Quỷ Ngũ khoanh tay đứng trong sân, thì thầm với Quỷ Lục bên cạnh: “Ta nói này, cái gã kia sớm muộn gì cũng ch-ết vì cái miệng của mình! Hai năm nay, có mấy lần ta đã muốn khâu luôn cái mồm hắn lại cho rồi! Đúng là phiền ch-ết đi được!”
Quỷ Lục liếc nhìn y một cái. Hai năm không gặp, tên này chẳng thay đổi mấy.
Chắc do sống thoải mái ở Dược Vương Cốc, ngay cả khí sắc cũng tốt lên không ít.
Khuôn mặt tròn trĩnh như búp bê, nhìn vào là muốn nhéo một cái.
Quỷ Ngũ thấy hắn nhìn mình, cười hề hề rồi hỏi: “Ở Long Đô các người sống có ổn không? Nào kể đi, lần này tiểu thư lại bị dính chuyện gì nữa vậy?”
Quỷ Lục thở dài, kéo hắn sang một bên để nói chuyện.
Còn ở cửa phòng, Tố Cẩm đứng đó, mãi vẫn chưa dám bước vào.
Năm xưa, thật ra nàng cũng chưa từng dám xá-c nhận Hoa Mộ Thanh chính là vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng trong lòng mình.
Thế nhưng khi nàng nói ra những lời đó, Hoa Mộ Thanh không hề phủ nhận.
Lúc ấy nàng liền biết, ông trời vẫn còn có mắt!
Nương nương của nàng... thật sự đã trở lại!
Nàng từng nghĩ, cuộc gặp mặt khi đó là lời từ biệt sau cùng trước cái ch-ết, không ngờ khi tỉnh lại mình vẫn còn sống.
Hơn hai năm qua, nàng vừa chịu đựng độc trùng, vừa cắn răng nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng.
Không giây phút nào không mong có thể trở về bên cạnh Hoa Mộ Thanh.
Nhưng đến giờ, chỉ còn cách vài bước chân, nàng lại không dám tiến thêm.
Người nữ nhân đó, xinh đẹp như tiên giáng trần, quốc sắc thiên hương, dịu dàng trong vẻ ngoài mà hiểm độc trong tâm cơ lại thật sự chính là vị Tống Hoàng Hậu từng kiêu ngạo như nữ thần chiến trường, chốn hậu cung năm xưa sao?
Hơn hai năm qua, nàng mỗi ngày đều nghĩ đến điều đó.
Nương nương rốt cuộc đã phải căm hận đến nhường nào, đã khổ sở đến nhường nào… mới có thể buông bỏ tất cả kiêu hãnh, hóa thành lệ quỷ chỉ để trở về báo thù.
Không nói với bất kỳ ai về thân phận thật của mình, càng không ai biết được nỗi đau sâu thẳm trong lòng nàng.
Mỗi lần nghĩ đến, Tố Cẩm đều âm thầm rơi lệ trong đêm.
Nương nương của nàng mà…!
“...Tố Cẩm?”
Quỷ Nhị bước đến bên nàng, khẽ gọi: “Tiểu thư đang ở bên trong, nàng muốn vào gặp, hay đợi Xuân Hà các nàng tới?”
Tố Cẩm sực tỉnh, gượng cười hỏi: “Xuân Hà các nàng vẫn khỏe chứ?”
Quỷ Nhị lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: “Từ sau khi triều đình Đại Lý xảy ra biến loạn, chúng ta cũng đã lâu chưa gặp họ. Nhưng lát nữa họ sẽ đưa Thịnh Nhi điện hạ đến đây, đến lúc đó mọi người sẽ gặp lại nhau.”
Nghe vậy, Tố Cẩm thấy lòng ấm lại đôi chút, khẽ gật đầu: “Ta... vào xem tiểu thư một chút.”
“Đi đi.” - Quỷ Nhị gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Quỷ Nhị gật đầu, rồi lại nói: “Nhớ nhắc Lâm Tiêu bớt nói vài câu, mấy ngày nay Vương gia đang phải nén giận, nếu hắn không cẩn thận coi chừng bị lôi ra làm vật trút giận đấy.”
Tố Cẩm bật cười, khẽ gật đầu rồi đi vào trong.
