Xuân Hà cắn chặt răng: “Tiểu thư nhất định phải cẩn thận!”
Nói xong liền ôm lấy Thịnh Nhi, nàng liền xoay người nhảy khỏi xe!
Thịnh Nhi nắm chặt nắm tay bé xíu, những giọt nước mắt to lăn dài trên má.
Cậu bé trơ mắt nhìn Hoa Mộ Thanh tung người lao về hướng ngược lại chỉ vài lần nhún chân đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đám hắc y nhân lập tức tách ra làm hai nhóm.
Một nhóm đuổi theo Hoa Mộ Thanh chạy sâu vào rừng núi, một nhóm khác đuổi theo hướng Xuân Hà bỏ chạy.
Xuân Hà lập tức nhận ra, xoay người lao trở lại quan đạo.
Quả nhiên, từ xa nàng thấy quan binh đang phi ngựa tới.
Nhóm hắc y nhân kia thấy vậy, do dự một thoáng rồi quay người tiếp tục đuổi theo hướng Hoa Mộ Thanh bỏ trốn!
Phúc Tử lao tới, run rẩy nắm lấy cánh tay Xuân Hà, giọng hoảng loạn: “Thịnh Nhi thiếu gia không sao chứ? Tiểu thư đâu? Tiểu thư đâu rồi?”
Xuân Hà đặt Thịnh Nhi vào lòng Phúc Tử, nghiêm giọng dặn: “Đưa thiếu gia tới Thiên Âm Các, nói với nàng ấy, dù có là phu nhân đích thân tới tìm cũng tuyệt đối không được để lộ tung tích của thiếu gia!”
Sắc mặt Phúc Tử tái nhợt, ôm chặt Thịnh Nhi đang khóc nức nở, run giọng đáp: “Vâng… Xuân Hà tỷ, tỷ không đi cùng sao?”
Xuân Hà liếc nhanh vào rừng sâu, giọng lạnh đi: “Bảo vệ thiếu gia cho tốt, ta phải đi tìm Điện hạ.”
Phúc Tử còn chưa kịp mở miệng, thân ảnh Xuân Hà đã biến mất.
Nàng ta ôm chặt Thịnh Nhi, toàn thân run lên từng hồi xung quanh là xá-c ch-ết khắp nơi, mùi má-u tươi ám cả vào người nàng.
Nhưng nàng không dám yếu đuối, không dám sợ hãi.
Nàng cúi xuống nhìn Thịnh Nhi đang khóc nức nở trong lòng, càng ôm chặt hơn xoay người tránh khỏi tầm mắt Tống Huệ cùng nhóm quan binh, lặng lẽ lùi ra sau.
“Huệ Nhi, tỷ tỷ của nàng và Thịnh Nhi đâu rồi?!”
Bên cạnh xe ngựa, Tô Nhiên vẫn chưa hoàn hồn đảo mắt nhìn quanh bỗng hốt hoảng kêu lên.
Tống Huệ ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Hoa Mộ Thanh, nhớ lại những lời vừa rồi đám người kia gào lên, cùng tiếng động truy đuổi khi nãy.
Nàng lập tức bừng tỉnh.
Toàn thân lạnh toát, mất khống chế mà hét lớn: “Mau đuổi theo! Đám thích khách đó đã chạy về hướng đó rồi! Mau đuổi theo!”
Nói rồi, nàng giật ngay lệnh bài Đề Đốc Cửu Môn trong tay áo xuống.
Đám quan binh vừa nhìn thấy lệnh bài, nào dám chần chừ lập tức chia phần lớn người ngựa, lao nhanh về hướng đó truy bắt!
Tống Huệ vịn lấy tay Trân Châu, gần như đứng không vững.
Ánh mắt nàng vô thức lướt qua nhìn về phía xa, bên cạnh xe ngựa của Cảnh Như Thủy thấy một gã thái giám trông có vẻ là quản sự đang bước xuống xe.
