Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 543

 
Một canh giờ sau.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Xuân Hà đang gõ nhè nhẹ.

Mộ Dung Trần mở mắt.

Tiếng r*n r* đau đớn bên tai từ lâu đã biến mất. Tiểu cô nương trong lòng hắn mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lớn lăn dài theo thái dương từ trán rịn ra.

Hắn nhẹ nhàng chạm lên trán ướt đẫm của nàng, đứng dậy, bước ra khỏi dược trì bế nàng đặt vào một bồn nước khác kế bên, đủ rộng để chứa hai người.

Bồn nước ấy là nước ấm sạch sẽ.

Hoa Mộ Thanh tựa nhẹ vào đó, đôi lông mi dài khẽ rung, phản chiếu ánh sáng lung linh.

Mộ Dung Trần cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng.

Sau đó tiện tay khoác lại chiếc áo bào màu tím, rồi rời khỏi tịnh phòng.

Trước khi đi, hắn chỉ dặn một câu: “Cẩn thận vết thương trên vai nàng.”

Xuân Hà cúi người hành lễ, đợi hắn rời xa rồi mới bước vào.

Nhìn thấy Hoa Mộ Thanh trong nước ấm, sắc mặt rõ ràng đã khá hơn trước rất nhiều.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bước tới, cẩn thận lau rửa cho Hoa Mộ Thanh.



Mộ Dung Trần trở về phòng ngủ.

Quỷ Nhị đang giúp hắn thay y phục, vừa làm vừa báo cáo:“Bẩm Vương gia, bên phủ Đề Đốc Cửu Môn đã được thông báo. Hôm nay ông ấy vào cung, đã dâng sớ vạch tội Lục Công Chúa, hoàn toàn không liên lụy tới người.”

“Hình bộ và Đại Lý Tự đã đến hầu phủ và phủ của Đại học sĩ nội các để hỏi chuyện hai tiểu thư Tô và Ngô vào thời điểm xảy ra sự việc. Không hiểu vì sao, cả hai đều không nhắc tới hành tung của tiểu thư. Do đó, hiện tại vẫn chưa ai biết hôm ấy tiểu thư có cùng đi.”

Mộ Dung Trần chỉnh tay áo, nét mặt lạnh lùng không thể đoán được đang nghĩ gì về tình hình hiện tại.

Quỷ Nhị liếc nhìn hắn, rồi nói tiếp: “Còn nữa, bên phu nhân Đề Đốc có gửi tin, nói tối nay sẽ đến bái kiến Vương gia.”

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày: “Bà ta biết nơi này?”

Quỷ Nhị cũng hơi ngạc nhiên, gật đầu: “Có vẻ vị phu nhân Đề Đốc ấy, xưa nay vẫn luôn là người giấu tài.”

Là Công Chúa một nước, người thừa kế nữ hoàng của Lan Nguyệt quốc, sao có thể là nhân vật tầm thường?

Dù có tu thân dưỡng tính thế nào, hổ vẫn không thể thành mèo.

Mộ Dung Trần cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng khoác thêm áo ngoài nhàn nhạt hỏi:“Trong cung thế nào?”

Quỷ Nhị quay người rót trà: “Theo lệnh người, những xá-c ch-ết trong tay Lục Công Chúa đều bị xử lý sạch, vứt thẳng ở trước Ngọ Môn. Gây chấn động triều đình, giờ đây quan phủ đang tập trung truy tra lai lịch, nguyên nhân cái ch-ết, và hung thủ đứng sau.”

“Còn chuyện mấy tiểu thư bị sơn tặc chặn gi-ết trên quan đạo thì… gần như không còn ai để tâm đến nữa.”

Không thể không nói, chiêu “làm rối tai mắt” của Mộ Dung Trần lần này thực sự vô cùng cao tay.

Chỉ là, cũng đồng thời chấp nhận một nguy cơ cực lớn.

Chỉ cần để Đế Cực nắm được chút manh mối nào, nhất định sẽ lần ra được Cảnh Như Thủy và Mộ Dung Trần, thậm chí còn có thể kéo theo cả Hoa Mộ Thanh luôn ẩn nấp sau lưng hắn.



Nhưng cho dù nguy hiểm, Mộ Dung Trần vẫn không muốn để Hoa Mộ Thanh vì chuyện này mà bị lộ thân phận.

