Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 538

 
Không ngờ, Bàng Thái lại lắc đầu: “Ta không quyết định được, nhưng ta sẽ giúp người truyền lời với Lục Công Chúa. Giờ người là cao thủ nội gia, từng ấy tử sĩ cũng không dễ gì bắt được nên chẳng ai dám tùy tiện cởi trói cho người cả.”

Quả nhiên là người từng dấy lên phong ba ngay dưới mí mắt của Mộ Dung Trần, một chút cũng không thể qua mặt. Cẩn trọng đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào, khiến người ta không biết phải ra tay từ đâu.

Hoa Mộ Thanh nhíu mày, vẻ mặt như đang kìm nén tức giận: “Vậy thì mau đi đi!”

Bàng Thái khẽ cười, không nhúc nhích lại hỏi một câu: “Nương nương, Hắc Giáp Quân năm xưa oanh tạc Đại Lý, có liên quan gì đến người không?”

Hoa Mộ Thanh giấu tay ra sau, ngón tay hơi động vẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu ta có bản lĩnh ấy, thì giờ đã quét sạch Long quốc rồi!”

Bàng Thái nhìn chằm chằm nàng, một lúc sau mới khẽ cười nghiêng mắt đi nơi khác: “Trước kia thật không nhìn ra, thì ra nương nương lại có bản lĩnh đến thế.”

Hoa Mộ Thanh hờ hững cười khẩy: “Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm. Mau đi tìm Cảnh Như Thủy, nói ta muốn gặp ả!”

Thấy nàng dù đang trong tình thế như vậy vẫn cao ngạo kiêu hãnh không chút khuất phục Bàng Thái không rõ nàng thật sự không sợ hay chỉ đang tỏ ra cứng cỏi.

Hắn mỉm cười, xoay người: “Được rồi, ta đi truyền lời cho nương nương…”

Không ngờ, hắn vừa xoay người thì Hoa Mộ Thanh vốn đang dựa vào vách tường, bỗng như con báo săn lao vút lên, trong chớp mắt đã nhào đến trước mặt Bàng Thái, mạnh mẽ đè hắn ngã xuống đất!

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Hai người đang canh giữ ngoài cửa lập tức nhìn vào!



Chỉ thấy Bàng Thái đã bị Hoa Mộ Thanh khóa cổ, bị xá-ch bổng lên!

Mà hai tay vốn bị trói ra sau của Hoa Mộ Thanh, lúc này đã vặn xoắn một cách kỳ lạ về phía trước, tạo thành một vòng khóa chặt lấy cổ Bàng Thái!

Ánh mắt sắc như d-ao nhìn thẳng hai người: “Cút! Bằng không ta gi-ết hắn ngay lập tức!”

Hai người liếc nhìn Bàng Thái, biết rõ hắn là người có giá trị trong mắt Cảnh Như Thủy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một người ở lại trông chừng, người còn lại lập tức quay đầu chạy đi báo tin!

Bàng Thái bị siết đến nghẹt thở, nhưng vẫn cố cười: “Nương nương… quả nhiên… lợi hại!”

Hỏi thử trên đời có mấy ai, trong tình cảnh trúng độc, tay chân bị trói lại có thể phản công mạnh mẽ như thế?

Hoa Mộ Thanh lạnh lùng liếc hắn: “Cởi trói! Nếu không, ta gi-ết ngươi ngay bây giờ!”

Bàng Thái mặt mày tím ngắt, vẫn cố cười một tiếng. Sau đó, đúng là cảm nhận được lực siết nơi cổ mình hơi nới lỏng ra một chút...

Hắn lại cười khẽ, rồi giơ tay khó nhọc tháo sợi dây trói đang buộc chặt Hoa Mộ Thanh.

Người canh giữ trước cửa kinh hãi: “Bàng công tử, sao ngài lại có thể…”

“Câm miệng!”

Hoa Mộ Thanh quát lạnh, một tay vẫn siết chặt cổ Bàng Thái, tay kia rút cây trâm còn lại trên tóc, vận nội lực cắt phăng dây trói nơi cổ chân.

Tứ chi được giải thoát, bả vai bị vặn lệch cũng trở lại vị trí cũ, cơn đau buốt cùng tê rần tràn đến suýt khiến nàng rùng mình vì rét.



Độc tố trong cơ thể chưa được giải hết cũng bắt đầu phát tác.

Nàng cắn chặt đầu lưỡi, dùng cây trâm dí sát vào người Bàng Thái từng bước ép hắn ra khỏi căn phòng.

Người gác cửa không dám cản, chỉ đành lùi lại từng bước.

Ra khỏi căn nhà nhỏ, Hoa Mộ Thanh mới nhìn rõ đây là một tiểu viện nằm sâu trong núi, dựa núi kề suối.

Bảo sao trong nhà lại có mùi ẩm mốc đến vậy.

Nàng nhíu mày, giữ chặt Bàng Thái chắn trước người, đảo mắt quan sát xung quanh.

Sân viện kiểu giếng trời, ở phía nam gần nhất có một cánh cửa nhỏ.

Không chút do dự, Hoa Mộ Thanh kéo Bàng Thái về phía đó.

Có hai tên thị vệ tiến tới ngăn cản.

Không ngờ, nàng khẽ vung tay chẳng phát ra tiếng động nào mà cả hai tên thị vệ lập tức ngã gục xuống đất.

Mọi người đều kinh hãi, không ai dám tiến lên thêm nửa bước.

