Lúc đang ôm nàng ngâm mình trong dược trì, Mộ Dung Trần lập tức cảm nhận được sự khác thường, liền siết tay chặt hơn một chút, đổi sang tư thế khác để nàng tựa vào vai mình.
Tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng từng cái một, như để trấn an.
Sự dịu dàng ấy như một liều thuốc an thần, dịu đi nỗi đau khổ và tuyệt vọng đang giằng xé trong lòng nàng.
Giấc mơ của nàng lại xoay chuyển.
Vẫn là ở Dược Vương Cốc, nhưng chuyển sang lúc đang vượt qua cửa ải cuối cùng.
Chỉ vì một sơ suất nhỏ, nàng đã nhầm thuốc độc thành mê dược khiến phấn hoa bay vào mắt, lập tức sinh ra triệu chứng m-ù lòa.
Lần ấy, tuy không nhìn thấy gì nhưng nàng lại nghe rất rõ là Mộ Dung Trần đang bế mình, quỳ trước thảo lư của Dược Vương, hoảng hốt cầu xin chữa mắt cho nàng.
Khi đó, nàng thực sự thấy hoang mang và khó hiểu.
Tại sao… người này lại bảo vệ mình đến mức ấy?
Khi đó trong lòng nàng còn không muốn thừa nhận hai chữ "bảo vệ", cố tình đẩy hắn ra xa khỏi cuộc đời mình.
Giờ nghĩ lại, chỉ hận không thể quay về tát cho bản thân hai cái thật mạnh.
Sau đó, Lâm Tiêu đi ra, xem xét mắt cho nàng cười nhạo Mộ Dung Trần chuyện bé xé ra to, mắng nàng ngu ngốc cẩu thả.
Hắn cho thuốc giải, rồi nói sẽ m-ù trong ba ngày.
Khi ấy, giọng nói đầy mừng rỡ của Mộ Dung Trần, sau bao nhiêu năm vẫn như vang lên rất rõ ràng từ sâu trong ký ức linh hồn nàng.
Cùng với tiếng cười vui vẻ ấy, nơi đáy lòng nàng giờ đây cũng dâng lên từng cơn xót xa và thương cảm.
Những ngày sau đó.
Mộ Dung Trần luôn nắm tay nàng, cùng nàng đi qua những triền hoa nở rộ khắp Dược Vương Cốc, dừng lại, rồi lại bước tiếp.
Tuy nàng không nhìn thấy, nhưng nàng có thể ngửi được mùi hương ngào ngạt của trăm hoa, có thể nghe thấy tiếng suối róc rách chảy qua bên chân.
Hắn còn đặt vào tay nàng những viên đá nhỏ, nhành cây, thậm chí là những con vật lông xù be bé.
Những ngày m-ù lòa ấy, vốn dĩ nàng rất u sầu và nặng nề.
Vậy mà nhờ sự đồng hành lặng lẽ của hắn, nhờ những cuộc đi dạo vô định, nhờ những lần nắm tay khiến nàng bối rối và xấu hổ… cuối cùng nàng cũng dần mở lòng.
Thực ra, nàng vẫn luôn ghi nhớ những ngày tháng ấy, dù không thấy ánh sáng nhưng trong lòng thì rực rỡ ánh ban mai.
Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong tiền kiếp của nàng.
Dù rằng Mộ Dung Trần hay trêu chọc nàng, cố ý dọa sẽ thả rắn nhỏ lên người nàng, cố ý bảo nàng sẽ rơi vào bẫy bắt thú mà Lâm Tiêu đào.
Thậm chí còn cố tình hắt nước vào người nàng.
Khiến nàng tức đến mức giậm chân.
Thế nhưng… nàng thực sự rất vui.
Rất rất vui. Rất hạnh phúc…
Vui mừng đến mức… nàng lại nhớ đến ngày hôm đó.
Khi mệt mỏi vì đi đường, nàng được Mộ Dung Trần đặt ngồi nghỉ dưới gốc cây, bên cạnh là đống lửa hắn vừa nhóm lên, tiếng cành củi cháy lách tách vang vọng.
Trong thung lũng núi, vạn vật đều yên lặng, chỉ có tiếng chim đêm khẽ hót.
Mắt nàng bị bịt kín, không biết ngày hay đêm nhưng lại cảm nhận được sự yên bình của màn đêm.
Tâm trạng an tĩnh, hơi thở chậm rãi, nàng dựa vào đó chìm vào trạng thái mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, như mộng mà không phải mộng.
Rồi nàng nghe thấy, Mộ Dung Trần ở sát bên cạnh, ghé sát tai nàng, khe khẽ nói một câu.
“!!!”
Trong dược trì, Mộ Dung Trần ôm lấy Hoa Mộ Thanh đang dần yên lặng tưởng rằng nàng lại hôn mê.
Ai ngờ nàng bất ngờ run lên một cái.
Hắn giật mình, vội vàng siết chặt vòng tay.
Cúi đầu nhìn xuống lại thấy tiểu cô nương nhỏ bé trong lòng, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng nơi khóe mắt, từng giọt nước mắt trong suốt như hạt châu rơi xuống không ngừng.
