Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 537

 
Mấy vị đứng đầu Bộ Công lập tức tái mét mặt mày, không còn giọt má-u.

Vừa khóc lóc kêu oan, miệng còn chưa kịp nói gì thêm đã bị Quỷ Vệ tiến lên bịt chặt miệng, lôi đi thẳng.

Những người còn lại trong Bộ Công đều kinh hồn bạt vía, hồn bay phách lạc.

Thật sự không thể hiểu nổi. vị Thần Vương vừa nãy còn như đang ngồi xem kịch, sao chỉ trong chớp mắt lại trở mặt như lật bàn tay!



Trong hơn hai năm qua, dù những quan viên từng bị hắn trực tiếp trừng trị có kết cục thê thảm nhưng phần lớn vẫn còn giữ được mạng.

Nhưng ai mà bị hắn “tiễn” đến trước mặt Đế Cực thì... hoặc là ch-ết không toàn thây, hoặc là tru di cả nhà!

Chính vì vậy mà vừa rồi, đám người kia mới dám mặt dày diễn trò trước mặt Mộ Dung Trần, chỉ mong hắn tiện tay chọn lấy một kẻ làm “dê tế thần” rồi mọi chuyện sẽ xong xuôi.

Nào ngờ…

Hắn lại đột nhiên tuyên bố tất cả bọn họ đều bị đưa đến Long Uyên Cung?!

Lúc đó, mấy người kia suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, trong lòng không ít người đã rủa thầm Mộ Dung Trần trăm ngàn lần ch-ết không yên!

Nhưng cho dù họ có nguyền rủa thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng họ sắp phải đối mặt với hình phạt nặng nề từ Đế Cực!

Vị Thần Vương này, quả nhiên là một ma quỷ vô tình, tâm tính khó lường, sinh tử người khác như trò đùa trong tay hắn!



Quỷ Nhị nhìn theo đám Quỷ Vệ đang lôi những trọng thần triều đình giờ đã không còn hình tượng ra ngoài, xoay người lại thì Mộ Dung Trần đã biến mất từ lúc nào.

Hắn khẽ nhíu mày, lập tức gọi Quỷ Thập đến: “Canh chừng Long Uyên Cung. Nếu Đế Cực có lệnh triệu điện hạ, lập tức sai người báo tin!”

Quỷ Thập chớp chớp mắt, gật đầu.

Quỷ Nhị vội vã rời khỏi hoàng cung. Nhưng không ngờ, Mộ Dung Trần lại không trở về phủ Thần Vương.

Mà những ám vệ của Đế Cực vẫn canh giữ quanh phủ, rõ ràng là… chưa phát hiện ra hắn không có ở đó.

Trong lòng Quỷ Nhị tràn đầy nghi ngờ.

Đúng lúc này, Quỷ Thập Nhị chạy tới ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.

Sắc mặt Quỷ Nhị đột nhiên thay đổi: “Ngươi vừa nói gì?!”

Quỷ Thập Nhị cũng lo lắng không kém: “Nhị ca, giờ làm sao đây? Điện hạ chắc chắn đã lén ra ngoài thành! Nếu để Đế Cực phát hiện ra… thì tiểu thư chẳng phải sẽ bị lộ sao?”

Sắc mặt Quỷ Nhị càng thêm u ám. Một lúc sau, hắn trầm giọng nói: “Đi ra sau vườn, gọi Quỷ Tứ ra đây.”

Quỷ Thập Nhị kinh hãi: “Nhị ca! Gọi cái tên phản bội đó ra làm gì chứ?!”

Quỷ Nhị trừng mắt quát: “Đi mau!”

Quỷ Thập Nhị bĩu môi, đành quay người bỏ chạy.
__

Bên ngoài kinh thành, trên quan đạo.

Những th-i th-ể nằm ngổn ngang lúc trước vừa mới bị dọn đi, nhưng mùi má-u tanh đậm đặc và sát khí lạnh lẽo vẫn chưa tan hết.

Bởi vì vừa xảy ra vụ án lớn: “sơn tặc ám sát Công Chúa,” nên toàn bộ con đường quan đạo này cùng khu vực xung quanh đã bị quan binh phong tỏa nghiêm ngặt.



