Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 544

 
Chẳng cần nói, vị Thiếu khanh Đại Lý Tự cùng Tuần phủ Long Đô vì điều tra không hiệu quả, một người bị ché-m đầu, một người bị cách chức.

Hiện tại, chẳng ai dám đứng ra nhận cái việc tiếp tục điều tra vụ án này nữa.

Sau cơn thịnh nộ, Đế Cực lại hỏi: “Tả, Hữu Thừa tướng, vụ án này có ai thích hợp để phụ trách điều tra không?”

Tả Thừa tướng Uông Húc là một lão thần hai triều, đã ngoài sáu mươi tuổi. Nghe hỏi thì vuốt chòm râu, nheo mắt, ra vẻ đang suy nghĩ.

Hữu Thừa tướng Lý Hạc liếc nhìn ông ta, thầm mắng một câu "cáo già" trong bụng.

Ông đành cắn răng bước ra tấu: “Tâu bệ hạ, vụ án gi-ết người này đã gây ra sự hoang mang trong dân chúng. Nếu không nhanh chóng tìm ra hung thủ đứng sau, e rằng…”

Đế Cực lập tức nhíu mày, sắc mặt lại có vẻ muốn nổi giận.

Đúng lúc đó, Tả Thừa tướng Uông Húc lên tiếng: “Bệ hạ, thần có một người muốn tiến cử.”

Đế Cực nén lửa giận, nhìn ông ta: “Nói.”

“Thần xin tiến cử… Thần Vương điện hạ.”



Vừa dứt lời, cả điện lặng như tờ.

Cảnh Hạo Khang và Cảnh Hạo Thiệu đồng loạt biến sắc.

Cảnh Hạo Thiệu chỉ âm trầm liếc Uông Húc một cái đầy nghi ngờ, còn Cảnh Hạo Khang thì lập tức lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Thần Vương không phải là người phù hợp!”

Đế Cực nhíu mày, quay đầu nhìn hắn: “Vì sao?”

Thái độ này rõ ràng là đã bị Uông Húc thuyết phục phần nào rồi sao?

Không ít người trong điện ngấm ngầm lo sợ.

Người được chỉ định điều tra vụ án này sẽ tạm thời nắm quyền điều động Đại Lý Tự, Tuần phủ Long Đô, Cửu môn, Quân phòng thành và thậm chí cả Cẩm Y Vệ!

Vì vụ án có liên hệ đến nhiều phía, nếu là Mộ Dung Trần tiếp quản, với bản lĩnh của hắn e là thực sự có thể điều tra ra những điều mà người khác không điều tra được.

Chuyện này chẳng khác nào trực tiếp đưa quân quyền và sự tín nhiệm của dân chúng vào tay hắn!

Trời mới biết, để bôi nhọ thanh danh của Mộ Dung Trần, họ đã tốn bao nhiêu công sức!

Làm sao có thể để y chỉ với một nước đi mà xoay chuyển tình thế?

Huống hồ, nếu nắm được quyền binh, lại nhân cơ hội thiết lập quan hệ tốt với các bộ, dọn đường cho ngôi vị Thái Tử thì hậu quả không thể tưởng tượng!

Cảnh Hạo Khang tuy thường hồ đồ vì nữ sắc, nhưng lúc này đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo.

Hắn lập tức nói: “Thần Vương thứ nhất chưa từng có kinh nghiệm phá án; thứ hai không có năng lực điều hành; thứ ba, danh tiếng lại… quá kém, e rằng dân chúng không phục.”

Quả thực, câu nào cũng đ-ánh trúng chỗ hiểm.

Cảnh Hạo Thiệu cũng liếc nhìn người huynh trưởng này, khẽ cười, rồi bước ra khỏi hàng: “Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng không ổn.”