Tên thái giám giọng the thé mỉa mai: “Lũ chó m-ù không có mắt này, dám cả gan ám sát Công Chúa Điện hạ! May mà Công Chúa không có trong xe, nếu kinh động đến giá ngự mấy con chó như các ngươi đừng hòng yên thân!”
Tống Huệ lập tức trợn mắt, Cảnh Như Thủy không có trên xe?!
Vậy thì đám người này…
Trong lòng mơ hồ cảm thấy bọn họ dường như đã rơi vào cạm bẫy nào đó, liền nghe thấy bên cạnh, Tô Nhiên giận dữ quát khẽ: “Cảnh Như Thủy!”
Tống Huệ quay sang nhìn nàng.
Ngô Trân đứng bên cũng giận giữ nói: “Chúng ta vốn chẳng có liên quan gì đến nàng ta, tại sao lại… Chẳng lẽ là nhắm vào Mộ Thanh?”
Tống Huệ giật mình quay phắt sang nhìn Ngô Trân.
Tô Nhiên siết chặt các ngón tay, liếc nhìn tên thái giám đang đứng cạnh xe Công Chúa phía kia, tức giận nói: “Chuyện này không tiện nói nhiều ở đây, đợi về rồi bàn tiếp.”
Tống Huệ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từng đợt từng đợt lan từ gan bàn chân lên, bất an nhìn về phía rừng sâu trước mặt.
Âm thầm siết chặt tay, biểu tỷ, Thịnh Nhi, nhất định… nhất định đừng xảy ra chuyện gì!
Ngô Trân cau mày, quét mắt nhìn xung quanh.
Vừa rồi dường như nàng ta thấy nha hoàn thân cận của Hoa Mộ Thanh ôm Thịnh Nhi chạy trở về, chẳng lẽ là nhìn nhầm trong lúc hoảng loạn?
__
“Cộp.”
Hoa Mộ Thanh không một tiếng động đáp xuống nhánh cây rậm rạp trên một thân đại thụ. Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới, một nhóm người áo đen đang từ xa chạy tới dừng lại dưới gốc cây, dáo dác nhìn quanh.
Hai kẻ dẫn đầu rõ ràng đang sốt ruột.
“Người đâu rồi?”
“Chắc chắn chưa đi xa, tản ra tìm!”
“Phải bắt được bằng được! Nếu không, Lục Công Chúa sẽ không tha cho chúng ta!”
“Tìm!”
Hơn chục người lập tức tản ra khắp nơi.
Hoa Mộ Thanh nheo mắt lại, quả nhiên là nàng ta.
Cảnh Như Thủy phát hiện ra nàng từ khi nào? Chẳng lẽ là trong đêm hội thả đèn? Nhưng rõ ràng hôm đó, Cảnh Như Thủy không hề xuất hiện.
Rốt cuộc là làm sao nàng ta biết được hành tung của mình lúc này?
Là mình đã quá sơ suất rồi.
Nàng âm thầm bám vào cành cây bên cạnh, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía dưới.
Sau khi chắc chắn tất cả đã rời khỏi khu vực bên dưới, nàng nhún chân định nhảy xuống.
Đúng lúc ấy, đồng tử đột nhiên co rút gần như theo phản xạ nàng lật người né tránh như cút c* gáy, vặn mình trong tư thế cực khó, đột ngột xoay người từ nhánh cây to mà phóng xuống dưới!
“Phập!”
Một mũi ám khí lóe lên ánh xanh âm u, cắm phập vào chỗ nàng vừa quỳ.
Sau khi đáp đất, nàng liên tiếp lùi lại phía sau, rút nhanh cây quạt xương xanh giấu trong tay áo.
“Vút”— nàng vung quạt ra trước mặt như đóa hoa nở bung.
“Cheng cheng cheng!”
Ba mũi ám khí nữa bị gạt trúng, đổi hướng bay vào nơi khác.
Sau khi va vào cành cây lá cỏ, ánh sáng xanh lóe lên, cỏ cây lập tức héo rũ!
