Lục Công Chúa, Cảnh Như Thủy?
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Cảnh Như Thủy sao lại “tình cờ” xuất hiện ở nơi này, vào đúng thời điểm này?
Ngược lại, Ngô Trân không mảy may nghi ngờ nghe xong liền gật đầu: “Đã vậy thì bảo xe phía sau dừng lại hết, nhường đường cho xe giá của Lục Công Chúa.”
“Vâng.”
Đại nha hoàn đáp lời, liền cất giọng gọi người: “Đi thông báo dừng xe, nhường đường cho xe của Lục Công Chúa— A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên khiến mọi người trong xe giật mình, đồng loạt quay ra ngoài nhìn.
Ngay sau đó, “Phập! Phập! Phập!”, từng tiếng va chạm của lưỡi đao lạnh lẽo vang lên đầy sát khí!
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi.
Chỉ nghe bên ngoài có người hét to: “Có thích khách tập kích Lục Công Chúa! Hộ giá! Hộ giá!!”
Đây là quan đạo, lại còn là đường mà quý nhân thường đi, vệ binh dày đặc canh giữ!
Sao lại có thích khách được chứ?!
Hơn nữa… lại là nhằm vào Cảnh Như Thủy?
Nhưng nếu mục tiêu là Cảnh Như Thủy, vậy tại sao… ám tiễn lại bắ-n trúng xe ngựa của bọn họ?
Hoa Mộ Thanh chợt cảm thấy không ổn, bên trong xe Ngô Trân và mấy người còn lại đã bắt đầu hoảng loạn: “Sao… sao lại có thích khách thế này?!”
“Đừng hoảng, không phải nhắm vào chúng ta đâu.”
“Chúng ta mang theo nhiều hộ vệ, chắc không sao…”
Tuy các nàng đều đã trải qua không ít tính toán mưu sâu trong nội trạch, cung đình, tâm cơ cũng không ít nhưng trước tình cảnh bị chặn gi-ết thế này chưa ai từng trải qua.
Ngồi trong xe, nhất thời đều tay chân luống cuống.
Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết, tiếng người hoảng loạn chạy trốn vang lên không dứt!
Tiếng kêu cứu, tiếng la hét khắp nơi.
Hoa Mộ Thanh vén nhẹ một góc rèm xe nhìn ra ngoài, lập tức biến sắc!
Bên ngoài xe ngựa, từ hai bên quan đạo, vô số hắc y nhân bịt mặt tràn ra!
Trong tay họ là cung tên không ngừng bắ-n, lại có kẻ dẫn đầu giơ cao trường đao thấy người liền ché-m!
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo, buông rèm xuống, lập tức kéo lấy Thịnh Nhi: “Xuống xe!”
“Cái gì?!”
Mấy người còn lại kinh hãi nhìn nàng: “Bên ngoài toàn là thích khách, chúng ta…”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Bọn thích khách này, đến đây là có chuẩn bị trước. Dù bọn chúng nhắm vào ai đi nữa, nếu chúng ta cứ trốn trong xe thế này, chẳng khác nào ngồi chờ ch-ết! Xuống xe!”
Ba người còn lại bị sự lạnh lẽo, cứng rắn cùng khí thế mạnh mẽ trên gương mặt Hoa Mộ Thanh dọa cho sững lại.
Xưa nay chỉ cảm thấy nữ tử này dung mạo khuynh thành, quyến rũ mê người chưa từng biết rằng khi nàng lạnh mặt, lại có thể toát ra một loại khí thế bá đạo, uy nghiêm, ép người không thể chống lại.
Loại sắc bén này, cùng giọng điệu không cho phép kháng cự ấy rõ ràng là ép buộc, thế nhưng lại khiến mấy tiểu thư cao quý vốn ở địa vị trên người khác không tự chủ được mà phải thuận theo.
Ngô Trân là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Nhìn thấy trong ánh mắt Hoa Mộ Thanh là vẻ lạnh lùng nhưng kiên cường, trong lòng không khỏi chấn động.
Nàng khẽ gật đầu: “Được, chúng ta đi!”
Tô Nhiên và Tống Huệ cũng nhanh chóng hoàn hồn, lập tức cùng Hoa Mộ Thanh chui xuống xe ngựa.
Vừa đặt chân xuống đất, cả ba liền bị cảnh tượng thảm khốc trước mắt làm chấn động, cảnh ché-m gi-ết đẫm má-u, th-i th-ể nằm la liệt dưới đất.
Cả ba đều không thể kiềm chế được mà run rẩy toàn thân.
Chỉ nghe bên kia, một tên thích khách đang vung đao tàn sát hộ vệ cười lớn: “Ha! Lần này huynh đệ chúng ta phát tài rồi! Nhìn xem, bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp như hoa thế này! Các huynh đệ, mau lên, bắt đứa nào thì đêm nay mang về sơn trại động phòng nha!”
“Ha ha ha!”
Mấy người vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ lại vừa kinh hãi. Không rõ đám thích khách này sao bỗng dưng biến thành… thổ phỉ?! Lập tức quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh cầu cứu.
Hoa Mộ Thanh nhíu mày.
Thân thủ và động tác của bọn người kia, rõ ràng không phải hạng thảo khấu tầm thường mà là kẻ được huấn luyện bài bản!
Hơn nữa, rõ ràng mục tiêu của chúng chính là xe ngựa mà bọn họ đang ngồi!
Còn đám hộ vệ theo cùng, gần như không thể chống đỡ chỉ trong chốc lát đã bị gi-ết sạch hơn phân nửa!
Hoa Mộ Thanh xoay người, lúc này mới phát hiện xung quanh xe ngựa mà Xuân Hà và Phúc Tử ngồi, đã bị một nhóm hắc y nhân vây kín!