Dù sao thì, phương án trước vẫn còn cơ hội năm mươi năm mươi nhưng nếu để nàng lộ mặt, thì gần như chắc chắn sẽ thất bại toàn cục.

Đối đầu với Đế Cực, hắn tuyệt đối không thể có chút sơ hở nào.

“Cảnh Như Thủy giờ thế nào rồi?” - Mộ Dung Trần gật đầu, lại hỏi.

Quỷ Nhị dâng chén trà lên tay hắn, đáp: “Lâm Tiêu đang dùng thuốc cầm cự mạng sống của ả ta, tạm thời chưa ch-ết được.”

Mộ Dung Trần nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm trầm ngâm chốc lát rồi lạnh giọng: “Nói với ả, muốn sống để gặp lại nhi tử thì cứ khai hết những gì mình biết.”

Giọng hắn lúc ấy, ẩn chứa một tia lạnh lẽo thâm sâu đến rợn người.

Quỷ Nhị khẽ cúi đầu, nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu phải làm gì.”

“Còn nữa…”

“Rầm!”

Chưa kịp dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống.

Hai người đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy một cậu bé chừng bốn, năm tuổi, đội vương miện nhỏ, khoác áo gấm thêu rồng trên người toát ra vẻ quý khí và kiêu ngạo bẩm sinh, lúc này đang luống cuống nhìn chằm chằm bình hoa vừa rơi vỡ dưới chân mình.

“Tiểu điện hạ?!”

Quỷ Nhị bật thốt lên một tiếng, khiến Mộ Dung Trần cũng khẽ giật mình quay đầu lại.

Ánh mắt hắn hơi ngỡ ngàng, nhìn chăm chú cậu bé.

Thằng bé này… lại giống Tống Vân Lan đến thế?!



Sao lại có thể giống đến thế được?

Trong khoảnh khắc ấy, hắn suýt chút nữa đã tưởng mình đang thấy lại Tống Vân Lan khi còn nhỏ đứng ngay trước mặt.

Quỷ Nhị cố ổn định tâm thần, cất giọng nhẹ nhàng: “Người là Thịnh Nhi phải không? Mấy năm không gặp, lớn phổng cả rồi.”

Thịnh Nhi vừa nghe thấy giọng nói của hắn liền căng thẳng ngẩng đầu lên.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Mộ Dung Trần, nét tuấn mỹ lạnh lùng như tiên ma giữa trời đất ấy thì lại ngẩn người ra.

Mộ Dung Trần khẽ nhướn mày, ánh mắt chứa đựng chút ngạc nhiên, dường như phản ứng của thằng bé… rất ngoài dự đoán?

Quả nhiên, một giây sau, Thịnh Nhi lí nhí nói: “Mẫu thân nói phụ thân là người tuấn mỹ và lợi hại nhất thiên hạ... Hóa ra, người tuấn mỹ lợi hại nhất thiên hạ lại trông như thế này sao?”

Giọng điệu đầy vẻ... thất vọng.

Quỷ Nhị bị câu ấy chọc cười, bước lên, trêu chọc: “Tiểu điện hạ không thích dung mạo của Vương gia sao? Vương gia chính là nam tử tuấn tú số một của Long quốc đó!”

Thịnh Nhi thì chẳng hiểu “nam tử tuấn tú” nghĩa là gì, nhưng nghe qua thì có vẻ là lời khen hay ho, thế là khuôn mặt nhỏ nhắn lại vui lên vài phần.

Bước qua bậc cửa, cậu bé tiến vào vài bước ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trần nói: “Được rồi! Nếu mẫu thân đã nói người rất tuấn tú nhất thì cho dù người không có râu quai nón to và vai rộng như thị vệ thúc thúc, con cũng coi là người tuấn tú nhất đi!”

Thị vệ thúc thúc?

Râu quai nón to? Vai rộng?

Khóe mắt Mộ Dung Trần khẽ giật, sao lại có cảm giác mình bị đội nón xanh thế này?

Quỷ Nhị lại càng thấy thú vị, khom người xuống nhìn cậu bé: “Tiểu điện hạ thích kiểu nam tử râu ria xồm xoàm, trông oai phong lẫm liệt như vậy à?”

Thịnh Nhi ưỡn ngự-c nhỏ, nói chắc nịch: “Đúng thế! Sau này lớn lên con sẽ trở thành người như vậy!”

