Gương mặt vốn lạnh lùng, âm trầm như quỷ mị của Mộ Dung Trần cuối cùng cũng hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Hắn nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, lúc này mới bàng hoàng phát hiện ngón tay của tiểu nha đầu lạnh như băng, cứng đờ đến mức không thể co lại!
Ngay khi hắn đang kinh hãi nhìn chằm chằm tay nàng, Hoa Mộ Thanh đột ngột lao tới hung hăng cắn mạnh vào chính ngón tay mình!
Mộ Dung Trần cau mày, lập tức giơ tay bóp nhẹ sau gáy Hoa Mộ Thanh.
Tiểu cô nương vốn còn đang giãy giụa như dã thú bị dồn vào đường cùng, ngay lập tức mềm nhũn, ngã gục xuống.
Mộ Dung Trần ôm chặt lấy nàng vào lòng, cánh tay siết đến run rẩy. Không nói một lời, hắn xoay người, nhún người lao đi như bay.
__
Tại một tiểu viện nhỏ khiêm tốn, ẩn sâu giữa Long Đô.
Mộ Dung Trần trầm mặc nhìn tiểu nha đầu trên giường giờ đây vô tri vô giác như xá-c không hồn, giữa ấn đường hắn, băng sương ngưng đọng, mãi không tan.
Một lúc sau, hắn hỏi người phía sau: “Lâm Tiêu còn bao lâu nữa mới đến Long Đô?”
Trước đó, Quỷ Ngũ từng viết thư nói sắp quay lại Long Đô, còn nhấn mạnh rằng Tố Cẩm sẽ cùng đi.
Tố Cẩm đã đến Long Đô, tất nhiên Lâm Tiêu cũng sẽ theo.
Quỷ Lục ở ngoài cửa thưa: “Khoảng ba ngày nữa…”
Lời chưa dứt, bên trong đã vang lên tiếng Mộ Dung Trần lạnh lùng quát: “Phái người đi giục ngay. Ngày mai, bổn vương phải gặp được hắn.”
Quỷ Lục trong lòng rùng mình, vội vã gật đầu xoay người đi sắp xếp.
Lúc này, Quỷ Tam cũng đến trước cửa, liếc nhìn tình hình bên trong rồi cúi đầu hỏi: “Vương gia, bên phủ Đề Đốc Cửu Môn, người định an bài thế nào? Thịnh Nhi thiếu gia hiện vẫn đang ở Thiên Âm Các, có nên đưa về không ạ?”
Mộ Dung Trần ngồi xuống mép giường, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hoa Mộ Thanh.
Hơi lạnh từ da thịt nàng, như muốn xâm nhập vào tận huyết mạch của hắn.
Hắn cố đè nén cơn giận dữ cùng sát ý đang gào thét trong lòng, khẽ nói: “Gọi phu nhân của Tống Vũ Đồng đến gặp ta. Còn Thịnh Nhi, ngày mai ngươi đích thân đến đón về.”
Như vậy, Phúc Tử hẳn nhiên cũng sẽ được đưa đến tiểu viện này.
Quỷ Tam thoáng vui mừng nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Hoa Mộ Thanh thì cũng biết niềm vui này thật chẳng hợp thời, bèn lặng lẽ cúi đầu, đóng cửa lại, rút lui.
Chẳng bao lâu sau, Quỷ Nhị cũng đến.
Hắn đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái: “Vương gia.”
Một lát sau, Mộ Dung Trần bước ra.
Quỷ Nhị cúi đầu, lập tức lui sang một bên.
Dưới bậc thềm, dáng đứng một người nam nhân tiều tụy, cả thân hình lẫn tinh thần đều suy sụp, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn mất đi sức sống.
Hắn vừa nhìn thấy Mộ Dung Trần, đôi môi run lên bần bật chẳng nói được lời nào lại quỳ xuống.
