rồi quay sang dặn dò Xuân Hà và Phúc Tử.
__

Ngự thư phòng

Đỗ Thiếu Lăng vừa xem xong một tấu chương thì ho vài tiếng, cầm khăn tay màu vàng che miệng rồi hạ xuống, chỉ thấy má-u sẫm màu lấm tấm.

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, ném mạnh khăn xuống đất.

Phúc Toàn vội vàng tiến lên, nhặt khăn, nhét vào tay áo, rồi đưa khăn sạch khác lên hầu hạ.

Mộ Dung Trần chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì, ung dung nhấp trà.

Cuối cùng Đỗ Thiếu Lăng là người không kiềm chế nổi trước, vỗ mạnh tấu chương xuống bàn, trừng mắt nhìn hắn: “Cửu Thiên Tuế, ngươi cố tình muốn trẫm ch-ết, phải không!”

Đây đúng là lời đại nghịch bất đạo nhưng Mộ Dung Trần vẫn nhếch môi cười lạnh, lười biếng đáp: “Không dám. Thái y cũng nói rồi, độc trong người bệ hạ đã giảm đi nhiều, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng.”

“Nhưng vẫn còn độc trong người! Ngươi bảo trẫm làm sao yên lòng nổi!”

Đỗ Thiếu Lăng giận dữ quát: “Thanh Nhi vốn là phi tử của trẫm, trẫm thị tẩm thì có gì không ổn!”

Mộ Dung Trần chỉ cười nhạt, lạnh lùng nhìn hắn:“Bệ hạ dám đảm bảo, sau khi nàng thị tẩm xong, sẽ không giống như Trương Tần kia, kết cục là trúng độc mà ch-ết sao?”

Đỗ Thiếu Lăng tức đến n-ổ đom đóm mắt: “Sao có thể! Người Thanh Nhi cũng có độc, hai bên khắc chế lẫn nhau, vừa đúng để giải độc! Rốt cuộc ngươi có dụng ý gì, cứ nhất quyết giam giữ Thanh Nhi trong Ty Lễ Giám, không chịu buông tay!”

Trước cơn giận ngút trời của bậc đế vương, Mộ Dung Trần vẫn không hề nao núng chỉ thản nhiên đáp: “Bệ hạ, cách dùng độc trị độc, Bổn Đốc có từng nghe nói, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa từng thấy tận mắt. Vậy người làm sao chắc chắn rằng, loại độc này thật sự có thể giải được bằng cách đó?”



“Thử còn hơn là không thử!”

“Nhưng nếu thử rồi, khiến muội muội của Bổn Đốc trúng độc mà ch-ết, thì phải làm sao?”

Lại quay về điểm xuất phát.

Đỗ Thiếu Lăng giận đến gần như phát điên, ho sặc vài tiếng, vẫn là má-u đen thấm ướt khăn tay.

Hắn giận đến phát run: “Mộ Dung Trần, ngươi đừng có lẫn lộn! Hoa Mộ Thanh không phải muội muội của ngươi!”

Trong mắt Mộ Dung Trần thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng hắn chỉ nhướng mày đáp: “Lời này của bệ hạ, Bổn Đốc thật sự không hiểu. Không phải muội muội của Bổn Đốc, thì là muội muội của ai?”

Nàng là muội muội của Hoa Tưởng Dung, nhưng Hoa Tưởng Dung lại nhất quyết muốn đưa nàng vào cung thị tẩm, nói là để giải độc, mà chẳng hề quan tâm nếu biện pháp dùng độc trị độc thất bại, Hoa Mộ Thanh cũng sẽ mất mạng.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng khi xanh khi đen, trừng trừng nhìn Mộ Dung Trần.

Mộ Dung Trần khẽ bật cười, rồi đứng dậy, đối mặt với cơn giận dữ của hoàng đế, điềm tĩnh nói: “Bệ hạ không cần phải phẫn nộ đến thế, Bổn Đốc chỉ nói một câu: Bệ hạ chưa từng nghĩ, độc trong người Quý phi, cũng có thể lây sang bệ hạ sao?”