Vừa bước tới liền nghe thấy Lâm Tiêu đang lải nhải không dứt: “Aizz, hóa ra là loại độc mạnh đến thế à? Nhưng mà lạ nha, đã uống giải dược rồi cơ mà? Aizz, giải dược chỉ giải được tám phần độc thôi à? Còn hai phần cũng đủ mất mạng rồi đó!”
Tố Cẩm khẽ nhíu mày, đi tới gần.
Sắc mặt Mộ Dung Trần theo từng câu nói của Lâm Tiêu mà càng lúc càng đen lại.
Ấy vậy mà Lâm Tiêu lại hoàn toàn không nhận ra, cứ tiếp tục luyên thuyên: “Chậc chậc, nha đầu này vậy mà còn dám vận nội lực, thật là... đúng là tìm đường ch-ết! Hai phần độc còn lại bị kích phát gấp đôi, phát tác ra thì sẽ như thiêu đốt tim phổi, đau đến ch-ết đi sống lại! Này, lão Mộ, trước đó nha đầu có triệu chứng mất ngũ giác không? Có hả? Vậy là đúng rồi! Hừ hừ, mà vậy vẫn còn là nhẹ đó, nếu cứ để nàng ta tiếp tục bậy bạ, chắc sớm muộn cũng thành người sống mà như ch-ết thôi...”
“Rắc!”
Lọ hoa đặt bên cửa sổ đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh!
Tiếng nói của Lâm Tiêu lập tức nghẹn lại.
Khóe miệng giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn vừa thấy ánh mắt của Mộ Dung Trần liền vội vàng ngậm miệng.
Giả vờ nghiêm túc, thu tay lại khỏi cổ tay Hoa Mộ Thanh, làm ra vẻ đứng đắn nói: “Độc tính dữ dội, cộng thêm mấy lần bị thương nặng trước đây, nếu muốn thân thể nàng ấy hồi phục ổn định, lần này nhất định phải trục hết độc tố ra khỏi người, rồi lại tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể dần dần tốt lên.”
Mộ Dung Trần siết tay, rồi lại buông ra, gật đầu: “Phải làm thế nào?”
Lâm Tiêu chu môi đáp: “Cách giải độc thì cũng tương tự như hồi ở Đại Lý. Trước tiên chuẩn bị một bồn nước thuốc, mỗi ngày phải ngâm trong đó hai canh giờ, cho tới khi ra hết mồ hôi.”
Mộ Dung Trần gật đầu: “Được.”
Lâm Tiêu hơi sững người, lại thử thăm dò nói thêm: “Còn có một số loại thuốc uống và dược bổ, đều rất khó tìm, ta kê đơn, ngươi đi tìm về.”
Mộ Dung Trần không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Được.”
Lâm Tiêu vui ra mặt, tiếp tục nói: “Còn nữa, cần phải dùng kim châm giải độc, bộ kim của ta giờ xài không nổi nữa rồi, ngươi chuẩn bị cho ta một bộ tốt nhất.”
Mộ Dung Trần vẫn gật đầu như cũ.
Lâm Tiêu thầm mừng, vội vàng nói tiếp: “Tốt nhất nữa là sắm thêm vài khối ngọc phỉ thúy cực phẩm, hoặc đồ vàng bạc cao cấp, đưa cho ta làm tiền khám bệnh, thế thì càng tuyệt!”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Tố Cẩm đứng bên cạnh mà chỉ hận không thể xông tới cho Lâm Tiêu một bạt tai.
Mộ Dung Trần nghiêng mắt liếc hắn một cái.
Lâm Tiêu đang đắc ý thầm vui trong bụng lập tức xẹp hơi, làu bàu: “Được rồi được rồi, ta chịu thua ngươi, tổ tông của ta! Hứ! Chẳng thú vị gì cả! Toàn là làm không công! Hừ!”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại khẽ nói: “Trong thư phòng của ta có vài quyển y thư quý, ghi chép lại thuật chữa bệnh của Biển Thước và Hoa Đà.”
“Vèo!”
Lâm Tiêu lập tức lao ra khỏi phòng như một cơn gió, không còn thấy bóng dáng đâu.
Tố Cẩm chỉ còn biết lắc đầu, quay mặt lại đã thấy Mộ Dung Trần đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng cầm tay Hoa Mộ Thanh, khẽ xoa từng ngón tay cứng đờ.
Nàng đứng yên bên cạnh, nhìn một lúc viền mắt dần dần đỏ hoe.
