Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 357

 
Sau khi tắm xong, khi còn đang hong khô mái tóc, Phúc Tử liền gõ cửa bước vào theo sau là hai phụ nhân tầm ngoài bốn mươi tuổi.

Vừa trông thấy Hoa Mộ Thanh đang ngồi trong phòng, dung nhan như ánh trăng sáng, thoát tục tựa tiên nữ hai phụ nhân liền sững người tại chỗ, hoàn toàn choáng ngợp. Cả đời họ chưa từng thấy một thiếu nữ nào xinh đẹp đến vậy. Từng cử chỉ, từng đường nét đều toát lên vẻ thanh lệ mà người phàm không thể có được.

Đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo như nước hồ thu, lại sáng rực như vì tinh tú sa xuống đáy suối đen huyền. Vẻ đẹp chói lóa đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt.

Phúc Tử quay đầu lại, liền thấy hai phụ nhân đang ngẩn ra ở cửa, ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm kiêu hãnh, đắc ý hếch cằm quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cẩn thận gió lùa vào làm tiểu thư nhà ta nhiễm lạnh!”



Hai phụ nhân giật mình, vội vã đáp lời, lật đật bước vào, vừa dọn bữa lên bàn vừa không ngớt lời nịnh nọt: “Sống hơn nửa đời người rồi, đúng là chưa từng gặp ai đẹp như tiểu thư, hôm nay thật mở mang tầm mắt.”

Người còn lại cũng cười nịnh bợ: “Vừa nhìn là biết tiểu thư xuất thân danh môn, cả người khí chất ngời ngời, đúng là... trời sinh quý phái!”

Hoa Mộ Thanh không nói gì. Xuân Hà đứng bên cạnh mỉm cười, thay lời cảm tạ: “Đa tạ hai vị ma ma.”

Vừa nói vừa đưa ra hai túi nhỏ, bên trong là vài lạng bạc vụn.

Hai phụ nhân mừng rỡ khom người cảm tạ, lại buông thêm một tràng lời hay ý đẹp rồi lui xuống.

Xuân Hà bước lên dùng ngân châm thử từng món ăn, thấy không có gì bất thường, liền dọn cơm cho Hoa Mộ Thanh nhưng nàng chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Lúc nhìn thấy Phúc Tử đang đứng ở cửa, Hoa Mộ Thanh trầm ngâm một chút rồi bảo: “Gọi Quỷ Tam đến gặp ta.”

Chẳng bao lâu, Quỷ Tam bước vào. Vừa thấy Hoa Mộ Thanh trong thường phục, tóc còn xõa dài chưa búi, hắn lập tức cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn lâu.

Phúc Tử đứng bên thấy hắn mặc bộ thái giám phục thì bĩu môi đầy khinh thường, ánh mắt càng thêm ghét bỏ.

Lúc này liền nghe Hoa Mộ Thanh nhàn nhạt nói: “Dịch quán này không yên ổn, bảo vệ kỹ chỗ của Thịnh Nhi.”

Phúc Tử giật mình: “Không yên ổn? Sao lại...”

Xuân Hà cũng nhìn Hoa Mộ Thanh đầy lo lắng.

Quỷ Tam lên tiếng: “Chủ tử đã căn dặn, bảo thuộc hạ chuyển lời đến tiểu thư cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần lo nghĩ gì cả.”

Câu này nghe có vẻ không giống phong cách của Mộ Dung Trần, tám phần là Quỷ Nhị tự ý thêm thắt.

Hoa Mộ Thanh cũng không bận tâm, chỉ gật đầu rồi bảo Phúc Tử dọn bữa đi.



Phúc Tử vẫn lo lắng: “Tiểu thư mấy hôm nay đã ăn uống rất ít, chẳng lẽ món không hợp khẩu vị? Để nô tỳ đi chuẩn bị cho người một bát canh khác...”

Chưa nói hết câu, Hoa Mộ Thanh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Ra ngoài cả đi.”

Quỷ Tam liếc nhìn mâm cơm gần như chưa hề đụng đến, trong lòng thầm đoán: ‘Chẳng lẽ tiểu thư phát hiện ra bữa cơm này là do chủ tử cố ý dặn chuẩn bị?’

