Bỏ qua chuyện trên quan đạo lúc này đang náo nhiệt bởi đoàn xe ngựa của Cửu Thiên Tuế và tâm tư khác biệt của từng người, chỉ nói riêng về hoàng cung lúc này.
Hoa Tưởng Dung đã cho tất cả lui ra, chỉ giữ lại Hàm Thúy và Liễu Như Thủy bên cạnh.
Vẻ mặt lo lắng cho bệ hạ khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nàng tức giận ném mạnh chiếc chén ngọc men xanh lam trong tay, thở hổn hển không ngừng.
Khuôn mặt vốn được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng trẻo nõn nà, giờ đây vẫn còn sưng vù, nhăn nhúm vì cái tát không chút lưu tình của Mộ Dung Trần đêm qua.
Vốn là người rất sĩ diện, lúc ban đầu Dưỡng Tâm Điện hỗn loạn, nàng chỉ đành che mặt bằng khăn lụa để đi trấn an.
Nhưng đến giờ, chuyện Đỗ Thiếu Lăng lại hôn mê đã lan truyền khắp nơi, nàng dứt khoát mặc kệ, không thèm quan tâm nữa.
Chỉ bảo bên ngoài rằng vì quá lo cho Hoàng Thượng mà ngất xỉu, rồi đem hết rối ren giao cho Lương Tần xử lý, còn bản thân thì về lại điện Hoa Dung.
Trong lòng nàng đầy phẫn hận, vì lần này Mộ Dung Trần lại không để ý đại cục, mạnh mẽ mang Hoa Mộ Thanh đi, thậm chí vì bảo vệ nàng ta mà không tiếc trở mặt với Đỗ Thiếu Lăng.
Thậm chí, thậm chí còn tát nàng hai cái!
Nàng đời nào từng phải chịu nỗi nhục nhã như thế!
Trong lòng hận không thể đem đôi cẩu nam nữ kia xé xá-c thành trăm mảnh, bă-m nát thành thị-t vụn!
Liễu Như Thủy thấy nàng giận dữ như vậy, chỉ cười nhạt, lại bưng một chén trà khác dâng lên, dịu giọng nói: “Việc đã đến nước này, nương nương có tức giận cũng chỉ tổ hại thân. Há chẳng phải để kẻ thù vui lòng, người thân đau lòng sao?”
Hoa Tưởng Dung lại hất tay nàng ta ra, chiếc chén lại lần nữa rơi xuống vỡ tan.
Ánh mắt Liễu Như Thủy khẽ biến, Hàm Thúy lập tức đề cao cảnh giác, tiến đến đứng chắn sau lưng Hoa Tưởng Dung.
Không khí trong điện lập tức căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Hoa Tưởng Dung trừng mắt giận dữ nhìn Liễu Như Thủy, nghiến răng nói: “Nếu không phải ngươi bày ra kế đó, sao lại xảy ra chuyện thế này! Giờ Hoa Mộ Thanh theo Mộ Dung Trần đến Giang Nam, ta còn có thể ra tay kiểu gì nữa?!”
Nếu như Liễu Như Thủy sớm nói rõ độc của Đỗ Thiếu Lăng, cho dù không phải xử nữ cũng vẫn có thể truyền bớt độc, chỉ là không thể giải hoàn toàn thì bằng mọi giá, Hoa Tưởng Dung cũng đã chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không để bất cứ nữ nhân nào thừa cơ lúc nàng sơ suất!
Thực ra lúc đó Hàm Thúy cũng từng nghĩ tới khả năng đó, nhưng chỉ vì một thoáng do dự, nên không nói ra.
Liễu Như Thủy nhìn Hoa Tưởng Dung đang giận đến phát cuồng, ánh mắt lạnh băng chợt lóe lên, rồi lại nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu: “Nương nương thật sự vì tức giận mà mất khôn rồi. Thời cơ tốt thế này, sao nương nương lại còn tiếc nuối?”
Hoa Tưởng Dung khẽ nhíu mày.
Liễu Như Thủy mỉm cười nhẹ nhàng: “Hiện nay long thể hoàng đế bất an, trong triều lại không có Hoàng Tử nào đủ tư cách giám quốc, tất nhiên phải dựa vào trọng thần có thể gánh vác đại cục. Thần thiếp biết, cữu cữu của nương nương… từng là Thượng Đô Hộ…”
Nói đến đây, nàng khéo léo ngừng lại.
Trong mắt Hoa Tưởng Dung thoáng lóe lên một tia sắc bén.
Nhưng nàng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Như Thủy một cái, nhếch môi cười khẩy: “Ngươi quả là thông minh.”
Liễu Như Thủy vẫn cười như gió xuân: “Cũng bởi trong nhà huynh muội đông đúc, nếu không lanh trí một chút, e là đã chẳng còn mạng sống tới hôm nay.”
Hoa Tưởng Dung nghe vậy, giọng đầy châm chọc: “Đã như thế, sao không ở nhà lo tranh đấu cho rồi, lại mò tới triều đình Đại Lý làm gì?”
Liễu Như Thủy vẫn điềm nhiên như không: “Cũng chỉ vì tên đệ đệ không biết an phận kia thôi. Làm tỷ tỷ ta, không thể yên lòng được.”
Hoa Tưởng Dung nghe nàng nói trơ tráo như thế, sắc mặt lại lộ ra vẻ khinh bỉ nhưng cơn giận ban nãy đã nguôi ngoai, nàng quay sang dặn Hàm Thúy: “Đi, truyền Trữ Hậu Lục vào cung. Nay bệ h* th*n thể bất an, Cửu Thiên Tuế xuất cung công vụ, tạm thời không thể xử lý chính sự. Bổn cung, lấy danh nghĩa Hoàng Quý phi, tạm thời bổ nhiệm ông ấy làm Đại thần giám quốc, xử lý mọi việc trong triều.”