Thấy Đế Cực nhìn sang, Cảnh Hạo Thiệu khẽ cúi đầu, ôn hòa nói: “Thật ra thần nhi tin tưởng vào năng lực của Thần Vương như Tả Tướng đã tiến cử. Tuy nhiên, Thần Vương hành xử quá mức tùy tiện và cứng rắn. Nếu điều tra ra hung thủ nhưng lại vì phong cách làm việc của huynh ấy mà khiến các bộ bất mãn, e là được chẳng bù mất. Mong phụ hoàng hãy cân nhắc chọn người khác thích hợp hơn.”



Đế Cực trầm ngâm, ánh mắt âm u lướt qua hai vị Hoàng Tử được xem là xuất sắc nhất trong số các hoàng nhi của mình.

Một lát sau, giọng nói không rõ vui buồn vang lên: “Vậy, theo hai con cảm thấy có ai thích hợp để tiếp nhận vụ án này không?”

Cảnh Hạo Khang từ sớm đã chuẩn bị sẵn, vừa nghe Đế Cực hỏi liền lập tức bước ra, trịnh trọng nói: “Thần nhi xin tiến cử phò mã của Tứ tỷ, Vệ Đình Hiên.”

Vệ Đình Hiên, phu quân của Cảnh Như Vân hiện chỉ đang giữ một chức vụ nhàn rỗi trong Quang Lộc Tự.

Bất ngờ bị gọi tên, hắn nhất thời ngẩn người. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Cảnh Hạo Khang không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Nhớ lại tối qua, Cảnh Như Vân đã dặn dò tới lui không biết bao lần, vụ việc lần này tuyệt đối không được nhúng tay vào, dù chỉ một giọt nước cũng không được dây đến!

Hắn hiểu, Cảnh Như Vân chắc hẳn đã ngửi thấy điều gì đó bất thường.

Gần đây, quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết Cảnh Như Vân cũng ngày càng chân thành nên hắn càng nghe lời nàng.

Thế nên, Vệ Đình Hiên chỉ đành cười khổ, chắp tay nói: “Đa tạ Khang Vương điện hạ ưu ái, nhưng hạ thần thật sự năng lực có hạn, không đủ sức đảm nhiệm trọng trách này. E rằng sẽ làm lỡ việc điều tra, liên lụy đến quốc sự. Mong Khang Vương thu lại lời tiến cử, xin bệ hạ tha tội.”

Cảnh Hạo Khang suýt thì tức ch-ết!

Rõ ràng hôm qua đã phái người đến dặn dò Cảnh Như Vân từ trước, sao đến phút chót Vệ Đình Hiên lại phản bội như vậy?!

Đế Cực liếc nhìn xuống bên dưới, rồi nhìn sang Cảnh Hạo Thiệu.

Cảnh Hạo Thiệu khẽ cười, còn chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh, Bố chánh sứ Từ Chu bước ra khỏi hàng, tâu: “Bệ hạ, thần xin tiến cử Thiệu Vương điện hạ.”

Ngay sau đó, liên tiếp có vài vị đại thần từ nhất phẩm đến tam phẩm đồng loạt bước ra, tán đồng tiến cử Cảnh Hạo Thiệu.

Hữu Thừa tướng Lý Hạc cũng liếc sang Tả Thừa tướng Uông Húc, cả hai đều giữ im lặng.

Trái lại, Phùng Phức từ phủ Khai Quốc công, Hầu gia Tô Nguyên Đức, phụ thân của Tô Nhiên và Đại học sĩ nội các Ngô Quán Khuê cùng nhau bước ra khỏi hàng, đồng loạt tán thành với lời tiến cử của Uông Húc.

Bọn họ cho rằng vụ việc lần này quá mức ngông cuồng, cần có người như Mộ Dung Trần, hành sự cứng rắn quả quyết, mới có thể nhanh chóng truy bắt được hung thủ.



Thế là, hai phe nhất thời giằng co không dứt.

Cảnh Hạo Khang tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hai người này lại chuẩn bị sẵn sàng từ trước!