Khóe miệng Mộ Dung Trần lại co giật.

Thầm nghĩ, nếu con mà thành ra như thế, chắc Tiểu Hoa Nhi nhà ta sẽ khóc ch-ết mất.

Hắn ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, khẽ vẫy tay gọi: “Lại đây, để bổn vương nhìn con kỹ một chút.”

Thịnh Nhi có hơi ngượng ngùng.



Nhìn thoáng qua Quỷ Nhị, nghĩ ngợi gì đó, rồi bước tới nhưng không tiến lại gần Mộ Dung Trần mà đứng cách vài bước, khoanh tay sau lưng, nói: “Người cứ nhìn như vậy đi! Con cũng sẽ nhìn người.”

Mộ Dung Trần nhướng mày, khẽ cười: “Ồ? Con nhìn bổn vương để làm gì nào?”

Thịnh Nhi bĩu môi: “Vì mẫu thân nói, người là phụ thân của con.”

Đồng tử Mộ Dung Trần khẽ rung lên.

Cậu bé tiếp tục: “Nhưng mà nhé, lúc con còn rất nhỏ, người đã bỏ rơi con với mẫu thân rồi. Tuy rằng mẫu thân nói người rất tốt, con cũng rất thích người... nhưng mà... mỗi lần mẫu thân nhớ người, đều âm thầm khóc vào ban đêm đó. À đúng rồi, chuyện này người không được kể lại với mẫu thân đâu, con lén nghe được đấy!”

Quỷ Nhị liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần, quả nhiên thấy sắc mặt hắn tối đi vài phần.

Thịnh Nhi nghiêm túc tiếp lời: “Ừm... vì người đã làm mẫu thân khóc, nên tạm thời con chưa thể thân thiết với người được đâu. Đợi khi nào người thật sự khiến mẫu thân vui vẻ, lúc đó con mới gọi người là phụ thân nhé. Như vậy... người không giận chứ?”

Thái độ ra vẻ người lớn, còn biết mặc cả điều kiện thế này rõ ràng là đứa bé rất lanh lợi, mưu mẹo không ít.

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, gật đầu: “Được.”

Thịnh Nhi vẫn còn chút nghi ngờ, liếc mắt dò xét: “Vậy người thề đi? Không được làm mẫu thân buồn nữa!”

Mộ Dung Trần lại cười, lần này trong ánh mắt mang theo vẻ nghiêm túc chân thành: “Được, ta thề.”

Trong lòng Quỷ Nhị thầm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Mộ Dung Trần thề, lại còn là vì muốn Hoa Mộ Thanh vui lòng!

Thật đúng là...

Thịnh Nhi bật cười hồn nhiên, dáng vẻ nghiêm túc ban nãy liền tan biến hiện lên nét ngây thơ thuần khiết của một đứa trẻ.



Cũng đúng lúc đó, Mộ Dung Trần chợt sực nhớ ra lúc trước từng có lần hắn cưỡi ngựa đi ngang Nhất Phẩm Các trên đại lộ Long Hành, đã từng thấy đứa trẻ này rồi…

Thì ra, khi đó… Hoa Mộ Thanh đã sớm ẩn mình bên cạnh hắn, lặng lẽ dõi theo hắn rồi sao?

Mộ Dung Trần khẽ hít sâu một hơi.

Luồng khí chuyển động trong cơ thể khiến nơi nào đó không rõ tên đau nhói từng cơn, không quá dữ dội, nhưng vô cùng rõ ràng và khó chịu.

Lúc này, Thịnh Nhi đã chạy về phía cửa, nhặt chiếc bình hoa bị rơi rồi lại chạy trở vào đưa nó cho Mộ Dung Trần.

Cậu bé nghiêm túc nói: “Mẫu thân con thích hoa. Họ nói mẫu thân bị thương rồi, người phải chăm sóc mẫu thân thật tốt. Con giao mẫu thân cho người đó, nhớ mỗi ngày phải hái hoa tươi cho mẫu thân xem, không được quên đó nhé!”

Mộ Dung Trần hoàn hồn, đưa tay nhận lấy bình hoa.

Thịnh Nhi hí hửng, nheo đôi mắt lại cười rạng rỡ trong khoảnh khắc ấy, cậu lại giống hệt Hoa Mộ Thanh.