Vừa ra khỏi phòng, hắn liền sai Quỷ Lục đi báo tin cho Mộ Dung Trần đang ở trong thành xã giao với quan lại Tùng Sơn Thành. Đồng thời, hắn cũng lập tức tăng cường cảnh giới, toàn lực canh phòng trong dịch quán.

Bên ngoài dịch quán, trên con đường nhỏ dẫn vào sâu trong dãy núi Tùng Sơn, đoạn đường tới một ngọn núi tên là núi Ngũ Lý có hai gã đại hán đang ngồi xổm bên vệ đường.

Một kẻ đen gầy, ánh mắt dữ tợn. Kẻ còn lại có một vết sẹo dao dữ tợn kéo dài bên má trái.

Cả hai vừa uống rư-ợu vừa nói mấy câu bẩn thỉu tục tĩu, dáng vẻ như đang chờ ai đó.

Một lúc sau, từ đầu đường bỗng có một người hối hả chạy tới. Nhìn kỹ lại, chẳng phải là một trong hai phụ nhân vừa mang cơm cho Hoa Mộ Thanh lúc nãy sao?

Tên có sẹo lập tức đứng phắt dậy, không vui lầu bầu: “Sao giờ mới tới? Ngó xem đã mấy canh giờ rồi!”

Người phụ nhân vẫy tay, thở hổn hển vài hơi rồi cười hớn hở, mắt ánh lên vẻ phấn khích: “Có một con cừu béo bở tới rồi!”

Tên đại hán đen gầy cũng tỏ ra mừng rỡ, lập tức hỏi: “Là người thế nào?”

Phụ nhân đáp: “Nhìn qua thì chắc là tiểu thư khuê các nhà quan to!”

Tên có sẹo nghe vậy thì lập tức tỏ ra mất hứng: “Nữ nhân thì trong trại ta thiếu gì. Mà mấy ả con nhà quyền quý kiểu này, bắt về cũng chẳng kiếm được tiền. Đám quan lại vì giữ thể diện, nhiều khi thà để chúng ch-ết bên ngoài còn hơn là bỏ tiền chuộc. Bắt mấy công tử thế gia thì còn đỡ hơn!”



Nhưng người phụ nhân kia lại không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường tên có sẹo, chỉ quay sang nói với tên đen gầy: “Vị tiểu thư đó thật sự là người đẹp nhất đời này ta từng thấy! Dung mạo, vóc dáng ấy… quả thật là trời sinh yêu nghiệt!”

Tên có sẹo hừ lạnh, cắt ngang lời bà ta: “Dù có đẹp mấy, thì cũng đâu hơn được Tiểu Đào Hoa mà lão đại bắt về trước kia? Nàng ta còn là hoa khôi số một kinh thành đấy!”

Phụ nhân trừng mắt lườm hắn: “Tiểu Đào Hoa gì chứ! Loại hàng hạ đẳng đó làm sao sánh được với tiểu thư tối nay! Vẻ đẹp kia, Tiểu Đào Hoa không đáng xá-ch dép!”

Tên có sẹo sững người: “Thật sự đẹp đến thế sao?!”

Người phụ nhân nhìn hắn đầy khinh bỉ, rồi quay sang gã đen gầy nói: “Nhị đương gia, người như vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Tuy nàng ta không đeo vàng đeo ngọc, nhưng ta nhìn thấy trong phòng có một cây quạt gấp bằng ngọc! Tuy ta không rành mấy thứ đó, nhưng chỉ cần liếc mắt là biết, đó là cổ vật vô giá!”

Tên đại hán có sẹo lập tức không kìm được nữa, vội vã nói: “Vậy còn chờ gì nữa! Ta lập tức lên núi gọi huynh đệ, xuống bắt ngay tuyệt sắc tiểu mỹ nhân kia…”

“Khoan đã!”

Gã nam nhân đen gầy cắt ngang, chỉ hỏi người phụ nhân: “Ta nghe nói hôm nay Cửu Thiên Tuế cũng vừa đi ngang qua huyện thành của chúng ta?”

Người phụ nhân gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng nhị đương gia cứ yên tâm, vị Cửu Thiên Tuế đó đã bị Tuần phủ đại nhân đưa vào thành rồi. Đêm nay chính là thời cơ ra tay tốt nhất!”