Tình cảm năm xưa Mộ Dung Trần dành cho Tống Hoàng Hậu, sau khi được hắn cứu mạng, nàng dần dần cũng nhận ra.
Mà giờ đây, hắn lại nâng niu Hoa Mộ Thanh đến vậy…khiến lòng nàng vừa chua xót vừa xót xa.
Xót cho hai người này, đã ở ngay trước mắt nhau, tình cảm rõ ràng vậy mà tâm ý vẫn chẳng thể thông suốt.
“Nương nương à… Người vì sao… vẫn chưa chịu nói ra thân thế thật của mình cho Điện hạ biết?”
Tố Cẩm thở dài trong lòng.
Nhưng nàng cũng không dám tự tiện tiết lộ bí mật với Mộ Dung Trần, chỉ e Hoa Mộ Thanh đã có tính toán riêng.
Nghĩ vậy, nàng bước lên, dịu giọng nói: “Điện hạ, người nên đi nghỉ một lát, để nô tì thay người chăm sóc tiểu thư.”
Mộ Dung Trần lắc đầu: “Không cần. Ngươi đã vất vả nhiều ngày rồi, đi nghỉ ngơi, thu xếp lại đã. Khi nào khỏe hãy quay lại hầu hạ.”
Tố Cẩm biết, Mộ Dung Trần vốn không phải người quan tâm đến việc người khác mệt nhọc.
Chỉ là hắn sợ nàng vì quá mệt mà không chăm sóc tốt được cho Hoa Mộ Thanh.
Vì vậy nàng không cố chấp nữa, lại nhìn thiếu nữ trên giường giờ đây chẳng còn nét nào giống vị Hoàng Hậu năm xưa, rồi cụp mắt, khom người lui ra.
Trong sân vào giờ ngọ, trời nóng bức đến nghẹt thở.
Trên bầu trời xa xa, từng cụm mây đen dần tụ lại.
Có lẽ… một trận mưa lớn đang đến gần.
__
“Phù…”
Lâm Tiêu rút cây kim cuối cùng ra, quay đầu nhìn Tố Cẩm đang cầm khăn tay, cười toe toét: “Lau mồ hôi giùm ta!”
Tố Cẩm trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn bước tới lau trán cho hắn.
Lâm Tiêu đầy vẻ thỏa mãn, lại còn cố ý ngẩng cằm tỏ vẻ đắc ý trước mặt Mộ Dung Trần: “Được rồi, bế người đi ngâm thuốc đi. Lần đầu tiên ngâm, thuốc có thể chưa quen, ngâm khoảng một canh giờ là được.”
Thấy Mộ Dung Trần bế Hoa Mộ Thanh dậy, hắn lại đột nhiên nói thêm: “À mà, thuốc này hơi mạnh đó, tốt nhất là ngươi nên ở bên cạnh trông chừng.”
Mộ Dung Trần nhíu mày, quay sang nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu chu môi, vẻ mặt chính trực đầy công tâm: “Sao vậy? Thuốc là do ngươi tự bảo người kê đơn đấy nhé, ta đâu có mượn việc công để trả thù riêng, ai bảo ta cố tình chứ?”
Mấy người Quỷ Nhị đứng bên cạnh không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng, trên đời còn có kẻ nào tự chui đầu vào rọ ngu ngốc đến thế này sao?
Mộ Dung Trần liếc mắt lười nhác nhưng đầy nguy hiểm về phía hắn.
Lâm Tiêu chớp mắt ngơ ngác.
Tố Cẩm thở dài, bước lên khuyên: “Vương gia, tuy thuốc này có hơi mạnh tay nhưng lại là loại tốt nhất để giải độc. Nếu người thấy không yên tâm, ngày mai cứ để hắn đổi sang thuốc dịu hơn một chút, được không ạ?”
Lâm Tiêu lập tức trợn tròn mắt, định phản bác.
Nhưng Mộ Dung Trần đã bế Hoa Mộ Thanh lên, xoay người bước thẳng đến nhà tắm vừa được bố trí ở sân sau.
Quỷ Ngũ đưa ngón tay cái về phía Lâm Tiêu như trêu chọc.
Lâm Tiêu lại bĩu môi tỏ vẻ không phục.
Trong căn phòng tắm rộng rãi, bể thuốc đủ lớn để ba bốn người cùng ngâm đang bốc lên từng làn hơi nóng m-ù mịt.
