Nàng lập tức siết chặt cổ Bàng Thái thêm lần nữa, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Như Thủy: “Công Chúa điện hạ không ngờ ta còn giữ lại thủ đoạn riêng à? Vậy thì phải làm sao đây? Nếu đám tử sĩ kia còn dám xông lên, ta e rằng không nhịn nổi... sẽ gi-ết sạch bọn chúng mất!”
Thực ra, thứ nàng dùng chỉ là mê dược.
Nhưng Cảnh Như Thủy lại không dám liều lĩnh để người tiến lên nữa.
Đám tử sĩ này là tâm huyết nàng ta dày công bồi dưỡng, nào dễ thay thế.
Cảnh Như Thủy cau mày, ánh mắt càng thêm giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh.
Một lúc sau, nàng ta đột nhiên bật cười lạnh: “Quả nhiên là nhân vật từng khiến triều đình Đại Lý đảo điên. Ngay cả trong hoàn cảnh hiểm nghèo như thế này mà vẫn có thể ép bổn cung không dám manh động. Hừ!”
Hoa Mộ Thanh tựa vào Bàng Thái, nhàn nhạt mỉm cười: “Đa tạ Công Chúa quá khen.”
Dáng vẻ này, quả thực giống hệt Mộ Dung Trần – kẻ luôn làm theo ý mình, khiến người ta vừa muốn bóp ch-ết lại vừa bất lực không thể làm gì.
Cảnh Như Thủy siết chặt tay, vốn định trực tiếp đ-ánh gãy chân nàng rồi bắt về, nhưng lúc này lại không dám tùy tiện hành động.
Ai mà ngờ, nàng rõ ràng chỉ có một thân một mình, lại dám đơn thương độc mã đối mặt bao nhiêu tử sĩ, mà vẫn có thể xoay chuyển cục diện, lật thế cờ, nắm quyền chủ động.
Lúc này, một ma ma quản sự tiến đến gần, thấp giọng nói: “Công Chúa điện hạ, chưa rõ ả yêu nữ kia còn giấu loại ám khí hay độc dược nào khác. Hay là... cứ để nàng ta đi trước, cho người âm thầm theo sát. Với thân thể như vậy, nàng ta chắc chắn không cầm cự được lâu. Đến lúc đó, cứ phế tứ chi rồi tha về cũng chưa muộn.”
Cảnh Như Thủy cau mày liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Chốc lát sau, nàng ta gật đầu: “Được, bổn cung cho ngươi đi.”
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh thoáng lóe sáng, nhìn về phía Cảnh Như Thủy khẽ cười, không nói gì nữa liền kéo Bàng Thái lùi dần ra ngoài qua cửa nhỏ.
Quả nhiên bên ngoài vẫn có hơn chục tử sĩ mai phục, thấy nàng xuất hiện thì lập tức đề cao cảnh giác, dàn thành thế trận nghiêm ngặt.
Từ bên trong, giọng lạnh lẽo của Cảnh Như Thủy vang lên: “Để nàng ta đi.”
Đám người liền không nhúc nhích.
Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ một tiếng, kéo Bàng Thái xoay người lao thẳng vào rừng núi sâu hun hút.
Cảnh Như Thủy đứng ở cửa, dõi theo bóng dáng bê bết má-u ấy dần khuất sau tán cây rậm rạp, sắc mặt nàng ta phủ một tầng âm trầm nặng nề.
Quả nhiên là người mà Mộ Dung Trần đặt trong tim, không thể xem thường!
Dù có phải trả giá bằng chính thân thể mình, nàng cũng quyết không để bản thân trở thành nhược điểm để uy hi-ếp hắn.
Nàng thật sự... đã thoát ra khỏi thiên la địa võng của nàng ta.
Phía sau, ma ma quản sự bước lên, thấp giọng thưa: “Điện hạ, những người kia... chỉ là bị hôn mê thôi ạ.”
Sắc mặt Cảnh Như Thủy lập tức thay đổi, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất.
"Rầm!" – Nàng ta giận dữ đập mạnh tay lên khung cửa.
"Giỏi lắm, Hoa Mộ Thanh!"
Gan to bằng trời!
Nhưng đồng thời… tâm tư cũng vô cùng tinh tế.