Khi Mộ Dung Trần đến nơi, Tống Vũ Đồng cùng toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong kinh thành phụ trách việc trị an cũng đã có mặt.

Tống Huệ, Tô Nhiên và Ngô Trân thì sớm đã được đưa về phủ của mình.

Tống Vũ Đồng không lo kiểm tra hiện trường xung quanh mà lại dẫn theo một đội thân binh, trực tiếp lên núi tìm kiếm.

Quỷ Lục ở lại dưới núi để dò xét tình hình.

Về phần Mộ Dung Trần, sau khi bỏ lại ngựa liền cùng Quỷ Tam âm thầm len lỏi vào rừng núi ven quan đạo, không một tiếng động.

Dựa theo manh mối mà Xuân Hà để lại, Quỷ Tam nhanh chóng tìm được nơi nàng chia tay với Hoa Mộ Thanh.

Quả nhiên, trên mặt đất cỏ cây rậm rạp có rất nhiều dấu chân lộn xộn và rối rắm.

Quỷ Tam vốn giỏi truy vết, vừa nhìn đã xá-c định được hướng, liếc mắt ra hiệu một cái.

Ngay lập tức, Mộ Dung Trần như một cánh nhạn xẹt qua không trung, lao vút về hướng đó.

Chỉ trong chốc lát, họ đã tới một khoảng đất trống hiện trường rõ ràng còn lưu lại dấu vết hỗn loạn sau một trận kịch chiến.

Quỷ Tam quan sát xung quanh, bất chợt phát hiện trong bụi cỏ có mấy vật phát ra ánh sáng lấp lánh.

Hắn cau mày, tiến lại gần định nhặt lên, thì sắc mặt bỗng biến đổi, hai mũi ám khí lấp lánh ánh sáng lam nhạt!

Ngay lập tức, hắn lấy khăn tay ra, cẩn thận bọc lại hai mũi tên nhỏ dâng lên trước mặt Mộ Dung Trần.

Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng âm u của Mộ Dung Trần lúc này càng thêm nhuốm vẻ tà khí u tối như ma quỷ, đến mức Quỷ Tam cũng cảm thấy nghẹt thở trước khí thế ghê người ấy.

Trong lúc cúi đầu, hắn lại phát hiện một vật gì đó dưới gốc cây.



Lập tức bước tới, nhặt lên và trình lên Mộ Dung Trần.

“Vương gia, ngài xem thứ này...”

Mộ Dung Trần cúi mắt nhìn, chính là chiếc quạt xương xanh hắn từng tặng cho Hoa Mộ Thanh bên cạnh còn có một cây trâm bạc đơn giản.

Hắn tung chưởng ra.

“Rắc!”

Thân cây to lớn kia lập tức nứt toác một đường!

Quỷ Tam không khỏi chấn động trong lòng, thì nghe Mộ Dung Trần lạnh giọng quát: “Lập tức phái toàn bộ người đến biệt viện! Điều tra hành tung của Cảnh Như Thủy!”

“Rõ!”
__

Lúc Hoa Mộ Thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Cố gắng ngồi dậy, nàng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tuy không đến mức xập xệ nhưng rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Căn phòng kín mít, mọi cánh cửa sổ và cửa ra vào đều bị niêm phong bằng những tấm gỗ dày, ánh sáng gần như không lọt được vào.

Trong không khí là một mùi ẩm mốc khó chịu, nặng nề càng khiến đầu óc thêm choáng váng.

Tay chân nàng bị trói chặt, khó có thể cử động.

Đành dựa vào vách tường, khẽ thở ra một hơi, lặng lẽ vận chuyển nội tức nhưng vừa xoay chuyển, đã cảm thấy khí huyết ngưng trệ, luồng nội lực bị tắc nghẽn.

Lòng nàng trầm xuống, độc trong cơ thể vẫn chưa được giải hết.

Nàng lại quay đầu nhìn xuống cổ chân, vết thương đã đông má-u, mơ hồ hiện ra sắc tím đen.

Khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.

Trước khi hôn mê, tuy đầu óc mơ hồ nhưng nàng vẫn nghe thấy một danh xưng mấu chốt, Lục Công Chúa.