Khi Mộ Dung Trần bước vào, Xuân Hà và Tố Cẩm cũng theo sau.
Hắn liếc nhìn tiểu cô nương trong lòng, nói: “Ra ngoài đi.”
Xuân Hà và Tố Cẩm nhìn nhau, đặt y phục sạch và vật dụng cần thiết ở bên cạnh rồi cùng cúi người lui ra.
Ra đến ngoài cửa, Tố Cẩm vẫn còn lo lắng: “Xuân Hà, dù sao thì giữa Vương gia và tiểu thư cũng chưa… làm vậy có hơi vượt khuôn phép quá không?”
Xuân Hà từ lâu đã biết giữa Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần từng có thân mật da thịt nhưng chuyện đó, nàng không thể tiết lộ với ai khác.
Vì thế nàng lắc đầu: “Không sao đâu, Vương gia tự biết chừng mực.”
Tố Cẩm khẽ thở dài trong lòng. Nghĩ đến việc Hoa Mộ Thanh tuy đã từng thành thân, từng sinh con trong kiếp trước nhưng hiện tại vẫn chỉ là một thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Để Mộ Dung Trần nhìn thấy thân thể nàng dễ dàng thế này, nàng cứ thấy sao sao, chẳng được ổn thỏa lắm.
Nhưng sự việc đã tới nước này, còn có thể làm gì khác nữa?
Nàng lắc đầu, vừa bước xuống sân…thì nghe bên ngoài bỗng náo loạn.
Một bé trai cất tiếng khóc nức nở, dồn dập vang vọng: “Trả mẫu thân lại cho con! Con muốn mẫu thân! Mẫu thân! Hu hu hu, các người đưa mẫu thân con đi đâu rồi! Con không quen các người! Buông con ra! Phúc Tử cô cô! Hu hu hu…”
Tố Cẩm biến sắc, bước nhanh mấy bước tới cạnh hoa viên bên ngoài viện.
Chỉ thấy trên con đường rải đá bên kia, mấy tên Quỷ Vệ đang vây quanh một bé trai được Phúc Tử ôm chặt trong lòng, vất vả lắm mà chẳng ai dỗ được.
Cậu bé xinh xắn ôm chặt cổ Phúc Tử không buông, vừa khóc vừa vùng vẫy còn giơ tay đ-ánh Quỷ Tam đang đứng gần nhất.
Một cái tát nhỏ “bốp” trúng ngay mặt hắn, khiến gương mặt hung dữ kia cứng đờ trong chốc lát.
Ngay sau đó, Quỷ Tam vội vàng nặn ra nụ cười thân thiện: “Tiểu điện hạ, người xem nè, đây là con hổ vải mà! Hồi bé người thích chơi nhất là nó đó!”
“Ta mới không thích con hổ vải đâu! Ta muốn mẫu thân của ta! Ngươi là đồ xấu xa, đi đi! Ngươi đi đi!” – Giọng bé trai vang lên trong trẻo, vừa nghe đã biết là đứa trẻ có thể trạng khỏe mạnh.
Tố Cẩm đứng từ xa nhìn, nước mắt lập tức trào ra.
Năm đó, Tống Hoàng Hậu vì sinh hạ đứa trẻ này mà phải trải qua bao gian khổ. Hình ảnh lúc cậu bé vừa chào đời, nhỏ xíu nhăn nheo, dường như vẫn còn in rõ trong mắt nàng.
Vậy mà bây giờ, cậu bé đã lớn thế này rồi, vóc dáng chắc nịch, mạnh mẽ. Mới bốn tuổi rưỡi thôi mà Phúc Tử đã gần như không bế nổi nữa.
Hơn nữa, cậu bé lại còn xinh xắn như vậy, giống hệt thần thái ngạo nghễ, rực rỡ ngày trước của Tống Hoàng Hậu!
Nàng lập tức lao đến, nắm lấy tay Thịnh Nhi, giọng run run: “Thịnh Nhi điện hạ, người còn nhớ nô tỳ không?”
Thịnh Nhi, vốn đang khóc to không để ai lại gần bị nàng nắm tay thì thoáng sửng sốt, chớp chớp mắt nghi ngờ, rồi lại không khóc nữa.
Cậu bé quay đầu, ánh mắt còn ngân ngấn nước, nhìn về phía Phúc Tử.