Đặc biệt là Mộ Dung Trần, bản thân không cần ra mặt, lại có thể khiến nhiều trọng thần, thậm chí là các thân vương trong hoàng thất đồng loạt lên tiếng tiến cử cho hắn, đúng là tâm tư nham hiểm, đầy tham vọng!

Hắn vừa hé miệng, định lên tiếng lần nữa thì phía trên, Đế Cực với gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng cất lời: "Đã vậy, vụ án này sẽ do Thần Vương và Thiệu Vương cùng phụ trách, trong vòng nửa tháng, nhất định phải bắt được hung thủ!"

Mọi người đều sửng sốt nhưng đã là kim khẩu ngọc ngôn của chân long thiên tử, sao có thể phản bác?

Chỉ đành đồng loạt cúi đầu hô vang: "Hoàng Thượng anh minh!"

Đế Cực đứng dậy, nghiêm giọng nói tiếp: "Bảo Thần Vương mau chóng tiến cung, mọi việc phải bàn bạc kỹ càng với Thiệu Vương trước khi hành động. Nếu còn dám lui tới nơi trụy lạc, sa đà tửu sắc mà làm lỡ việc phá án, trẫm sẽ phế hắn ngay lập tức!"

Một câu nói ấy khiến Cảnh Hạo Khang lắng tai nghe đến sững người.

Ồ?

Thì ra Đế Cực lại ghét chuyện Mộ Dung Trần đi tìm thú vui nơi trụy lạc đến vậy?

Tốt lắm!

Hắn và Cảnh Hạo Thiệu liếc mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc, giữa hai người đã đạt được một sự đồng thuận ngầm, chẳng cần nói ra.
__

Giữa cơn mơ mơ màng màng...

Hoa Mộ Thanh cảm thấy bản thân như trở lại kiếp trước.

Khi đó, để xin thuốc cứu mạng cho Đỗ Thiếu Lăng đang trọng bệnh, nàng một mình đến Dược Vương Cốc.

Bị lạc vào mê trận ngoài cốc, suýt nữa bị thú dữ và độc dược trong trận gi-ết ch-ết, thì Mộ Dung Trần xuất hiện như một vị thần.

Hắn cứu nàng, rồi đưa nàng vào được Dược Vương Cốc.

Dường như đó là đầu xuân, khi băng tuyết vừa tan, vạn vật bắt đầu sinh sôi.



Trong cốc, hoa đã nở rộ khắp núi, hương thơm ngào ngạt.

Hai người vượt qua muôn vàn hiểm trở, cuối cùng tìm được lò thuốc giữa núi nhưng trước mắt lại chỉ thấy một người đang ngồi xổm phơi thảo dược, chính là Lâm Tiêu.

Hắn ngạo mạn ngẩng cao đầu, không xem ai ra gì, nói một cách khinh khỉnh: "Đã qua được mê trận thì coi như vượt ải đầu tiên. Nhưng muốn xin được tiên dược từ sư phụ ta, còn phải qua hai cửa nữa. Nếu không chịu được, thì biến ngay đi!"

Khi ấy, trong lòng Hoa Mộ Thanh chỉ có mỗi Đỗ Thiếu Lăng, không chút do dự lập tức quỳ xuống trước lều cỏ: "Ta nguyện ý! Mong Dược Vương chỉ dạy!"

Chính sự kiên định ấy, không chút ngần ngại, sẵn sàng hi sinh tất cả...

Nàng khi đó hoàn toàn không để ý, người đứng sau nàng - Mộ Dung Trần trên gương mặt lại hiện rõ vẻ tự giễu, cùng nỗi đau sâu kín và bất lực đang dày vò.

Nỗi đau đó... giờ đây dường như đã truyền thẳng vào tim nàng.



Khiến nàng thấm thía từng phần khổ ải không phải người thường có thể chịu đựng, tựa như lục phủ ngũ tạng cùng linh hồn đều bị bóp nát, nghiền vụn thành một khối má-u tanh.

Đau đớn đến mức, cơ thể nàng không kìm được mà khẽ run lên từng hồi… 

 
Bình Luận (0)
Comment