Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 542

 
Phúc Tử nhìn thấy Tố Cẩm, sống mũi cũng cay xè, vội nói: “Thiếu gia, đây là Tố Cẩm cô cô đấy.”

Tố Cẩm tha thiết nhìn Thịnh Nhi, trong lòng càng thấy rõ hình bóng Hoàng Hậu năm nào qua khuôn mặt đứa trẻ.

Có lẽ vì ánh mắt nàng quá đỗi dịu dàng, cũng có lẽ là do hồi bé từng được bế bồng thân thiết, Thịnh Nhi lại không phản kháng khi Tố Cẩm tiến lại gần.

Cậu bé mím môi, hỏi: “Tố Cẩm cô cô, mẫu thân con đâu rồi ạ?”

Tố Cẩm nghẹn lời, vội lau nước mắt, đáp: “Vương gia đang chữa thương cho tiểu thư, người đừng lo, Vương gia nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người.”

Thịnh Nhi nghiêng đầu: “Vương gia là ai ạ?”

Tố Cẩm nhất thời không biết trả lời thế nào, mấy Quỷ Vệ bên cạnh cũng đều đưa mắt nhìn nhau.

Không ngờ, Xuân Hà ở bên lại nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, Vương gia… chính là phụ thân của người đó.”



“!!!”

Mấy Quỷ Vệ đồng loạt há hốc mồm.

Phúc Tử thì lại điềm nhiên gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chính là người mà tiểu thư hay kể với thiếu gia, phụ thân của người.”

Thịnh Nhi tròn xoe mắt, kích động hẳn lên: “Thật sao ạ? Phụ thân con đang ở đây thật sao?”

“Thật đấy.” — Xuân Hà mỉm cười.

“Con muốn gặp phụ thân! Mau đưa con đi gặp phụ thân đi, cô cô!”

Mấy "cô cô" đều đồng loạt nhìn cậu.

Xuân Hà lại mỉm cười nhẹ nhàng: “Tiểu thư đang bị thương, Vương gia đang chăm sóc người, thiếu gia có thể đợi một lát được không?”

Thịnh Nhi vừa nãy chưa nghe rõ lời Tố Cẩm, giờ mới hiểu ra, liền lo lắng hẳn lên: “Mẫu thân con bị thương rồi ạ?”

Tố Cẩm xoa đầu cậu: “Ừ, nhưng mà có Vương gia ở bên, sẽ không sao đâu.”

Nhờ công dạy bảo tỉ mỉ của Hoa Mộ Thanh, Thịnh Nhi từ lâu đã có một niềm tin vô cùng vững chắc vào "phụ thân" trong lòng mình.

Cậu lập tức gật đầu chắc nịch: “Đúng! Phụ thân nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân con!”

Nói rồi, cậu quay lại kéo tay Phúc Tử: “Phúc Tử cô cô, con có mang theo rương báu vật của con không? Con muốn tặng hết báu vật cho phụ thân!”

Phúc Tử còn chưa kịp nói gì, Xuân Hà đã lên tiếng: “Tống phu nhân đã nhắn, tối nay sẽ đến gặp Vương gia. Lúc ấy ta sẽ hỏi ý Vương gia xem có nên mang hết đồ đạc của tiểu thư và thiếu gia đến đây luôn không, hay là đợi tiểu thư khỏe lại rồi mới quay về phủ Đề đốc.”

Tố Cẩm gật đầu.

Quỷ Nhị ở bên nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Liên tiếp mấy ngày qua xảy ra chuyện ở phủ Nhị Công Chúa và vụ ám sát của Lục Công Chúa, Vương gia e rằng… sẽ không còn tin tưởng phủ Đề đốc nữa đâu.”

Lúc đến phủ Cảnh Như Nhân, còn có thể nói là bọn họ không biết mà phạm sai lầm. Nhưng lần này, Hoa Mộ Thanh rõ ràng là đi cùng Tống Huệ và mấy người khác ra khỏi thành…

Dù Cảnh Như Thủy có chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng với tính cách của Mộ Dung Trần, e rằng phủ Đề Đốc Cửu Môn vẫn sẽ bị giận lây.