Nàng cố ý khiêu khích để nàng ta nổi giận, khiến đám tử sĩ xông lên sau đó dùng ám khí tẩm mê dược khiến họ ngất đi, rồi giả bộ như bản thân sẵn sàng gi-ết sạch không nương tay.
Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần Cảnh Như Thủy có một chút nghi ngờ mưu kế của Hoa Mộ Thanh lập tức thất bại.
Thế nhưng… nàng ta cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm!
Giỏi cho một nha đầu tâm cơ thâm hiểm! Từng bước liên hoàn, tầng tầng tính toán!
Đoán chuẩn lòng người!
Tâm tư thông minh sắc sảo đến mức quỷ quyệt!
Cảnh Như Thủy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hướng Hoa Mộ Thanh bỏ trốn, nơi ấy giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng ta giận dữ quát lớn: "Bắt nàng ta về cho ta, sống ch-ết không cần quan tâm!"
"Rõ!"
Mấy tên tử sĩ lập tức ôm quyền đáp lệnh, nhấc chân đuổi theo.
Nhưng vừa mới nhảy lên giữa không trung…
Chợt từ bầu trời vang lên tiếng “xoẹt” lạnh lẽo, tiếng lưỡi kiếm xé gió sắc bén rợn người!
“Phập! Phập! Phập! Phập…”
Liên tiếp những âm thanh lưỡi dao đâ-m sâu vào da thịt vang lên dữ dội!
Mấy tên tử sĩ đang đuổi theo đều lập tức rơi bịch xuống đất.
Ngã nhào thật mạnh, hai mắt trợn trừng.
Trên đỉnh đầu, là một hố má-u sâu hoắm!
Má-u tươi từ đỉnh đầu họ trào ra không ngớt, chảy thành dòng.
Tử trạng dữ tợn, thê thảm đến rợn người!
Sắc mặt Cảnh Như Thủy đại biến, ngẩng đầu lên liền thấy một luồng sáng tím như tia chớp, phóng đến từ phía xa!
Nàng ta lập tức tái mét, vội vàng thét lên: "Đóng cổng lại! Phong tỏa toàn bộ nơi này! Tuyệt đối không để hắn vào!"
Nhưng… đã không kịp nữa rồi!
"Ầm!!!"
Cánh cửa nhỏ phía góc sân còn chưa kịp khép lại, cùng với ma ma quản sự, thị vệ và thái giám đang đứng cạnh đó…
Tất cả bị đ-ánh văng ra ngoài!
Va mạnh vào tường, đập xuống đất, má-u phun đầy trời, ch-ết tươi tại chỗ!
Cảnh Như Thủy hoảng sợ quay đầu bỏ chạy vào trong sân.
Nhưng từ phía sau, một ngọn roi dài như rắn cuộn lấy nàng ta, quất tới!
"Bốp!"
Lưng nàng ta lập tức rách toạc da thịt!
Tiếng thét thảm thiết vang lên, nàng ta ngã nhào xuống đất!
Vừa định gượng dậy, một roi nữa lại đ-ánh tới!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Cảnh Như Thủy đau đến tột độ, cảm giác như toàn thân sắp bị xé nát, đau đớn đến phát điên, nàng ta vừa khóc vừa gào lên giận dữ: "Mộ Dung Trần! Ngươi dám gi-ết ta, ngươi—"
"Bốp!!"
Một cú quất nữa, hung ác gấp trăm lần trước!
“Á——!!!”
Cảnh Như Thủy hét lên thảm thiết trong cơn kinh hoàng tuyệt vọng!
Không còn đường trốn thoát!
Mãi đến khi mấy người Quỷ Tam chạy đến mới nhìn thấy bóng dáng yêu dị trong bộ trường bào màu tím chính là Mộ Dung Trần, đứng lạnh lùng giữa sân viện tan hoang.
Trong tay hắn là một cây roi dài đan từ tơ bạc đen tuyền.
Cây roi kia vẫn còn vương má-u tươi, ánh lên sắc đỏ lạnh lẽo rợn người.
Dưới chân hắn, là một thân thể má-u thịt be bét, qua y phục rách nát và trang sức đầu tóc có thể nhận ra chính là Lục Công Chúa, Cảnh Như Thủy.