Bàng Thái lại liếc nhìn chiếc nhẫn đá quý yêu dị trên tay nàng, khẽ ho vài tiếng, bật cười khan.

Hoa Mộ Thanh kéo hắn, chắn kín toàn thân phía sau.

“Hoa Mộ Thanh!”

Tiếng quát giận dữ vang lên, Cảnh Như Thủy đã vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy nàng có thể thoát khỏi trói buộc, liền nổi giận: “Tốt nhất ngươi nên đứng yên cho bổn cung! Nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Hoa Mộ Thanh lạnh lùng nhìn ả, tay kéo Bàng Thái che chắn trước người: “Lục Công Chúa định gi-ết ta thật à?”

“Ngươi nghĩ bổn cung không dám?” – Cảnh Như Thủy giận dữ, lông mày dựng đứng, vung tay.

Tức thì, một đám tử sĩ từ ba phía lập tức vây lại.



Hoa Mộ Thanh liếc nhìn quanh, không chút sợ hãi: “Nếu Công Chúa gi-ết ta, vậy còn lấy gì ra để mặc cả với Thần Vương điện hạ?”

Cảnh Như Thủy cũng không hề bị lời uy hi-ếp làm lung lay, ngược lại còn cười khinh bỉ: “Chỉ là thấy ngươi còn chút giá trị nên mới giữ lại dùng tạm, đừng có tự cho mình là quan trọng.”

Hoa Mộ Thanh bật cười nhẹ: “Không may là ta lại thật sự nghĩ mình quan trọng đấy.”

Rồi nàng nhìn thẳng Cảnh Như Thủy: “Nếu ta không đáng giá, thì Công Chúa vì sao còn phải tốn bao công sức bắt sống ta về đây? Nếu chỉ muốn gi-ết, một đao là xong. Cần gì phải diễn trò? Ta đâu có m-ù.”

Ánh mắt của Cảnh Như Thủy lập tức trở nên sắc lạnh.

“Rơi vào cảnh ngộ thế này rồi mà còn dám mạnh miệng! Bổn cung không thể gi-ết ngươi thì sao? Đ-ánh gãy chân ngươi, cắt lưỡi ngươi, vẫn làm được như thường! Biết điều thì ngoan ngoãn tự bước về đây! Bằng không đừng trách bổn cung ra tay tàn nhẫn!”

“Ha!”

Hoa Mộ Thanh cười nhạo không chút che giấu, kéo Bàng Thái lùi thêm vài bước: “Tấm thịnh tình này của Lục Công Chúa, ta thật sự không dám nhận, xin ngài cứ giữ lại cho mình!”

“Hoa Mộ Thanh, ngươi là tự chuốc họa vào thân!”

Cảnh Như Thủy hừ lạnh, vung tay ra hiệu cho đám tử sĩ lập tức siết chặt vòng vây, có kẻ đã nhảy ra ngoài tường viện định từ ngoài đ-ánh vào chặn đường nàng.

Hoa Mộ Thanh cảm nhận được động tĩnh, ánh mắt trầm xuống.

Nàng giữ chặt Bàng Thái, lui dần về phía cửa. Vết thương trên vai vốn không nặng nhưng sau nhiều lần giằng co, nhất là lúc mạnh tay khống chế Bàng Thái vừa rồi đã rách sâu đến tận gân thịt.

Má-u tươi chảy dọc cánh tay, thấm ướt cả tay áo, nhỏ giọt từng giọt xuống đất.

Chất độc trong người cũng bắt đầu phát tác, khiến nàng choáng váng, ù tai.

Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau dữ dội làm nàng lập tức tỉnh táo trở lại.

Biết không thể kéo dài thêm, nàng lạnh lùng nói với Cảnh Như Thủy: “Thứ lỗi cho Công Chúa, rư-ợu ai ta cũng không uống, ngoài rư-ợu của Thần Vương.”

Đôi mắt đẹp của Cảnh Như Thủy ánh lên sự tàn độc: “Mồm mép lanh lợi! Bắt lấy ả cho ta!”

Bọn tử sĩ lập tức lao tới.

Hoa Mộ Thanh kéo Bàng Thái chắn phía trước, đồng thời vung tay lên.



“Vút! Vút!”

Vài âm thanh sắc bén rít qua không trung.

Cho dù tử sĩ phản ứng nhanh, khí thế hừng hực, lao đến trước mặt nàng nhưng rồi bỗng khựng lại!

Cảnh Như Thủy sững người, đang định quát: “Còn đứng đó làm gì…”

“Rầm!”

Hàng chục người đồng loạt ngã xuống!

Cảnh Như Thủy trừng lớn mắt, không thể tin nổi.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Hoa Mộ Thanh lảo đảo lùi lại một bước, nhíu mày, ánh mắt rơi vào vết má-u đang thấm trên tay áo nàng.

Sau đó, ánh mắt chuyển sang Bàng Thái, trở nên sắc lạnh: “Ngươi thông đồng với ả?”



Bàng Thái không đáp được, chỉ đành bất lực đưa tay chỉ vào cổ mình nơi có cây trâm nhọn đang kề sát, chỉ cần động nhẹ là mất mạng.

Hoa Mộ Thanh liếc hắn một cái, Bàng Thái hẳn đã nhận ra bí mật trong chiếc nhẫn kia nhưng lại không tiết lộ ra ngoài.

Xem ra… hắn đối với Cảnh Như Thủy, cũng không trung thành như vẻ ngoài.

Nàng thầm suy tính trong lòng. 

 
Bình Luận (0)
Comment