Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 536

 
Tuy hiện tại nội lực Hoa Mộ Thanh không tệ nhưng rốt cuộc vai nàng vẫn còn bị thương, không kịp né tránh, liền bị một mũi ám khí từ tay áo sượt qua cổ chân, chân lập tức mềm nhũn.

Nàng vội buông bỏ kháng cự, nhanh chóng điểm mấy huyệt trên bắp chân ngăn không cho má-u độc lan khắp cơ thể, rồi rút chiếc trâm bạc cắm trên đầu xuống, vừa định rạch miệng vết thương để giải độc bằng cách cho má-u độc thoát ra...

Một sợi dây thòng lọng từ trên cao buông xuống.

Quấn chặt lấy người nàng, trói thật chặt.
Chiếc trâm trong tay nàng rơi xuống đất.

Hàm Thúy bước tới.

“Bốp!”

Nàng ta giơ tay tát mạnh một cái vào mặt Hoa Mộ Thanh.



Khóe miệng Hoa Mộ Thanh lập tức rỉ má-u.

Nàng th* d*c, chỉ cảm thấy cổ chân vừa bỏng rát vừa lạnh lẽo, độc tố như đang từng chút một thấm sâu vào da thịt.

Thấy nàng không phản kháng, cũng không nổi giận, Hàm Thúy càng thêm căm hận. Nàng ta giật lấy thanh đao từ tay một tên áo đen bên cạnh, giơ cao lên định đâ-m thẳng vào ngự-c Hoa Mộ Thanh!

“Dừng tay!”

Một tiếng quát lớn vang lên từ rừng cây phía xa.

Nhưng tay Hàm Thúy không dừng lại, ánh mắt giận dữ như muốn xé xá-c, mũi đao lao thẳng đến ngự-c Hoa Mộ Thanh!

Ngay lúc lưỡi đao chỉ còn cách ngự-c nàng trong gang tấc, một tên áo đen bên cạnh nhanh chóng phản ứng, nhào tới kéo giật Hàm Thúy lại.

Mũi đao lệch hướng.

Hàm Thúy hất mạnh tên đó ra, lại định lao lên tiếp.

Vài người nữa liền xông tới ngăn lại.

Nàng ta gào lên điên cuồng: “Tránh ra! Ta phải gi-ết ả tiện nhân này! Tránh ra cho ta!!!”

“Hàm Thúy, những lời bổn cung nói, ngươi đều quên sạch rồi sao?”



Một giọng nữ chậm rãi vang lên từ phía sau đám đông.

Tất cả những kẻ áo đen lập tức quỳ sụp xuống: “Tham kiến Lục Công Chúa!”

Bộ dạng côn đồ giả danh sơn tặc ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tư thế nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn, rõ ràng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt!

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, ánh nhìn dần tối lại. Lúc này, chất độc đã bắt đầu lan rộng, khiến ý thức nàng trở nên mơ hồ, ngay cả âm thanh và hình ảnh cũng như bị một lớp nước ngăn cách, dần dần không nghe rõ cũng không còn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Cảnh Như Thủy bước qua đám người, lạnh lùng cao ngạo tiến tới trước mặt Hoa Mộ Thanh, vừa nhìn liền thấy sắc khí xanh u ám đã hiện trên gương mặt nàng.

Vẻ lãnh đạm vốn có trên khuôn mặt Công Chúa lập tức bị thay thế bởi một cơn giận dữ cuồng bạo.

“Bốp!”

Nàng ta vung tay tát mạnh Hàm Thúy một cái.

Hàm Thúy loạng choạng lùi lại, còn chưa kịp ngẩng đầu thì lại bị vả thêm hai cái nữa, nặng nề hơn trước.

Nàng ta siết chặt chuôi đao, tai ù đi miệng đầy má-u tươi nhưng không dám thốt ra bất kỳ lời oán trách nào.

Cảnh Như Thủy lạnh lùng nhìn nàng: “Lời bổn cung nói, xem ra trong mắt ngươi chẳng đáng một xu, phải không? Đã vậy, ngươi nếu còn lưu luyến chủ cũ như thế, thì sao không đi theo nàng ta luôn đi? Còn ở lại bên bổn cung mà giả nhân giả nghĩa làm gì nữa?!”

Vừa nói, Cảnh Như Thủy vừa vung tay: “Người đâu, gi-ết luôn đi.”