Quỷ Tam và Quỷ Lục nhìn nhau, bước lên bẩm báo: "Điện hạ, chưa tìm thấy tiểu thư."
Đôi mắt của Mộ Dung Trần vô cảm, lạnh lẽo như vực sâu chỉ xoay đầu lại liếc nhìn khiến da đầu Quỷ Lục run rẩy.
Quỷ Tam đi quanh một vòng, chau mày nói: "Phía bắc có vết má-u nhỏ giọt, xem ra có người vừa trốn theo hướng ấy."
Vừa dứt lời…
Thân ảnh yêu dị mang ánh tím yêu tà kia lập tức biến mất!
Quỷ Lục thở phào một hơi, rồi cúi đầu nhìn Cảnh Như Thủy đã không còn hình dạng người dưới đất, vươn tay dò hơi thở.
"Chưa ch-ết."
Quỷ Tam hừ lạnh: “Vậy thì tốt, ch-ết rồi lại hóa ra lợi cho ả.”
Rồi quay đầu quát lớn: “Quỷ Thập Nhị! Người nào ở đây, dù là ai, một người cũng không được bỏ qua, trói hết về giao cho điện hạ! Dám động đến tiểu thư của chúng ta, để xem họ có còn mạng mà cười nữa không!”
Một thiếu niên còn trẻ – Quỷ Thập Nhị ló đầu ra, nhếch miệng cười hì hì, bẻ khớp tay nghe răng rắc.
Ở góc sân phía xa, Hàm Thúy đã ẩn mình vào rừng rậm. Nàng ta ngước mắt, căm hận nhìn sâu vào núi rừng, rồi lặng lẽ biến mất.
__
“Khụ khụ…”
Bên cạnh một tảng đá lớn, Bàng Thái th* d*c, vô lực giơ tay: “Hoa Nhị tiểu thư, nàng tha cho ta đi được không? Dù gì ta cũng góp công giúp nàng thoát thân mà, sao lại lấy oán trả ơn, kéo ta theo để ch-ết chung thế?”
Lúc này, Hoa Mộ Thanh đã bắt đầu cảm thấy tứ chi dần dần tê liệt, ngay cả chiếc trâm trong tay cũng suýt nữa cầm không nổi.
Nàng vịn lấy tảng đá, nhìn Bàng Thái đang nằm bẹp dưới đất không chịu bước nổi.
Bàng Thái lại cười khổ: “Loại độc nàng trúng, dù đã uống giải dược nhưng vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn. Giờ mà vận công, sẽ chỉ khiến má-u chảy mạnh hơn, rất nguy hiểm.”
Hoa Mộ Thanh nhíu mày: “Ngươi có giải dược sao?”
Bàng Thái lắc đầu: “Thuốc của ta cũng không đủ. Loại độc đó là Hàm Thúy điều chế riêng cho nàng và Mộ Dung Trần, cực kỳ độc và rất đau đớn khi phát tác. Bây giờ chất độc trong người nàng tuy ít nhưng nếu phát ra thì vẫn đau không chịu nổi. Ta khuyên nàng nên tìm nơi nghỉ tạm, ép độc xuống trước, rồi mới từ từ giải sau…”
Nhưng Hoa Mộ Thanh lại lắc đầu: “Không được, ta không chờ được. Cảnh Như Thủy chắc chắn sẽ phái người truy sát ta, ta không thể để nàng ta có cơ hội trở tay.”
Bàng Thái hơi bất ngờ, nhìn nàng: “Nàng thật sự… yêu Mộ Dung Trần đến vậy sao? Vì hắn mà đến mạng cũng không tiếc?”
Hoa Mộ Thanh không nói gì, cố gắng siết chặt cây trâm trong tay nhưng phát hiện các ngón tay đã hoàn toàn không còn nghe theo sai khiến.
Nàng thở hắt ra một hơi, lại lần nữa gắng gượng vận nội lực cuối cùng cũng khiến tay chân khôi phục được chút cảm giác.
Bàng Thái nhíu mày: “Nàng làm thế khác nào uống thuốc độc để giải khát.”
Hoa Mộ Thanh chỉ nhìn hắn: “Hôm nay ngươi giúp ta trốn thoát, ta không gi-ết ngươi. Nhưng… ta cũng không thể để ngươi đi mật báo với Cảnh Như Thủy, cho nên…”
Nói rồi, nàng nâng tay ché-m mạnh một nhát như đao chặt xuống.