Mộ Dung Trần nhìn hắn, sau một hồi trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi vẫn luôn không chịu rời đi, bổn vương cũng liền để ngươi ở lại phủ Thần Vương. Giờ xem như lấy công chuộc tội, từ nay về sau, bổn vương không truy cứu chuyện phản bội năm xưa nữa. Nhưng… phủ Thần Vương không thể giữ ngươi lại.”
Người đó là ai?
Chính là Quỷ Tứ, kẻ năm xưa đã hạ độc Mộ Dung Trần, suýt chút nữa khiến hắn rơi vào tay Cảnh Như Thủy khống chế!
Quỷ Tứ đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu đầy tia má-u trừng trừng nhìn về phía Mộ Dung Trần!
Năm đó, khi Mộ Dung Trần trở về Long Đô, việc đầu tiên hắn làm là mượn tay Đế Cực, mạnh tay trấn áp Cảnh Như Thủy.
Hắn cứu mẫu thân của Quỷ Tứ ra khỏi tay nàng ta, nhưng đồng thời phu nhân Mộ gia lại rơi vào tay Đế Cực.
Khi ấy, Quỷ Tứ từng nghĩ Mộ Dung Trần nhất định sẽ gi-ết mình.
Thế nhưng Mộ Dung Trần lại nói: “Vì năm xưa phụ thân đã ch-ết để cứu ta, nên tha cho ngươi một mạng. Ngươi muốn đi hay ở, tùy ngươi chọn.”
Quỷ Tứ chọn ở lại Thần Vương phủ.
Nhưng, một kẻ đã phản bội dù có lý do gì, ai còn dám tin tưởng?
Dù có khổ tâm đi chăng nữa thì sao?
Năm đó, hắn không phải không có cơ hội thẳng thắn, cũng không thiếu lựa chọn nhưng hắn vẫn quyết định phản bội.
Từ đó, huynh đệ xưa xa lánh, cả phủ Vương gia rộng lớn không ai ngó ngàng đến hắn.
Chỉ có Quỷ Nhị thi thoảng đến căn phòng tồi tàn của hắn, nói vài ba câu chuyện vặt.
Hôm qua.
Quỷ Nhị bất ngờ đến tìm hắn, nói rằng Hoa Mộ Thanh đã đến Long Đô và bị Cảnh Như Thủy bắt giữ.
Sau đó hỏi hắn: “Ngươi có bằng lòng chuộc lỗi, giúp Mộ Dung Trần tìm lại Hoa Mộ Thanh không?”
Quỷ Tứ không nghĩ ngợi, lập tức nói ra vài nơi ẩn thân tuyệt mật của Cảnh Như Thủy những chỗ năm xưa vì cứu mẫu thân mình, hắn từng tốn biết bao công sức mới điều tra được.
Quỷ Nhị đem những địa điểm này báo lại cho Mộ Dung Trần.
Quỷ Tam và Quỷ Lục tuy vẫn nghi ngờ hắn nhưng Mộ Dung Trần lập tức hạ lệnh, phái người chia nhau đi điều tra.
Quả nhiên, ở một tiểu viện trong núi thì tìm thấy dấu vết của Cảnh Như Thủy!
Mộ Dung Trần liền thân chinh tới đó, nhưng rồi điều hắn mang về lại là một Hoa Mộ Thanh sống ch-ết chưa rõ.
Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo ch-ết lặng của Mộ Dung Trần, cả lòng đều trầm xuống tận đáy.
Đặc biệt là những thị vệ thân cận nhất, họ vô cùng lo lắng Mộ Dung Trần đã từng trải qua một lần sinh ly tử biệt với người mình yêu sâu sắc, chẳng lẽ… lần này phải chịu đựng thêm một lần nữa hay sao?
Quỷ Tứ nhìn người chủ tử từng là người hắn nguyện liều mạng để bảo vệ, nay lại tự mình mở miệng đuổi hắn rời đi.
Cái chút ảo vọng ngốc nghếch mà hắn dằn vặt trong suốt hơn hai năm trời, đến khoảnh khắc này… cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Hắn cũng không biết là cuối cùng đã cởi bỏ được nút thắt trong lòng, hay là bởi đã tuyệt vọng và u ám đến mức chẳng còn biết tương lai đi về đâu.