Bọn chúng cố tình kéo chân Xuân Hà, khiến nàng không thể lại gần giúp được gì!
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh trầm xuống.
Nàng liếc nhìn về phía trước, xe giá của Cảnh Như Thủy ở đầu đoàn cũng bị bao vây nhưng đám thích khách lại vừa đ-ánh vừa… dần dần áp sát về phía bọn họ?
Trong mắt Hoa Mộ Thanh dần hiện lên sát khí.
Nàng ôm chặt Thịnh Nhi vào lòng, áp mặt cậu bé vào hõm vai mình, khẽ nói: “Thịnh Nhi ngoan, đừng mở mắt.”
Thịnh Nhi mặt mày trắng bệch, tay chân khẽ run nhưng không hề do dự mà ôm chặt lấy Hoa Mộ Thanh, nhắm mắt lại.
Hoa Mộ Thanh gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn Tống Huệ, hạ giọng: “Bọn này đến đây rõ ràng là có chuẩn bị.”
Tống Huệ nghiến răng, Tô Nhiên và Ngô Trân cũng đầy tức giận trong mắt.
Các nàng đều rất thông minh, lập tức hiểu được ý trong lời nói của Hoa Mộ Thanh, đám thổ phỉ này xuất hiện quá mức đáng ngờ!
Các hộ vệ xung quanh, thấy bốn người các nàng đã xuống xe cũng nhanh chóng tụ lại bảo vệ họ.
Hai bên dần hình thành thế giằng co.
Hoa Mộ Thanh nhìn về phía đám người đối diện. Nàng biết rõ, trên quan đạo, cứ mười dặm sẽ có một trạm gác của quan binh.
Với trận chiến lớn như vậy xảy ra tại đây, nhiều nhất chỉ cần nửa nén hương quan binh sẽ lập tức tới nơi!
Hiện tại, nàng chỉ cần kéo dài thời gian, đợi quan binh tới nơi thì dù đám sơn tặc này là thật hay giả, cũng không thể tiếp tục…
Chỉ là, khi trong lòng nàng vừa nghĩ vậy, bên kia bọn sơn tặc thấy thế giằng co kéo dài, đột nhiên hét lớn: “Huynh đệ, bắt ả xinh đẹp nhất kia lại! Chúng ta không thể tay không mà về đâu!”
“Bắt nàng ta lại!”
“Xông lên!”
Sắc mặt ba người Tống Huệ lập tức biến đổi.
Ngô Trân là người đầu tiên kêu lên: “Bảo vệ Hoa tiểu thư!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Đám sơn tặc vốn còn rải rác khắp nơi, lập tức đồng loạt xông tới!
Từng chiếc cung giương tên lên, sẵn sàng bắ-n!
Đám hộ vệ làm sao còn có thể lo cho Hoa Mộ Thanh, bọn họ vội vàng dàn đội hình bảo vệ chủ nhân nhà mình!
Hoa Mộ Thanh thấy những mũi tên sắp mưa xuống đầu Tống Huệ và những người khác, trong lòng hiểu rõ đám sơn tặc giả dạng hắc y nhân này, mục tiêu chính là nàng!
Nhìn thái độ liều mạng điên cuồng kia, bọn chúng đã quyết tâm bắt nàng bằng được!
“Keng keng keng!”
Công phu của đám hộ vệ không đủ, liên tục bị mưa tên ép phải lùi lại phía sau.
Vài mũi tên suýt chút nữa đã bay thẳng xuống đầu Tống Huệ và những người khác!
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn đám người đang hoảng loạn co rúm bên xe ngựa, dưới chân xoay nhẹ tựa như bước trên mây, nàng xoay người lao về phía sau xe ngựa!
Bọn hắc y nhân vừa thấy nàng rời đi, quả nhiên lập tức đuổi theo sát!
Xuân Hà thoát được vòng vây, liền chạy theo vừa vung tay đ-ánh rơi mấy ám khí đang bắ-n tới, vừa gấp giọng nói: “Tiểu thư, có cần liên hệ Dao Cơ không? Hoặc đi tìm điện hạ…”
Hoa Mộ Thanh ôm chặt Thịnh Nhi, nghiêng người né tránh một mũi ám khí lấp loáng ánh bạc đang lao tới.
Vừa chạy, nàng vừa đưa tay, đặt Thịnh Nhi vào tay Xuân Hà.
“Mẫu thân!”
Thịnh Nhi lập tức mở choàng mắt!
“Tiểu thư?!”
Xuân Hà đón lấy Thịnh Nhi, trong lòng đầy nghi ngờ lo lắng.
Hoa Mộ Thanh liếc nhanh đám hắc y nhân đang đuổi ráo riết phía sau, nhanh chóng nói: “Bọn chúng nhắm vào ta, ngươi dẫn Thịnh Nhi lập tức quay về thành, tới Thiên Âm Các đợi ta.”
Xuân Hà không nỡ: “Nhưng tiểu thư chỉ có một mình…”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Bảo vệ Thịnh Nhi rời đi trước, ta sẽ kéo bọn chúng đi, ta có cách thoát thân, đừng lo, mau đi đi!”
Xuân Hà siết chặt tay.
Thịnh Nhi òa khóc: “Mẫu thân, đừng! Người đừng đi! Mẫu thân!”
Hoa Mộ Thanh chậm lại một bước, xoa nhẹ đầu con sau đó đẩy mạnh Xuân Hà một cái.
Xuân Hà hiểu, Hoa Mộ Thanh đang muốn dùng bản thân mình làm mồi nhử, giành đủ thời gian để Thịnh Nhi trốn thoát an toàn! Đồng thời cũng giúp đám hắc y nhân không còn tiếp tục truy sát Tống Huệ và những người khác.