Gã đen gầy vẫn nhíu mày: “Nàng kia đi cùng với đoàn xe của Cửu Thiên Tuế à?”

Người phụ nhân gật đầu chắc nịch: “Đúng thế! Cho nên mới nói thân phận không hề tầm thường! Một người có thể đi cùng Cửu Thiên Tuế, chắc chắn là vô cùng cao quý. Nhìn dung mạo ấy, không chừng còn là Công Chúa ấy chứ!”

Tên có sẹo nghe đến hai chữ “Công Chúa” thì cả mặt cũng run lên vì kích động, nói bằng giọng hả hê: “Công Chúa à! Lão tử cả đời còn chưa từng đụng đến Công Chúa! Cái loại đó chắc chắn… hề hề… Nhị ca, huynh đừng chần chừ nữa! Bọn mình giờ như thế này, chẳng lẽ còn sợ hoàng thất sao? Nếu huynh không làm, ta đi gọi đại ca ngay, để huynh ấy dẫn người xuống núi!”



Chỉ nghe lời hắn nói cũng đủ biết bọn chúng gan to tày trời, chuyện gì cũng dám làm.

Mà nhìn cách hành xử thì rõ ràng là lũ chuyên làm chuyện tày trời đã quen tay!

Thì ra, đám người này chính là bọn sơn tặc, đạo phỉ ẩn náu trong núi Ngũ Lý, chuyên cư-ớp bóc, gi-ết người, đố-t nh-à… không việc ác nào mà không làm!

Vài năm trước, quan phủ ở Tùng Sơn Thành từng vài lần phái quân trấn áp nhưng vẫn không thể tiêu diệt được bọn chúng.

Chẳng những thế, không hiểu sao đám cư-ớp này còn nắm được không ít bí mật đen tối của các quan lại trong Tùng Sơn Thành, thậm chí cả việc tham ô của vị Tuần phủ cũng bị chúng giữ bằng chứng trong tay!

Vị Tuần phủ kia biết rõ, một khi chuyện đó lộ ra, đừng nói là mất chức, đến mạng cũng khó giữ nếu để Cửu Thiên Tuế biết được.

Thế là hắn dứt khoát “cắt đứt đường lui”, bí mật cấu kết với bọn sơn tặc!

Nhờ thế, đám thổ phỉ này lại càng trở nên lộng hành, thậm chí dám mai phục ở gần dịch quán để chặn đường cư-ớp bóc các vị quan lớn, thương nhân giàu có trên đường ghé lại nghỉ chân!

Người ta cứ tưởng gần kinh thành thì an toàn, nào ngờ “dưới đèn lại tối”!

Chính vì ở gần kinh thành, kẻ có tiền qua lại ngày càng nhiều, lại thêm được quan lại Sơn Thành bao che, thế nên bọn cư-ớp mới hoành hành không kiêng nể suốt bao năm nay!

Thậm chí đến hôm nay, dù Cửu Thiên Tuế thân chinh đi ngang qua, bọn chúng cũng dám nảy sinh ý định cư-ớp bóc!

Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy bao năm qua chúng ngang ngược đến mức coi trời bằng vung, tự cho mình là thiên hạ vô địch!

Gã nam nhân đen gầy vẫn còn chút cẩn trọng, đang chần chừ chưa quyết.

Tên đại hán có sẹo thì đã không nhịn nổi, lại sốt ruột lên tiếng: “Nhị ca, huynh còn do dự gì nữa chứ! Chúng ta cứ bắt người trước đã, đến lúc Cửu Thiên Tuế có phát hiện người bị mất, thì chúng ta cũng chơi chán rồi! Hắn thì làm gì được? Để mất một Công Chúa, đấy là tội lớn đấy! Ta không tin hắn dám huy động binh mã lớn để truy bắt bọn ta! Làm vậy chẳng phải khiến hoàng gia mất mặt à? Một kẻ chẳng nam chẳng nữ như hắn, không sợ hoàng đế ché-m đầu hắn chắc?!”



Thấy gã đen gầy có vẻ đã xiêu lòng, tên có sẹo liền thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, cho dù hắn có dẫn người đến, thì ở chốn núi rừng này, chưa chắc chúng ta đã thua! Nhị ca!”