Mộ Dung Trần trong phút chốc… lại thật sự không phân biệt nổi là Tống Vân Lam? Hay là Hoa Mộ Thanh?

Rốt cuộc...

Thịnh Nhi được chấp thuận, vui mừng vô hạn.

Cậu quay người chạy ra khỏi cửa.

Cho đến khi đã ra đến sân, tiếng cậu bé vẫn còn vang vọng lại đầy phấn khích: “Phúc Tử cô cô! Con gặp được phụ thân rồi đó! Người hứa sẽ không làm mẫu thân khóc nữa! Phúc Tử cô cô, con vui lắm lắm luôn! Thì ra phụ thân con trông như vậy đó! Đẹp hơn cả nghĩa nữ nhâna!”

Quỷ Nhị nghe thấy, vừa cảm động lại vừa buồn cười.



Quay đầu liếc nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn vẫn đang cầm bình hoa, liền bước tới: “Vương gia, để thuộc hạ cầm giúp bình hoa…”

Chưa kịp nói dứt câu, Mộ Dung Trần bỗng nhiên đứng bật dậy, hỏi: “Hậu hoa viên giờ còn loài hoa nào đang nở không?”

Quỷ Nhị ngẩn người, sau đó liền khẽ nở nụ cười, theo sau hắn bước ra ngoài: “Trong vườn của chúng ta, loài hoa nở chẳng nhiều… Nhưng nếu tiểu thư thích, thuộc hạ sẽ lập tức cho người trồng thêm thật nhiều hoa cỏ…”
__

Khác hẳn với khung cảnh yên tĩnh, ấm áp, ẩn mình trong náo nhiệt ở tiểu viện này.

Trong hoàng cung của Long Đô, lúc này chẳng khác nào một nồi nước đang sôi sục!

Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới chân thiên tử, ngay trước Ngọ Môn hoàng cung, chỉ sau một đêm lại xuất hiện mấy chục cái xá-c bị vứt bỏ!

Đây không đơn thuần là lăng nhục triều đình, báng bổ hoàng cung mà còn là khiêu khích Đế Cực một cách trắng trợn!

Mới chỉ hai hôm trước, Long Đô vẫn đang xôn xao bàn tán chuyện đường lớn dẫn lên Thanh Sơn Tự, nơi dành riêng cho quý nhân lại có sơn tặc cư-ớp bóc, còn dám ra tay với Công Chúa và thiên kim danh môn.

Dân chúng khi ấy còn tưởng đó chỉ là sự cố bất ngờ, bàn ra tán vào một chút rồi cho qua.

Ai ngờ, chỉ mới chớp mắt, chưa kịp yên ổn được hai ngày lại xảy ra một chuyện động trời đến như vậy!

Nhiều xá-c ch-ết đến vậy, rốt cuộc được đưa vào thành bằng cách nào, lại còn ngang nhiên bị ném thẳng đến trước Ngọ Môn như thế?

Vậy mà không một ai hay biết!

Toàn bộ Long Đô rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Trong thâm tâm ai nấy đều bắt đầu hoài nghi và cảm thấy quốc gia đang bị chấn động, bị lung lay.

Đế Cực nổi giận lôi đình.

Ông ta đập mạnh tấu chương trong tay xuống bàn, gầm lên: “Điều tra đến tận bây giờ mà vẫn không có chút tiến triển nào! Trẫm nuôi đám tham quan ô lại, chỉ biết ăn bám không hiểu đạo làm quan các ngươi để làm gì?!”



Cả đám đại thần bên dưới hoảng hốt, đồng loạt quỳ xuống kêu xin tha tội.

Trong lòng ai cũng âm thầm oán than, lần này là bị đám người Công bộ liên lụy rồi!

Lần trước Mộ Dung Trần chỉ ghé qua Công bộ một chuyến đã khui ra vụ th*m nh*ng khổng lồ trực tiếp trình lên trước mặt Đế Cực, khiến ông ta tức giận đến cực điểm, lập tức hạ chỉ điều tra toàn diện về thu chi ngân sách các bộ.

Giờ thì hay rồi, sóng trước chưa yên, sóng sau đã ập đến.

Vụ thảm sát nghiêm trọng đến vậy mà còn ngạo nghễ bày ngay trước mặt Đế Cực như một cái tát! 

 
Bình Luận (0)
Comment