Độc này thật sự quá mạnh!
Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy sau lùm cây một bóng người quen thuộc đang chậm rãi bước ra.
Không ngờ lại là Hàm Thúy!
Nàng rõ ràng sững sờ, rồi nhanh chóng siết chặt quạt xương xanh trong tay lùi lại một bước.
Đám người áo đen nghe thấy động tĩnh, lập tức quay lại bao vây.
Hàm Thúy đứng đối diện với Hoa Mộ Thanh, khuôn mặt vốn luôn cứng nhắc lạnh lùng nay lại phủ đầy oán độc và thù hận khi nhìn nàng.
Trong tay nàng ta cầm một thanh trường đao ánh bạc sắc lạnh, thân đao lóe lên ánh xanh âm u rợn người.
Hoa Mộ Thanh siết chặt chiếc quạt xương xanh nhưng trên gương mặt lại chẳng hề hoảng loạn, chỉ khẽ bật cười thấp giọng: “Không ngờ lại gặp người quen cũ ở đây đấy?”
Nụ cười ấy khiến Hàm Thúy nổi giận, vung đao lên cao lạnh giọng quát: “Hoa Mộ Thanh, hôm nay chính là ngày ch-ết của ngươi! Mau đền mạng cho nương nương đi!”
Dứt lời, đao lập tức bổ xuống!
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, sát khí bộc phát từ người Hàm Thúy tuyệt đối không phải loại mà một cung nữ bình thường có thể có được!
Trước đây chưa từng để ý đến nha hoàn này, không ngờ bên cạnh Hoa Tưởng Dung lại có một nhân vật lợi hại như thế ẩn mình?!
Nhưng nàng ta làm sao đến được Long Đô?
Chẳng lẽ đuổi theo mình tới tận đây?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không giống…
Trong lúc trong đầu liên tục suy tính, đao của Hàm Thúy đã áp sát!
“Keng!”
Hoa Mộ Thanh nâng chiếc quạt xương xanh đỡ lấy, kim ngọc va nhau vang lên một tiếng chói tai.
Gương mặt Hàm Thúy vặn vẹo, hung hăng dồn lực ché-m xuống.
Hoa Mộ Thanh không đủ sức, bị nàng ta ép cho thấp xuống nửa người!
Tim nàng khẽ siết lại, Hàm Thúy rõ ràng là đang liều mạng với nàng!
Quả nhiên, một tay nàng ta giữ đao tay kia đột ngột đưa ra!
Hai mũi ám khí từ trong tay áo bất ngờ lao ra!
Hoa Mộ Thanh lập tức nhón chân, lật mình lên không trung, tránh được mũi ám khí tẩm độc đồng thời gạt trường đao của Hàm Thúy sang một bên, rồi tung chân đá thẳng!
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Thế nhưng, Hàm Thúy dường như không hề bị cơn đau ấy cản trở lập tức đổi tay cầm đao, tiếp tục lao đến!
Bên cạnh, mấy chục tên áo đen đã vây kín, đồng loạt hành động!
Trong tay hơn chục tên còn có dây thòng lọng, không ngừng quăng về phía Hoa Mộ Thanh!
Nàng cố gắng né tránh liên tục.
Hàm Thúy thấy nàng thoát được nhiều lần, càng thêm điên cuồng. Cuối cùng, trong khoảnh khắc khi Hoa Mộ Thanh vừa cúi người tránh thêm một sợi dây nữa, nàng ta nghiến răng gầm lên giận dữ, vung đao rồi điên cuồng tung ra một lúc hơn chục mũi ám khí từ tay áo!
“Vút—!”
Bao quanh nàng lúc này là vòng vây của mấy chục kẻ áo đen và hàng chục sợi dây thòng lọng đang chực chờ siết chặt.
Thêm vào đó là sự bám riết của Hàm Thúy như muốn sống mái, cùng loạt ám khí bất ngờ ập tới từ bốn phương tám hướng…