Cuối cùng gã đen gầy cũng gật đầu: “Được! Lão Tam, ngươi đi gọi huynh đệ ngay, chúng ta lập tức tới dịch quán bắt người! Ta phải xem xem, rốt cuộc là tuyệt sắc cỡ nào!”

Người phụ nhân cười khúc khích: “Nhị đương gia cứ tin ta đi, lần này chắc chắn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy!”

Còn ở huyện thành bên kia.

Tuần phủ đã bao trọn tửu lâu lớn nhất trong thành, mời Cửu Thiên Tuế vào gian phòng tốt nhất, đồng thời bày hơn chục bàn ở đại sảnh, khoản đãi các huynh đệ đi theo Cửu Thiên Tuế để nghỉ ngơi và sưởi ấm.

Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn đôi mắt tam giác chứa đầy toan tính của vị Tuần phủ, ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, môi như cười như không.

Ánh mắt có vẻ vô tình quét nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy lúc này mới vừa chập tối, vậy mà cả huyện thành từ Tùng Sơn Thành lừng lẫy kia, nhà nào cũng đã đóng cửa im lìm.

Trên phố, tĩnh lặng đến mức kỳ quái.

Hắn khẽ nhếch môi cười.

Tuần phủ đã cẩn thận bê ly rư-ợu tới trước mặt Mộ Dung Trần, kính cẩn nói: “Cửu Thiên Tuế giá lâm, đúng là phúc phận của huyện thành nhỏ bé này. Hạ quan từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của ngài, hôm nay được diện kiến, quả là phúc ba đời. Mong ngài đừng chê, đây chỉ là chén rư-ợu mọn, xin cho hạ quan được cạn ly trước!”

Nói xong, ông ta ngửa cổ uống cạn.

Dưới sảnh, các quan viên khác cũng lập tức phụ họa, cùng nhau nâng ly uống theo.

Mộ Dung Trần liếc nhìn Tuần phủ một cái, rồi lại nhìn sang ly rư-ợu trên bàn.

Hắn cong khóe môi, như thể nở một nụ cười rất hài lòng nhưng ngay sau đó, từ đôi môi đỏ thẫm như má-u ấy, lại thản nhiên thốt ra một câu: “Trần đại nhân, ngươi chán sống rồi à?”

Tuần phủ Trần Chí khựng người lại, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch rồi lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy như cầy sấy: “Cửu Thiên Tuế tha mạng! Hạ quan… hạ quan…”



Gã sợ đến mức không thốt nổi thành lời.

Phía sau, đám quan viên cũng bị dọa đến ngẩn người, lần lượt quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng.

Mộ Dung Trần chỉ hừ lạnh một tiếng.

Quỷ Nhị bước lên, quát lớn: “Thành thật khai ra!”

Trần Chí run đến mức không đứng nổi, nhưng nghe vậy cũng không dám im lặng nữa, lắp bắp khai: “Hạ… hạ quan… chỉ… chỉ muốn thỉnh… thỉnh Cửu Thiên Tuế… hỗ… hỗ trợ tiêu diệt sơn tặc!”

Quỷ Nhị liếc nhìn Mộ Dung Trần.

Mộ Dung Trần chỉ khẽ nhếch môi cười, một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra con phố vắng lặng bên ngoài, giọng nhàn nhạt: “Không thành thật… tát miệng.”

Quỷ Nhị tát mạnh một cái, khiến vị Tuần phủ đã ngoài năm mươi tuổi lập tức phun ra hai búng má-u cùng vài chiếc răng.

Phía dưới, có viên quan yếu vía bị dọa đến mức tè ra quần, còn có kẻ như muốn bỏ chạy, hoảng loạn lao xuống cầu thang như chạy thoát thân.

Nhưng nào ngờ…



Đại sảnh phía dưới đã sớm bị thị vệ Ty Lễ Giám khống chế hoàn toàn, bọn chúng đ-ánh ngất toàn bộ nha dịch trong phủ rồi vứt nằm la liệt dưới đất.

Tên quan kia vừa lao xuống, chỉ kịp thét lên một tiếng, đã bị đá lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống! 

 
Bình Luận (0)
Comment