Mấy chục tên áo đen lập tức đứng dậy, vây chặt lấy Hàm Thúy.

Hàm Thúy lập tức quỳ sụp xuống đất, oán độc liếc nhìn Hoa Mộ Thanh ở phía bên kia, cất giọng khàn đặc mùi má-u: “Xin Công Chúa thứ tội, là nô tỳ làm sai. Nô tỳ ch-ết cũng đáng. Nhưng nô tỳ vẫn muốn tận mắt chứng kiến kết cục của Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần. Xin Công Chúa tha cho nô tỳ, coi như nuôi một con chó bên mình cũng được.”

Cảnh Như Thủy cười lạnh: “Bổn cung không cần một con chó không biết nghe lời.”



Hàm Thúy khựng lại một chút, rồi bất ngờ giơ tay mạnh mẽ bổ một chưởng vào vai mình, chính chỗ vừa bị Hoa Mộ Thanh đá gãy.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy vụn vang lên rợn người, chỉ nghe thôi cũng đủ cảm thấy đau buốt thấu tim.

“Nô tỳ biết lỗi, xin Công Chúa tha thứ. Nô tỳ... không dám nữa.”

Nàng ta run rẩy vì đau nhưng vẫn kiên quyết quỳ yên, không động đậy chút nào.

Cảnh Như Thủy lạnh lùng nhìn nàng, không chút biểu cảm. Một lúc sau mới bật cười mỉa mai: “Nhớ lấy, không có lần sau.”

Nói rồi vung tay.

Hai tên áo đen lập tức tiến lên, kéo Hàm Thúy đi.

Trước khi bị kéo đi, Hàm Thúy liếc về phía gốc cây cách đó không xa thấy Bàng Thái đang đứng đó, mỉm cười nhìn nàng.

Nụ cười đó khiến da đầu nàng tê dại!

Định nhìn kỹ lại thì Bàng Thái đã xoay người, đi về phía bên cạnh Cảnh Như Thủy.

Trên mặt đất, Hoa Mộ Thanh đã bất tỉnh.

Bàng Thái đưa lọ thuốc trong tay ra: “Công Chúa, đây là thuốc giải.”

Cảnh Như Thủy liếc nhìn hắn, Bàng Thái mỉm cười cúi người đổ thuốc vào miệng Hoa Mộ Thanh.

Một tên áo đen tiến lại gần, thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Công Chúa điện hạ, quan binh đuổi tới rồi.”

Cảnh Như Thủy gật đầu: “Đem người theo, rút.”

Có người bước lên, vác Hoa Mộ Thanh lên vai.

Cả nhóm người nhanh chóng biến mất vào rừng sâu.
__

Từ sau khi Mộ Dung Trần trở lại Long Đô, hầu hết thời gian đều bị Đế Cực giữ lại trong cung.

Thỉnh thoảng mới được giao chút việc, mà hắn cũng làm qua loa lấy lệ.



Chỉ là nhờ có quyền lực lớn mà Đế Cực ban cho, hắn đã lợi dụng không ít lần để làm mưa làm gió.

Hôm thì tùy tiện cách chức một viên quan lớn trong triều, hôm sau lại thẳng tay xử tử một công tử thế gia dám ngang nhiên cư-ớp dân nữ.

Danh tiếng tàn bạo, nói gi-ết là gi-ết của hắn đã sớm lan truyền khắp Long Đô.

Vì vậy, chỉ cần nghe nói hắn đến đâu làm việc, quan lại nơi đó đều sợ đến mức đi đứng rón rén như đi trên lớp băng mỏng, chỉ lo chọc giận vị Diêm Vương này.

Hôm nay, Đế Cực sai Mộ Dung Trần đến Bộ Công để xem tiến độ chế tạo chiến giáp và binh khí mới nhất.

Mộ Dung Trần ngồi vắt vẻo lười biếng trên chiếc ghế của Thượng thư Bộ Công, chậm rãi nhấp trà.

Quan viên hai bên đều đứng im phăng phắc, nín thở không dám phát ra nửa tiếng động.

Quỷ Nhị đang cầm một quyển sổ trong tay.

Mộ Dung Trần đặt chén trà xuống, khẽ cười, cầm lấy quyển sổ đó rồi ném thẳng xuống chân Thị lang Bộ Công.