Xem ra, Hàm Thúy là người làm việc cho Cảnh Như Thủy.

Nhưng nếu như Cảnh Như Thủy muốn bắt nàng, nhìn cách đám người áo đen hành động trước đó dùng dây thừng quấn người, thì rõ ràng là muốn bắt sống chứ không phải lấy mạng.

Trong khi đó, Hàm Thúy thì lại muốn gi-ết nàng ngay lập tức.

Nói cách khác, giữa hai người đó e rằng cũng chỉ là mối hợp tác tạm thời mà thôi.

Tâm tư của Hàm Thúy, nàng có thể đoán được vì muốn báo thù cho Hoa Tưởng Dung.

Trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười, một kẻ như Hoa Tưởng Dung, mà lại có một tỳ nữ trung thành đến vậy?

Một tia giễu cợt lướt qua trong mắt, nàng lại tiếp tục suy nghĩ.

Cảnh Như Thủy rốt cuộc làm sao mà phát hiện ra tung tích của mình?



Xem hành động hôm nay, có thể thấy kế hoạch của ả đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Mà việc ả bắt nàng, chỉ có thể vì một lý do là muốn lấy nàng ra uy hi-ếp Mộ Dung Trần.

Ngay từ lúc còn ở Đại Lý, ả đã tìm đủ mọi cách để kéo Mộ Dung Trần về phe mình.

Kế hoạch thất bại, còn bị Mộ Dung Trần phản đòn một vố.

Bây giờ vừa nắm được cơ hội, ả lập tức không chịu bỏ qua lại tiếp tục ra tay.

Nhưng ả muốn làm gì, mà nhất định phải lợi dụng được Mộ Dung Trần bằng được?

Hiện tại, nàng đang đơn độc ở Long Đô, hành tung không thể bị lộ thế nên Cảnh Như Thủy mới dám trắng trợn sắp đặt thế trận lớn đến thế để bắt người, cũng là vì ả biết Mộ Dung Trần chắc chắn sẽ không để chuyện này đến tai Hoàng đế.

Ngay cả khi có người phát hiện ra dấu vết, Mộ Dung Trần có lẽ cũng sẽ tìm cách bao che cho ả.

Như vậy chẳng khác nào… bị ả nắm thóp, ngấm ngầm khống chế.

Nghĩ đến việc một người tự do, ngông cuồng và sống tùy tâm như Mộ Dung Trần, lại bị giăng bẫy và trói buộc thế này, trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt trào lên một luồng sát khí!

Và cuối cùng, nàng cũng hiểu rõ hơn một chút, Mộ Dung Trần rốt cuộc đang phải đối mặt với tình cảnh hiểm ác và khó khăn đến nhường nào!



Những kẻ đó, coi người nam nhân của nàng là gì chứ?!

Là công cụ có thể lợi dụng tùy ý? Là tấm khiên chắn đao thay bọn chúng? Hay là một món đồ chơi mặc sức chà đạp?

Khốn nạn!

Nàng nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh người như tiên như ma ấy dù đang khốn cùng vẫn phải cố tỏ ra dửng dưng, trái tim nàng đã thấy đau thắt.

Vì sao chứ? Vì sao hắn lại phải chịu đựng những khổ đau này?

Lũ khốn kiếp!

Không được! nàng tuyệt đối không thể để bọn chúng lợi dụng mình để uy hi-ếp hắn như vậy được!

Tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!

Nghĩ đến đây, ánh mắt đầy giận dữ của Hoa Mộ Thanh dần dần nguội lại, trở nên lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát sau, nàng bất ngờ đá đổ chiếc ghế bên cạnh.

“Rầm!”

Tiếng động vang lên, lập tức có người bên ngoài nghe thấy rồi bước vào.

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên nhìn, lập tức kinh ngạc tột độ người bước vào lại là kẻ nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại!

Bàng Thái?!

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt rõ ràng của nàng, Bàng Thái thậm chí còn tỏ ra vui mừng.

Hắn mỉm cười, nói: "Thanh Phi nương nương, đã lâu không gặp."

