Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 348

 
Mắt Đỗ Thiếu Lăng sáng rỡ: “Vậy còn không mau phái người đi tìm người đó!”

Mộ Dung Trần lại khẽ cười: “Bệ hạ, người này hành tung khó lường, tính tình lại vô cùng ngạo mạn. Nếu ép buộc đưa nàng vào cung, chỉ sợ chưa đi được nửa đường, người được cử đi đã bị nàng hạ độc mà ch-ết.”

Đỗ Thiếu Lăng khẽ nhíu mày.

Lại nghe Mộ Dung Trần nói tiếp: “Hơn nữa, nếu người này không thật lòng muốn cứu, bệ hạ làm sao dám chắc giải dược nàng ta đưa ra sẽ hoàn toàn vô hại? Nếu làm tổn hại long thể, vậy chẳng phải Bổn Đốc tội lớn tày trời hay sao?”



Những lời ấy tuy nghe như hạ mình, nhưng giọng điệu vẫn mang theo vẻ trêu đùa nhàn nhạt.

Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Vậy khanh tiến cử người đó là có ý gì?”

Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, dừng một chút rồi nói: “Bổn Đốc muốn đưa Quý phi cùng đi tìm người đó.”

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức biến đổi: “Ngươi muốn đưa Thanh Nhi đi sao?”

Mộ Dung Trần nhếch môi, nửa cười nửa không nhìn hắn: “Không sai. Quý phi và bệ hạ vốn trúng cùng loại cổ độc, Bổn Đốc muốn đưa nàng đi tìm Hồng Uyên Ương, ép người đó phối chế giải dược. Để Quý phi dùng thử trước, nếu nàng có thể bình an giải độc, đượng nhiên bệ hạ cũng có thể dùng thuốc đó.”

Nhưng Đỗ Thiếu Lăng vẫn chưa chịu đồng ý dễ dàng: “Sao nhất định phải đưa Thanh Nhi theo? Sao không để nàng ở lại trong cung, còn khanh chỉ cần đưa người kia về rồi giải độc cho trẫm là được?”

Mộ Dung Trần thầm cười lạnh trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn hiện vẻ lạnh lùng: “Bệ hạ, độc trong người Quý phi không giống người, người đã được giải gần hết, còn nàng thì không. Bệ hạ làm sao dám đảm bảo trong thời gian Bổn Đốc ra ngoài tìm Hồng Uyên Ương, Quý phi sẽ không phát độc mà ch-ết?”

Trải qua sự dọa nạt nửa thật nửa giả lúc trước của Mộ Dung Trần, Đỗ Thiếu Lăng đã không dám tùy tiện đụng vào thân thể Hoa Mộ Thanh nữa.

Giờ nghe vậy, hắn lại lưỡng lự: “Trẫm sẽ bảo Dung Nhi bào chế thêm thuốc khống chế độc tố, giữ lấy tính mạng nàng tạm thời. Khanh cứ yên tâm mà đi.”

Mộ Dung Trần mỉm cười, nhìn Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ, sau khi tìm được Hồng Uyên Ương, Bổn Đốc còn phải đến Giang Nam một chuyến. Bệ hạ đừng quên, chuyến đi Giang Nam này quan trọng đến nhường nào.”

Đỗ Thiếu Lăng đã lệnh cho hắn âm thầm đến Giang Nam để tìm tác giả của Tứ Phương Chiến, còn Mộ Dung Trần vốn định đến đó để truy tìm hậu nhân duy nhất còn sót lại của Lan Nguyệt cổ quốc năm xưa, Lan Tinh Tử.



Nhưng hai ngày trước, hắn lại vô tình phát hiện ra hình xăm kỳ lạ trên lưng Hoa Mộ Thanh, cùng với những ký tự của Lan Nguyệt cổ quốc, từ đó mơ hồ nhận ra Hoa Mộ Thanh e rằng có mối liên hệ vô cùng mật thiết với hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc.

Đỗ Thiếu Quân đã bắt đầu điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Lúc này, nghe Mộ Dung Trần nói xong, Đỗ Thiếu Lăng lập tức nổi giận: “Mộ Dung Trần, ngươi đang uy hi-ếp trẫm sao?!”

Ý hắn là nếu không cho mang Hoa Mộ Thanh theo thì sẽ không chịu đến Giang Nam?

Đỗ Thiếu Lăng vốn âm thầm có toan tính, muốn mượn cớ sai Mộ Dung Trần rời đi, để mình dễ bề thao túng thế lực trong kinh thành và các bộ phận phía Bắc.

Nhưng bây giờ… hắn lại dám uy hi-ếp hắn?!

Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày, so với giang sơn xã tắc, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân khiến hắn hơi để tâm.

Mộ Dung Trần nhìn vẻ mặt hắn, liền hiểu người này đã bắt đầu dao động.

Hắn không vội, chỉ khẽ bật cười, nói: “Bệ hạ cứ suy nghĩ kỹ, Bổn Đốc còn hai ngày nữa mới khởi hành. Xe ngựa có lên đường hay không, vẫn phải do bệ hạ quyết định.”

Nói xong lại nhìn hắn một cái: “Bệ hạ nếu quyết định rồi, chỉ cần cho người đến báo một tiếng với Bổn Đốc là được.”

Dứt lời, hắn phất tay áo rộng, thong dong bước ra khỏi ngự thư phòng.

Chưa đi được bao xa, trong ngự thư phòng đã vang lên những tiếng “choang choang loảng xoảng” của đồ đạc bị đập vỡ. Đỗ Thiếu Lăng tức giận đến mức quét sạch mọi thứ trên long án, gào lên: “Mộ Dung Trần, ngươi thật to gan!”