Hắn nheo mắt, cười mà như không: “Vậy ba trăm vạn lượng bạc bị thiếu hụt này, chẳng lẽ bị lũ chuột béo trong Bộ Công các ngươi gặm sạch rồi à?”

Thị lang Bộ Công mồ hôi túa ra như tắm, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, toàn thân run như cầy sấy: “Vương… Vương gia! Hạ quan… hạ quan thực sự không biết mà!”

Mộ Dung Trần khẽ dùng nắp trà gạt lá trà, gật đầu nhẹ nhàng như rất dễ nói chuyện: “Ừ, ngươi không biết thì bổn vương cũng không làm khó.”

Thị lang ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình.

Chỉ thấy Mộ Dung Trần mỉm cười, nói tiếp: “Vậy thì, ngươi chỉ cần chỉ cho bổn vương một người, người biết ba trăm vạn lượng ấy đã đi đâu.”

Mắt Thị lang trợn tròn, chẳng phải ép người vào chỗ ch-ết sao!



Ai mà dám nói chứ!

Mộ Dung Trần thấy hắn run dữ dội hơn lại càng thấy thú vị, gương mặt tà mị tuấn tú lộ ra vẻ tàn nhẫn đùa cợt.

Hắn đặt chén trà xuống, tùy ý kéo nhẹ tay áo, cười nói: “Thế này đi… Nếu Thị lang đại nhân chịu chỉ ra một người, bổn vương sẽ thay ngươi nói một câu trước mặt Đế Cực. Nếu chỉ được hai người, bổn vương sẽ nói hai câu.”

“Còn nếu chỉ được… nhiều hơn nữa…”

Hắn khẽ cong môi, đôi môi đỏ sẫm nhếch lên, nhẹ nhàng thốt ra: “Bổn vương, có thể bảo toàn chức quan cho ngươi.”

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng ấy lại quyết định số phận và tương lai của một trọng thần triều đình.

Nhưng ai nấy đều rõ, Mộ Dung Trần hoàn toàn có khả năng ấy.

Chỉ cần hắn nói một lời, có thể định đoạt sinh tử, thăng trầm của biết bao người.

Chỉ cần hắn nói một lời, có thể khiến những quan tham vốn liên kết chặt chẽ vì lợi ích, lập tức quay lưng chỉ điểm nhau.

Vị Thị lang Bộ Công đang bị đưa ra làm "kẻ đầu tiên", vốn dĩ có ch-ết cũng không dám hé môi về nơi mà ba trăm vạn lượng kia đã chảy tới.

Nhưng giờ đây, Mộ Dung Trần lại có thể cho hắn sống, giữ nguyên chức vị.

Sự cám dỗ quá lớn ấy, hắn sao có thể kháng cự nổi?

Chỉ cần hy sinh người khác, là có thể giữ được chính mình.

Đây chính là cách Mộ Dung Trần thao túng lòng người.

Dùng lợi ích lớn hơn để phá vỡ dây ràng buộc của lợi ích.

Dùng uy hi-ếp mạnh hơn để đ-ánh tan sự đoàn kết mong manh.



Hắn khơi lên chính là sự phản bội và trở mặt trong lòng người.

Điều hắn muốn nhìn thấy là một đám hề lật mặt chỉ điểm lẫn nhau, lộ rõ nguyên hình, xấu xí nhếch nhác, tranh nhau chui ra khỏi vũng bùn mà chính chúng đã tạo nên.

Còn đặc sắc hơn cả một vở kịch trăm lần!

“Thế nào?”

Tiếng cười khẽ của Mộ Dung Trần, giọng nói khàn khàn thấp nhẹ như tơ lụa mê hoặc những trái tim vốn đã ích kỷ và xấu xa.

Cuối cùng, Thị lang Bộ Công không thể chịu đựng nổi nữa, ánh mắt dần dần chuyển sang nhìn Thượng thư Bộ Công và mấy vị quan lại đứng bên cạnh.

Thượng thư Bộ Công, lưng áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, lập tức nhảy dựng lên chỉ tay vào Thị lang giận dữ quát lớn: “Ngươi khốn kiếp! Chính ngươi tham ô số bạc đó, còn dám vu khống chúng ta!”