Ngây ngốc nhìn người kia, một người cao cao tại thượng, như thần như ma hồi lâu, rồi chậm rãi cúi đầu, dập mạnh mấy cái xuống nền đất vang vọng.
Sau đó, đứng dậy, tung người rời đi.
Quỷ Nhị thấy sống mũi cay cay, khẽ thở dài một hơi.
Đến khi ngẩng lên lần nữa, Mộ Dung Trần đã quay vào trong phòng.
Hắn lắc đầu, bước xuống bậc thềm ngẩng nhìn bầu trời xẩm tối phủ kín.
Nơi này... khác gì gì Đại Lý đâu chứ?
__
“Mộ Dung Trần, tổ tiên nhà ngươi chứ! Hơn hai năm không gặp, ngươi lại cho người đối xử với ông đây như vậy à?! Ông đây với ngươi—ơ…!”
Giữa trưa hôm sau.
Trong cái nắng gay gắt của mùa hè, tiểu viện nằm ẩn mình giữa chốn phồn hoa của Long Đô đến cả tiếng ve cũng không có.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, tưởng chừng nơi đây không có lấy một hơi người.
Thế nhưng, ngay lúc ấy, một tiếng la lối om sòm bỗng phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
Có điều, chưa kịp hét hết câu giọng nói đó đã nghẹn lại giữa chừng, cứng họng.
Không khí vốn đang gợn sóng vì tiếng động bỗng chốc trở về tĩnh lặng, đột ngột đến mức khiến người ta bất giác hoảng hốt.
Phía hành lang bên kia, người nam nhân mặc cẩm bào thêu vàng, đang ngồi dưới mái hiên, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh buốt tựa sương tuyết chỉ một cái liếc nhìn từ xa cũng đủ khiến Lâm Tiêu toàn thân đông cứng, tay chân cứng đờ.
Hắn cười gượng, run rẩy hỏi Quỷ Nhị bên cạnh: “Nha đầu độc miệng kia… chẳng lẽ tình hình rất tệ sao?”
Nếu không, thì làm sao cái tên hỗn đản này lại ra cái vẻ như thê tử ch-ết thế kia?
…
Chẳng qua, câu này hắn tuyệt đối không dám nói ra.
Sau lưng hắn, Tố Cẩm đã nhanh chân bước lên, hành lễ trước mặt Mộ Dung Trần: “Bái kiến Vương gia, Tố Cẩm đến chậm, xin Vương gia thứ lỗi.”
Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn nàng.
Hơn hai năm không gặp, bộ dạng má-u me đầm đìa ngày trước đã không còn nhưng trên gương mặt lại để lại mấy vết sẹo mờ mờ, nông sâu đan xen đã chẳng thể nhận ra dung mạo ngày xưa, thế nhưng những vết sẹo kia cũng không khiến nàng trở nên xấu xí, mà ngược lại, dưới vẻ điềm đạm trầm lắng của nàng, chỉ càng khiến người ta sinh lòng xót xa và thương tiếc.
“Ừ.”
Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, nhưng không nói thêm lời nào với nàng, chỉ ngẩng đầu liếc về phía Lâm Tiêu đang rề rà phía sau.
Lâm Tiêu cười khan, vội vã lao tới, xá-ch theo hòm thuốc lỉnh kỉnh, đi thẳng vào phòng phía sau lưng Mộ Dung Trần.
Vừa đi vừa cười tự chế giễu: “Ai da, thân là y giả, phải lấy cứu người làm nhiệm vụ hàng đầu chứ! Hàn huyên mấy chuyện cũ thì miễn đi, để ta xem xem cái cô bé xui xẻo nhà cậu thế nào rồi. Chậc chậc, sao cứ ba ngày lại bệnh, năm ngày lại gặp họa thế kia? Có phải đắc tội với quá nhiều người rồi không hả? A ha ha ha ha…”