Đỗ Thiếu Lăng sững lại, rồi cau mày: “Sao có thể chứ…”

Trong chuyện nam nữ, chỉ có nam nhân mới có thể truyền độc ra ngoài, vì thế Đỗ Thiếu Lăng mới tin vào cách nói “chuyển độc” đó.

Vậy nữ nhân thì sao có thể?

Nhưng Mộ Dung Trần lại tỏ vẻ khinh thường, lạnh nhạt nói: “Thiên hạ đều nghĩ rằng nữ nhân là người tiếp nhận nam nhân nhưng lại không biết rằng, chuyện này vốn dĩ là sự giao hòa hòa hợp, sao có thể thật sự phân biệt rõ ràng nam và nữ? Chẳng phải là một điều ngớ ngẩn sao?”

Lông mày Đỗ Thiếu Lăng càng nhíu chặt: “Ý ngươi là…”



Mộ Dung Trần mỉm cười gật đầu: “Bệ hạ đừng quên, độc trong người ngài đã chuyển đi một phần. Nhưng muội muội của ta, trong người lại tràn ngập cổ độc. Bệ hạ có chắc rằng, hai loại độc đó sẽ khắc chế lẫn nhau? Có chắc độc trong người Quý phi sẽ không chuyển ngược lại sang bệ hạ? Đến lúc đó, e rằng có mời được lão dược vương từ Dược Vương Cốc đến, cũng không cứu được.”

Lời nói nửa dọa nạt, nửa khuyên can này lại khiến Đỗ Thiếu Lăng bắt đầu dao động.

Mộ Dung Trần đã nắm rất rõ nhược điểm của hắn, hắn sợ ch-ết hơn bất cứ điều gì.

Liên quan đến tính mạng, thì không thể sai sót chút nào.

Lần này trúng độc nặng như vậy, Đỗ Thiếu Lăng sớm đã ở ranh giới phát cuồng vì tức giận và hoảng loạn.

Vì vậy, chỉ cần đem tính mạng ra làm mồi đe dọa, Đỗ Thiếu Lăng ắt sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.

Mộ Dung Trần liếc qua gương mặt đầy do dự của hắn, rồi khẽ cười: “Bệ hạ, sao không tìm một nữ nhân khác không quan trọng để tiếp tục chuyển phần độc còn lại? Như vậy chẳng phải mọi chuyện đều ổn thỏa, ai nấy đều bình yên sao?”

Lời nói của hắn mang theo ý vị mơ hồ, thấp thoáng chút dụ dỗ mê hoặc.

Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày, mang theo vẻ giận dữ khó nói nên lời: “Vô dụng.”

Xem ra là đã thử qua rồi.

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng đầy khinh miệt.

Đỗ Thiếu Lăng dường như cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, sắc mặt càng thêm âm trầm, đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát: “Tiện nhân đó! Nếu không phải ả cố ý dụ dỗ trẫm, trẫm với Thanh Nhi đã sớm giải độc, sao đến nỗi thế này…”

Ánh mắt Mộ Dung Trần nhìn Đỗ Thiếu Lăng bỗng trở nên âm u kỳ lạ, giải độc sao?

Dùng cái kiểu đó để giải độc?

Còn lâu mới đến lượt ngươi nằm mộng giữa ban ngày.



Hắn khẽ cong môi cười nhạt, rút ra từ tay áo một quyển tấu chương, đặt lên long án trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, nói: “Bệ hạ xem cái này.”

“Cái gì đây?” - Đỗ Thiếu Lăng cầm lấy.

Mộ Dung Trần thong thả đáp: “Là tình báo do Ty Lễ Giám trình lên. Muốn giải độc cho bệ hạ và Quý phi, chỉ có cách tìm được ‘Cổ vương Hồng Uyên Ương’. Theo tin tức gần nhất, người này từng xuất hiện ở khu vực dân tộc Khương phía Tây.” 

 
Bình Luận (0)
Comment