Vừa nói, ông ta lập tức quỳ sụp trước mặt Mộ Dung Trần, khuôn mặt đầy phẫn nộ và đau đớn: “Vương gia, là thần thất trách! Thần vốn nghĩ nể tình đồng liêu nhiều năm, khuyên hắn sớm hoàn bạc trở lại, không ngờ hắn lại có lòng dạ bẩn thỉu, còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu thần! Vương gia, là thần…”

“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy!”

Thị lang Bộ Công còn chưa kịp mở miệng đã bị dội ngay một chậu nước bẩn lên đầu, vừa kinh hãi vừa tức giận: “Rõ ràng là ngươi, cùng Vương đại nhân và Lý đại nhân, ba người thông đồng nuốt trọn số bạc mua quân phục! Giờ lại còn vu cho ta?!”

“Ngươi câm mồm! Chính ngươi lợi dụng lúc làm sổ sách, âm thầm xóa đi khoản chi ấy…”

“Vương gia, thần không nói bậy! Thần có bằng chứng…”

“Ngươi dám nguỵ tạo bằng chứng?! Lý đại nhân, Vương đại nhân, còn đứng đó làm gì! Hắn đã hắt cả chậu nước bẩn lên đầu các ngươi rồi!”

“Vương gia minh giám! Chúng thần bị oan! Cuốn sổ đó chắc chắn là đồ giả!”

“Ta liều với ngươi!”

Một công đường nghiêm trang, trong chớp mắt đã trở nên hỗn loạn như cái chợ.



Vài vị trọng thần vốn được kính nể trên triều đình, lúc này lại như mấy mụ chanh chua ngoài chợ, xô đẩy, giằng co, gào thét, lăn lộn trên nền đất, mất sạch phong độ!

Những người khác thì ch-ết lặng tại chỗ, chẳng ai dám bước lên can ngăn.

Chỉ có mấy Quỷ Vệ đứng cạnh là sắc mặt vẫn dửng dưng, vô cảm như cũ.

Còn Mộ Dung Trần trên ghế cao thì vừa nhâm nhi trà, vừa thản nhiên thưởng thức màn kịch náo loạn trước mắt, hoàn toàn mang dáng vẻ nhàn nhã như đang xem tuồng!

“Rầm rầm loảng xoảng.”

Bàn ghế bị xô ngã, đồ đạc vỡ tan tành.

Công đường vốn trang nghiêm, nay chỉ còn lại một bãi chiến trường bừa bộn tan hoang.

Mộ Dung Trần xem kịch đã đủ, vừa đặt chén trà xuống, định lên tiếng thì...

Quỷ Tam từ bên ngoài xông vào như gió cuốn!

Trên mặt hắn là vẻ kinh hoảng chưa từng thấy.

Nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Trần lập tức biến mất.

Quỷ Tam bước nhanh vài bước đến gần, ghé sát tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

Mấy Quỷ Vệ bên cạnh đều trông thấy rõ, gương mặt Mộ Dung Trần vốn đang nhàn nhạt giễu cợt, bỗng chốc lạnh đến rợn người tựa như có hàn khí thấu xương tỏa ra từ ánh mắt hắn.

Chỉ trong chớp mắt, như thể bị ma thần nhập thể, khí lạnh quanh người hắn bỗng chốc hóa thành từng mũi kiếm sắc bén hữu hình, phóng thẳng về phía tất cả mọi người trong phòng!

“Rắc!”

Chiếc chén trà trong tay hắn đột ngột vỡ nát!

Nước trà bắ-n tung tóe lên trường bào tím, để lại từng mảng màu sẫm loang lổ, vậy mà hắn hoàn toàn không để tâm!

Mấy người đang lăn lộn giằng co dưới đất đều bị dọa đến mềm nhũn người.



Mộ Dung Trần đứng bật dậy, không thèm liếc họ lấy một cái: “Lôi hết về Long Uyên cung.”

Nói xong liền nhấc chân, sải bước rời đi.

Quỷ Nhị thầm kinh hãi, liếc mắt nhìn sắc mặt Quỷ Tam cả hai đều hiểu, nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.

Lập tức tiến lên phía trước, lớn tiếng tuyên: “Thần Vương gia được lệnh giám sát Bộ Công, phát hiện sổ sách có dấu hiệu thất thoát ba trăm vạn lượng bạc trắng, đặc biệt bắt giữ toàn bộ các nghi phạm liên quan, giao cho bệ hạ thẩm tra xử lý! Người đâu!” 

 
Bình Luận (0)
Comment