Nói rồi, lại ho dữ dội.

Phúc Toàn vội vã chạy vào, dâng chén trà lên, cũng bị hắn hất văng.

Hắn siết chặt nắm tay, giận dữ gằn giọng: “Trẫm làm hoàng đế mà sao lại uất ức đến thế này chứ! Lại bị một tên thái giám ép buộc uy hi-ếp! Khụ khụ khụ!”



Phúc Toàn mặt đầy lo lắng, tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn: “Bệ hạ có chuyện gì mà giận dữ đến vậy?”

Lúc này, ngoài cửa ngự thư phòng vang lên một giọng nói mềm mại, kèm theo tiếng cười khẽ.

Đỗ Thiếu Lăng ngẩng đầu nhìn, thấy Hoa Tưởng Dung bước vào, trên người mang khí chất cao quý, gương mặt tươi cười, phong thái đoan trang thật sự giống hệt một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh Tống Vân Lan năm xưa, khoác áo dài đuôi phượng, đứng trên Phượng Loan đài, ngẩng nhìn bầu trời bốn phương.

Tâm tình thêm u ám, lòng càng bực bội, hắn lạnh nhạt buông lời: “Nàng tới làm gì.”

Hoa Tưởng Dung hơi khựng lại, rồi vẫn mỉm cười nói: “Thần thiếp đến thăm bệ hạ, tiện thể mang thuốc áp chế độc tố cho người.”

Nói rồi, nàng ra hiệu cho Hàm Thúy theo sau đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê bên cạnh. Sau khi mở ra, bên trong chính là thứ thuốc có mùi tanh hăng kỳ lạ, loại thuốc dùng để áp chế độc trùng.

Thần sắc Đỗ Thiếu Lăng dịu lại đôi chút, khẽ gật đầu. Phúc Toàn liền bước tới, bưng bát thuốc dâng lên.

Đỗ Thiếu Lăng từ từ uống hết.

Hoa Tưởng Dung đứng một bên quan sát, lại mỉm cười hỏi: “Bệ hạ, Thanh Phi muội muội có nói sẽ hồi cung chưa? Thần thiếp còn phải nhanh chóng thu xếp việc hầu hạ thị tẩm nữa.”

Vừa nhắc đến chuyện này, Đỗ Thiếu Lăng lập tức bừng bừng lửa giận, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn vài phần, chỉ trầm mặc nhìn xuống, không nói lời nào.

Hoa Tưởng Dung trông thấy thì hơi sửng sốt, sau đó như đã hiểu ra, liền hỏi khẽ: “Chẳng lẽ là Cửu Thiên Tuế không chịu thả người?”

Đỗ Thiếu Lăng đặt chiếc bát thuốc rỗng xuống, gật đầu: “Vừa rồi hắn nói cũng có lý, độc trong cơ thể Thanh Phi còn mạnh hơn trẫm, nếu miễn cư-ỡng để nàng thị tẩm chỉ sợ sẽ khiến độc tố truyền sang người trẫm, thật sự không ổn.”

Bàn tay đang ẩn trong tay áo của Hoa Tưởng Dung lập tức siết chặt, chuyện "chuyển độc" gì chứ! Rõ ràng chỉ là Mộ Dung Trần bịa cớ, không muốn để Hoa Mộ Thanh hầu hạ Đỗ Thiếu Lăng mà thôi!

Tiện nhân! Lại dám quyến rũ đến mức khiến Mộ Dung Trần cũng phải đứng ra bảo vệ nàng như thế! Đúng là đồ hồ ly tinh lẳng lơ ti tiện!



Trong lòng nàng nguyền rủa đầy độc địa, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, gật đầu nói: “Những lời của Cửu Thiên Tuế điện hạ quả thật không phải không có lý. Chỉ là… Bệ hạ, nếu phương pháp giải độc này không dùng được, thì nếu một ngày nào đó độc trong người Bệ hạ mất khống chế, biết phải làm sao? Giờ đây Bệ hạ là chân long thiên tử, một sơ suất nhỏ cũng là không thể có được!”

Nghe lời nàng nói, trong lòng Đỗ Thiếu Lăng cảm thấy được an ủi phần nào, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, gật đầu đáp: “Trẫm cũng đang lo lắng điều đó. Cho nên, Mộ Dung Trần mới đề xuất sẽ đưa Thanh Phi đi tìm Cổ Vương, dùng nàng để thử thuốc, tìm ra loại giải dược tốt nhất mang về cho trẫm.”

Hoa Tưởng Dung vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Mộ Dung Trần muốn đưa Hoa Mộ Thanh đi sao?! Sao có thể để như thế được!

Trong lòng càng thêm độc địa, ghen ghét sục sôi, nàng vẫn mỉm cười, rồi nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, Cửu Thiên Tuế quả thật một lòng vì người, ngay cả muội tử của mình cũng sẵn sàng hy sinh. Chỉ tiếc là, nếu thử thuốc không thành, thì Thanh Phi muội muội chẳng phải sẽ…”

Từng lời, từng chữ, đều thấm đẫm sự lo lắng chân thành.


Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn nàng một cái, khẽ thở dài bất lực: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, vì triều Đại Lý, đành để Thanh Phi chịu thiệt vậy.”

Trong lòng Hoa Tưởng Dung cười lạnh, chính là loại nam nhân như vậy, khiến nàng phải tiêu hao cả tuổi xuân, mà ngày càng rời xa người trong lòng thực sự của mình. 

 
Bình Luận (0)
Comment