Mấy người có mặt đều hiểu rõ ẩn ý trong lời Quỷ Nhị, nên không ai nói gì thêm.



Thịnh Nhi thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vòng quanh những người lớn, rồi bĩu môi một cái.
__

Bên trong tịnh phòng.

Mộ Dung Trần cẩn thận ôm lấy Hoa Mộ Thanh vào lòng, cởi áo khoác ngoài của nàng\ chỉ còn lại một chiếc yếm màu xanh thiên thanh.

Làn da trắng mịn như sữa, dưới làn hơi nước tựa như ngọc thạch thấm đẫm sương sớm, ánh lên những tia sáng mờ mờ.

Thế nhưng làn da ấy lại lạnh lẽo như băng tuyết, chẳng khác nào thân thể của một người không còn sinh khí.

Trên bờ vai nhỏ nhắn của nàng, vết thương từng đóng vảy giờ lại bị rách ra, lộ rõ mảng thịt má-u ghê rợn.

Dù Mộ Dung Trần đã hết sức nhẹ tay, má-u vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương ấy.

Đôi mắt đen sâu thẳm như mực của hắn nhìn chằm chằm vào má-u, rồi khẽ nhắm mắt lại, cầm lấy khăn sạch nhẹ nhàng lau đi.

Động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ đến mức khiến người ta khó tin nổi người nam nhân đang dịu dàng này lại chính là vị Vương gia tàn bạo, đáng sợ như lời đồn ngoài kia.

Thế nhưng, má-u… lau thế nào cũng không dừng lại.

Kim châm mà Lâm Tiêu dùng vốn là để ép độc phát tác nhằm nhanh chóng trục xuất ra ngoàilại càng khiến vết thương trên vai Hoa Mộ Thanh khó mà cầm má-u.

Mộ Dung Trần cầm lấy khăn, nhìn chằm chằm vào vết thương đang không ngừng rỉ má-u ấy.

Bất chợt, hắn cúi đầu, dùng môi áp lên vết thương ấy.



Đầu lưỡi ẩm ướt hơi thô ráp phủ lấy chỗ vết thương, vị tanh ngọt của má-u lập tức tràn đầy khoang miệng.

Nếu là ngày thường, với hành động mạo phạm thế này, nha đầu này chắc chắn đã nổi giận đùng đùng giơ tay đ-ánh hắn rồi.

Thế nhưng lúc này, Tiểu Hoa Nhi trong lòng hắn lại mềm oặt vô lực để mặc hắn làm gì thì làm, không hề phản kháng.

Trong khoảnh khắc đó, tim Mộ Dung Trần đau như bị bóp nghẹt gần như không thở nổi.

Hắn siết chặt người trong lòng.

Môi lưỡi dán chặt trên làn da mịn màng nhưng lạnh như băng kia, không nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu.

Mộ Dung Trần mới buông lỏng cánh tay, quay mặt sang bên, nhổ ra một ngụm má-u tươi mang sắc tím nhạt vào chiếc khăn bên cạnh.

Quay đầu lại, quả nhiên vết thương đã ngừng chảy má-u.

Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt lại chẳng khác gì âm u rợn người, đặc biệt là bên môi vẫn còn dính má-u.

Mà đôi môi vốn đã đỏ sẫm của hắn giờ lại loang thêm một vệt tím kỳ dị, khiến cả khuôn mặt càng thêm tà khí, như quỷ như ma, lạnh lẽo đến rợn người khiến ai nhìn cũng phải run sợ hồn phách.

Mộ Dung Trần biết rõ loại độc này, cho dù chỉ còn lại một chút thôi, cũng cực kỳ bá đạo. Hắn liền quay người, kéo khay thuốc mà Xuân Hà đặt bên cạnh hồ tắm lại gần.