“Hoa Nhị tiểu thư, nàng—!”
Bàng Thái muốn tránh nhưng đã muộn, hắn bị đ-ánh trúng cổ trước mắt tối sầm, ngã quỵ bên cạnh tảng đá lớn.
Hoa Mộ Thanh liếc hắn một cái, xoay người lại, ôm lấy bờ vai đang rỉ má-u, loạng choạng chạy vào sâu trong rừng rậm.
Nửa khắc sau.
Một thân áo tím yêu dị, thần sắc băng lãnh Mộ Dung Trần đáp xuống tảng đá.
Thấy người nam nhân ngã gục mặt úp xuống đất, hắn hơi nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Ánh mắt lạnh băng, Mộ Dung Trần nhảy xuống, cúi người lấy tay nhón một giọt má-u còn đọng lại trên ngọn cỏ, vê vê giữa ngón tay.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía má-u chảy, lập tức lao đi.
__
“Phù... phù…”
Hoa Mộ Thanh ngã sấp xuống đất. Bàng Thái quả nhiên không lừ-a nàng, độc tố còn sót lại này thực sự quá mạnh!
Lúc này không chỉ tay chân tê dại, mà đến cả mắt nàng cũng dần dần mờ đi không còn nhìn thấy rõ phía trước.
Chỉ thấy từng mảng sương m-ù đen kịt che kín tầm nhìn, mọi thứ trước mắt đều như bị xóa sạch.
Nàng gắng gượng đứng dậy.
Trong lòng khổ sở thầm nghĩ, nếu bị Cảnh Như Thủy bắt lại thì lần đào thoát này chẳng phải uổng công tính toán hết thảy sao?
Tính trăm đường, không ngờ một chút độc dược sót lại lại tàn nhẫn đến thế.
Nàng tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng của Mộ Dung Trần, lại càng không thể để những kẻ khốn đó dùng nàng để uy hi-ếp hắn.
Nàng loạng choạng tiến lên, cố tìm một chỗ ẩn thân để vượt qua cơn phát độc.
Không ngờ, mắt mờ đến mức không nhìn rõ bước chân vướng phải một bụi cỏ cao, nàng liền ngã nhào về phía trước.
Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra chộp lấy cánh tay nàng.
Nàng lập tức giơ trâm lên định đâ-m trả nhưng lại bị đối phương khống chế vai, siết lấy cổ tay.
Không thể nhúc nhích nổi!
Nàng muốn sử dụng mấy mũi kim độc còn lại trong chiếc nhẫn, nhưng giờ đây lại không nhìn rõ được người đang bắt lấy mình là ai!
Cuối cùng, năm giác quan cũng hoàn toàn sụp đổ.
Thính giác, khứu giác, thị giác… tất cả đều bị tê liệt.
Nàng nghiến răng, điên cuồng vùng vẫy liều mạng đâ-m trâm về phía người kia hệt như một con thú nhỏ hấp hối đang vùng lên tuyệt vọng.
Toàn thân bê bết má-u, gương mặt lấm lem bụi đất, mái tóc đen rối bời xõa lệch, trên tay còn in hằn vết trói, cổ chân rõ ràng bị thương.
Toàn thân trên dưới, gần như chẳng có chỗ nào lành lặn để nhìn!
Mộ Dung Trần siết chặt lấy tiểu nha đầu đang phát điên kia, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường.
Nàng… không nhận ra hắn!
Hàng lông mày dài khẽ nhíu lại: “Kiều Kiều!”
Thế nhưng, tiểu nha đầu kia lại như hoàn toàn không nghe thấy, nhe răng trợn mắt giãy giụa dữ dội.
Đôi mắt vốn dĩ diễm lệ long lanh kia, giờ hoàn toàn vô thần, không thể nào hội tụ tiêu cự chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, trống rỗng và cạn kiệt sinh khí!
“Kiều Kiều!” - Mộ Dung Trần lại gọi một tiếng, đưa tay chạm vào mắt nàng.
“Nhìn ta đi! Ta là Mộ Dung Trần!”
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh đã không còn nghe, không còn thấy, không còn cảm nhận được gì.
Nàng vẫn như cũ, ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.