Nói đến đây, giọng nàng lại lạnh thêm vài phần: “Còn nữa, truyền ý chỉ của bổn cung, bảo ông ta ngoan ngoãn một chút. Bổn cung có thủ đoạn thế nào, ông ta hẳn biết rõ.”
Hàm Thúy gật đầu, lập tức rảo bước rời đi.
Liễu Như Thủy khẽ cười khen ngợi: “Nương nương quả quyết thật.”
Hoa Tưởng Dung liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt: “Bổn cung cần một lý do để danh chính ngôn thuận.”
Danh chính ngôn thuận mà đoạt lấy chiếc ghế của Đỗ Thiếu Lăng.
Liễu Như Thủy bình thản cười, như thể chỉ đang nói một chuyện hết sức bình thường: “Vậy thì, từ hôm nay trở đi, nương nương chính là người mang long chủng, quý nhân đứng đầu hậu cung Đại Lý rồi.”
Hoa Tưởng Dung hơi khựng lại, nhìn Liễu Như Thủy thật lâu, rồi mới chậm rãi mỉm cười, đưa tay vuốt bụng mình, khẽ gật đầu: “Tốt.”
Còn tại Dưỡng Tâm Điện.
Lương Tần nước mắt lưng tròng ngồi bên long sàng, nhìn người nam nhân vẫn còn mê man bất tỉnh, tay khẽ vuốt khuôn mặt tiều tụy của hắn, lòng đau như cắt.
Bên ngoài, tiếng khóc lóc, gào thét của các đại thần và phi tần không ngớt vang lên, nhưng Lương Tĩnh Thù chỉ giả như không nghe thấy gì.
Một lát sau, có một cung nhân vẻ ngoài hết sức tầm thường đến mức không ai nhớ nổi mặt, vội vã bước vào điện, cúi người đến bên Lương Tĩnh Thù thấp giọng thì thầm vài câu.
Sắc mặt Lương Tĩnh Thù chợt thay đổi. Trong đôi mắt vốn thuần khiết và dịu dàng ấy, đột nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn, khát má-u.
Nàng bật cười lạnh, trong giọng mang theo vẻ giận dữ: “Nàng ta đúng là không chờ nổi nữa rồi.”
Cung nhân khẽ hỏi, liếc nhìn Hoàng Thượng đang mê man trên long sàng: “Vậy chúng ta nên làm gì? Vẫn tiếp tục giả vờ đối phó như trước sao?”
Lương Tĩnh Thù suy nghĩ một lát rồi nói: “Truyền lệnh xuống, cứ để người bên dưới dây dưa với nàng ta. Toàn bộ lực lượng chính phải dồn về quanh Dưỡng Tâm Điện. Tuyệt đối không thể để nàng ta có cơ hội lấy mạng bệ hạ.”
Cung nhân gật đầu, lập tức rời đi.
Lương Tĩnh Thù quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Lăng, giọng thì thầm dịu dàng như nước: “Bệ hạ, người không được ch-ết… không được bỏ lại thần thiếp một mình…”
Sau bức tường phía ngoài, Dao Cơ và Đỗ Liên Khê liếc nhau một cái, lặng lẽ rút lui.
Nói về Mộ Dung Trần, trên đường đi Giang Nam lại không hề vội vã. Đoàn xe của hắn giống như đang du ngoạn ngắm cảnh, cả ngày chỉ đi được chút ít, mới vừa rời khỏi kinh thành, đến một tòa thành nhỏ giáp ranh gọi là Tùng Sơn Thành.
Tùng Sơn Thành tựa lưng vào dãy núi trập trùng, tuy không cao lớn hùng vĩ nhưng kéo dài bất tận, khung cảnh ngoạn mục. Tiên hoàng từng đặt tên cho nơi này là Tùng Sơn Thành. Thành thuộc một châu phủ giáp ranh kinh thành nên dân cư đông đúc, phồn hoa sầm uất.
Lúc trời đã tối, lại nghe tin đoàn xe của đương triều Cửu Thiên Tuế điện hạ ghé qua, quan viên lớn nhỏ trong thành đã đứng chờ sẵn trước cửa dịch quán, ai nấy đều cung kính đón tiếp, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Dù vậy… phần lớn trong số họ cũng không giấu được sự run sợ trước phong thái tà mị khó lường của Mộ Dung Trần.
Khi Hoa Mộ Thanh được dìu xuống xe, nàng liền nhìn thấy Mộ Dung Trần hai tay chắp sau lưng, đang cùng quan viên đi về phía dịch quán.
Quỷ Tam ở bên cạnh nói: “Tuần phủ đã chuẩn bị tiệc rư-ợu, tiểu thư có muốn cùng đến không?”
Hoa Mộ Thanh đương nhiên từ chối, chỉ ngẩng đầu nhìn dịch quán trước mặt được tu sửa lộng lẫy, có chút bất ngờ.
Quỷ Tam dường như đoán được tâm tư của nàng, lại nói thêm: “Điện hạ cũng cảm thấy trong Tùng Sơn Thành này có điều gì đó khả nghi, nên mới quyết định đến dự tiệc của Tuần phủ.”
Hoa Mộ Thanh suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu, dẫn Xuân Hà vào gian phòng đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Thịnh Nhi cả ngày rong chơi trên đường đã thấm mệt, lúc này đã được Tống cô cô bế đi ăn tối, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.
Hoa Mộ Thanh cũng không sai người gọi bé về nữa.