Hắn cầm lấy bình rư-ợu nhỏ trên khay, bên trong là dược tửu dùng để giải độc và thúc đẩy toát mồ hôi.

Rót một ly, hắn ngửa cổ uống cạn.

Vừa định đặt xuống thì ánh mắt lại dừng nơi người đang nằm trong lòng, Hoa Mộ Thanh.

Do dự một chút, hắn lại rót thêm một ly nữa, đưa lên môi nàng.



Hoa Mộ Thanh đang hôn mê, tất nhiên không thể tự mở miệng.

Mộ Dung Trần liền để nàng dựa vào người mình, dùng tay còn lại nhẹ nhàng bẻ cằm nàng ra để hàm răng khẽ hé mở.

Sau đó, từng chút một, hắn đổ dược tửu vào miệng nàng.

Một nửa được nuốt vào theo bản năng, phần còn lại thì theo khóe môi chảy xuống.

Chất lỏng trong suốt lấp lánh ấy trượt dọc theo cổ, lướt qua xương quai xanh, rồi men theo đường cong trước ngự-c…

Cuối cùng, biến mất dưới lớp yếm mỏng màu thiên thanh kia.

Ánh mắt Mộ Dung Trần dần trở nên thâm trầm.

Hắn đặt ly xuống, cởi bỏ áo bào màu tím trên người, chỉ còn lại áo trung y đơn giản, rồi lại cẩn thận bế lấy Hoa Mộ Thanh, từng bước, từng bước cẩn trọng bước vào hồ thuốc.

Sương mù trắng bồng bềnh, mềm như tơ lụa khiến hắn bất giác nhớ đến đêm độc phát cận kề cái ch-ết năm nào ở Đại Lý.

Khi ấy, trong cơn mê man hắn dường như nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng gọi tên mình, từng tiếng, từng tiếng.

Không cam lòng từ bỏ, hắn giãy giụa quay về từ Quỷ Môn Quan, vừa mở mắt ra đã thấy nàng - Hoa Mộ Thanh, ngâm mình trong hồ thuốc đau đớn như kim châm, cùng hắn vượt qua tử lộ.

Vận mệnh đảo điên, luân hồi xoay chuyển.

Giờ đây, hai người họ đã đổi vị trí là hắn cùng nàng, bước vào hồ thuốc này.

Hắn khẽ nhếch môi, cười giễu bản thân.

Ôm lấy Hoa Mộ Thanh trong lòng, hắn cẩn thận tránh không để vết thương trên vai nàng chạm vào nước, rồi từ từ ngồi xuống chiếc ghế đá trong hồ.

Dược tính mạnh mẽ này, với hắn mà nói đã quá quen thuộc đến mức tê dại nhưng Hoa Mộ Thanh thì không.

Ngoài lần trước cùng hắn ngâm thuốc, nàng chưa từng chịu qua kiểu đau đớn tê dại toàn thân thế này, như thể từng lỗ chân lông đều bị kim đâ-m.

Dù đang hôn mê, dù ngũ giác đã lụi tắt, nàng vẫn không kìm được khẽ rên lên.

Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn, chỉ thấy mày liễu của nàng nhíu chặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng hơn tuyết phủ đầy khó chịu.



Khuôn mặt từng xinh đẹp thanh tú, nay vì cơn đau mà trở nên mong manh dễ vỡ.

Từ đôi môi đỏ như anh đào, từng tiếng rên khe khẽ thốt ra, mềm nhẹ như d-ao cắt, từng nhát từng nhát cứa sâu vào lòng Mộ Dung Trần.

Hắn nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa.

Nhưng trong tai hắn, vẫn tràn ngập tiếng r*n r* vì đau đớn của nàng.

Tiếng nước khẽ vang lên, hòa cùng tiếng r*n r* mỏng manh như tơ liễu, dần dần lan rộng trong căn phòng nhỏ yên ắng giữa mùa hè oi ả… 

 
Bình Luận (0)
Comment