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh lóe lên tia sáng âm u, sau đó bật cười lạnh: "Thì ra ngươi lại đi thông đồng với ngoại tộc. Lúc triều đình Đại Lý rối loạn, ta còn tưởng ngươi có thể làm nên chuyện gì đó, không ngờ… giờ lại thế này… hừ."

Nàng không hề che giấu vẻ khinh miệt, lạnh lùng liếc nhìn Bàng Thái từ đầu đến chân: "Làm nô tài cho người khác, cảm giác dễ chịu lắm à?"



Thật ra, sắc mặt của Bàng Thái lúc này khá tệ, môi hơi tím tái.

Hoa Mộ Thanh vốn tinh thông dược lý, nhìn lướt qua đã nhận ra hắn trúng độc, lại là loại độc phát tác chậm.

Chỉ thoáng suy nghĩ, nàng đã đoán ra Bàng Thái bị Cảnh Như Thủy dùng độc để khống chế.

Chỉ là, nàng hoàn toàn không ngờ Bàng Thái lại sa sút đến mức này. Năm xưa nghe nói Mộ Dung Trần đã phế bỏ hắn, cắt đứt gân tay gân chân, nàng cũng chẳng buồn quan tâm hắn sống ch-ết thế nào nữa.

Không ngờ, hắn vẫn có thể ngoi lên lại một lần.

Nghe nàng mỉa mai, Bàng Thái cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười lắc đầu: "Nương nương, chúng ta đều là kẻ sa cơ lỡ vận, hà tất phải ép nhau đến mức ấy? Năm xưa, giữa ta và nương nương, cũng từng có một đoạn duyên phận. Nếu nương nương không muốn nhớ tình xưa thì thôi, nhưng sao lại nặng lời như vậy?"

Hoa Mộ Thanh như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, nhếch môi cười khinh bỉ: "Duyên phận? Bàng Thái, năm đó ngươi mang tâm tư lợi dụng ta thế nào, còn cần ta nhắc lại sao?"

Bàng Thái vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Nương nương năm đó đối với ta, chẳng phải cũng y như vậy ư?"

Hai người đối đầu kịch liệt, lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.

Hoa Mộ Thanh lạnh lùng nhìn người nam nhân trước mặt, kẻ từng ôn nhu như ngọc, ung dung tự tại chỉ cần ngồi trước bàn cờ đã như nắm thiên hạ trong tay.

Bây giờ lại trở thành kẻ yếu ớt bệnh tật, chỉ biết tranh cãi thị phi với một nữ tử.

Trong lòng nàng nhất thời không biết là cảm thấy bi thương hay nực cười.

Ánh mắt thoáng động, nàng lại lạnh giọng: "Cởi trói cho ta."

Bàng Thái bật cười thấp giọng: "Nương nương muốn làm gì?"

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, giọng điệu đầy khinh thường: “Dẫn ta đi gặp Cảnh Như Thủy.”

Bàng Thái chẳng hề ngạc nhiên, chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không có lệnh của Công Chúa điện hạ, ta không thể tùy tiện đưa nương nương đi.”



Hoa Mộ Thanh lại nhìn hắn: “Bàng Thái, ngươi thật sự đã trở thành kẻ hầu hạ người khác rồi sao?”

Bàng Thái vẫn giữ nụ cười, không đáp lời.

Hoa Mộ Thanh hơi cau mày, khẽ cựa người như có chút không thoải mái: “Tháo lỏng dây trói một chút, vai ta đang bị thương, cứ cột thế này mãi sẽ chảy má-u không ngừng.”

Sau đó, nàng liếc nhìn Bàng Thái: “Cảnh Như Thủy chẳng lẽ muốn thấy ta mất má-u đến ch-ết, rồi cuối cùng chẳng có người sống để mang ra trao đổi với Thần Vương điện hạ?”

Bàng Thái nhìn nàng, thấy bờ vai nàng quả thật đã nhuộm đỏ vì má-u, lời nói không sai.

Một lúc sau, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Quả nhiên, nương nương vẫn thông minh như hồ ly, đã sớm đoán ra được dụng ý của Công Chúa.”

“Hừ.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười nhạt, nụ cười ấy lại giống hệt với phong cách của Mộ Dung Trần. 

 
Bình Luận (0)
Comment