Đôi mắt đen của hắn khẽ co rút lại, vội vã đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, dịu giọng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ…Tiểu Hoa Nhi, có ta ở đây rồi… ta ở đây…”
Chỉ nghe thấy, Hoa Mộ Thanh đang co mình lại như một con thú nhỏ, nức nở khe khẽ gọi: “A Trần…”
Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức biến đổi, không thể tin nổi nhìn người nữ nhân trong vòng tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương…
__
Vụ án vứt xá-c tại Ngọ Môn hoàng cung cuối cùng đã khiến Đế Cực đích thân ban chỉ, lệnh cho Thiệu Vương gia và Thần Vương gia cùng chủ trì thẩm tra, giới hạn thời gian trong nửa tháng phải tìm ra hung thủ.
Tin vừa truyền ra, triều đình trên dưới chấn động.
Thiệu Vương gia thì không nói, dù sao hắn cũng đã nhiều năm nắm quyền từng có vài chính tích khá nổi bật.
Nhưng… Thần Vương gia?!
Vị Vương gia này, từ nhỏ đã mang mệnh sát tinh.
Mới mười hai tuổi đã dám gi-ết phi tần, tàn sát hoàng thân quốc thích, thủ đoạn tàn độc và tay thì vấy đầy má-u tanh.
Sau đó đột nhiên biến mất khỏi trong nước, đến khi quay về Long Đô…vẫn giữ nguyên bản tính, hành sự tùy tiện, dù không còn gây ra vụ thảm sát nào chấn động nhưng hễ triều chính nào giao vào tay hắn. Nếu không có người ch-ết thì cũng khiến nhà tan cửa nát, thê thảm khôn cùng.
Không chỉ độc ác mà còn cực kỳ lạnh lùng, vô tình.
Vì vậy, không ít người trong bóng tối đồn rằng hắn là "quỷ vương" chuyển thế, đến để thu hồn đoạt mạng.
Để một quỷ vương như vậy điều tra vụ án, chẳng phải sẽ tra tội ép cung, oan uổng người vô tội hay sao?
Rất nhiều người không tin tưởng.
Thế là tin đồn trong thành Long Đô lại càng lan rộng, lời ra tiếng vào không dứt…
Vẫn còn vài lão thần cố chấp bảo thủ, đến mức khi Mộ Dung Trần nhận chiếu vào cung, được lệnh điều tra vụ án, họ liền trực tiếp quỳ ngay trước cửa cung Long Uyên. Ngay trước mặt Mộ Dung Trần, họ cầu xin Đế Cực thu hồi thánh chỉ, nếu không họ sẽ đập đầu vào cột mà ch-ết để tỏ lòng trung.
Kết quả, Đế Cực còn chưa kịp lên tiếng thì Mộ Dung Trần đã lạnh lùng xá-ch đầu lão thần đó, đập thẳng vào cột.
Đập cho đến khi đầu vỡ má-u chảy, hắn vẫn thản nhiên xoay người rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này lại làm dấy lên sóng gió khắp nơi, người người đều biết, mắng hắn là hung bạo, má-u lạnh.
Danh tiếng hung tàn của hắn đã đến mức, khiến trẻ con nghe tên liền im bặt, khiến lũ trẻ nghịch ngợm cũng sợ tái mặt.
Trong dân gian, những lời đồn và dị nghị về Mộ Dung Trần ngày càng nhiều và có chiều hướng tiêu cực.
Tại một tiểu viện thanh nhã trong Long Đô, Mộ Dung Trần ngồi bên bàn đá dưới bóng râm của cây cổ thụ trong sân.
Nghe Quỷ Nhị thuật lại những lời đồn gần đây trong thành, hắn chỉ khẽ bật cười không mấy để tâm, nâng chén rư-ợu nhấp một ngụm.
Trên bàn đá bên cạnh hắn là một chồng tấu chương liên quan đến vụ án vứt xá-c tại Ngọ Môn.
Thậm chí, hắn cũng chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, chỉ chống khuỷu tay lên mặt bàn cầm chén rư-ợu đưa lên môi, chậm rãi nói: “Xem ra bọn họ cũng vất vả lắm rồi, vì Bổn vương mà phải hao tâm tổn sức đến vậy.”
Quỷ Nhị nhíu mày: “Nhưng để mặc họ tiếp tục tung tin bịa đặt như thế sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của Vương gia, e rằng không ổn.”
Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng: “Muốn đồn thì cứ đồn. Bọn họ đã cố sống cố ch-ết làm vậy, chẳng qua là vì… sợ.”
Lúc này, Quỷ Lục lên tiếng: “Lần này tuy Đế Cực giao vụ án cho Vương gia và Thiệu Vương gia cùng điều tra, nhưng rõ ràng Thiệu Vương gia đang muốn mượn cớ thao túng quân quyền lại chẳng hề nghiêm túc phá án.”
“Đợi đến khi thời hạn nửa tháng trôi qua, không điều tra ra được gì, hắn chỉ cần đẩy hết trách nhiệm sang người của Vương gia là xong.”
“Như vậy chẳng những bôi nhọ được danh tiếng của Vương gia, mà còn thừa cơ thâu tóm một phần quân quyền… chẳng lẽ là muốn…”
“Hừ.”
Mộ Dung Trần không giấu nổi vẻ khinh thường trong mắt: “Hắn không có gan đó đâu.”
Chút quyền quân sự ấy mà thôi, Cảnh Hạo Thiệu còn lâu mới ngu đến mức dám nghĩ đến ngôi báu vào thời điểm này.
Nhưng… Cảnh Hạo Thiệu không dám, không có nghĩa là tên ngốc Cảnh Hạo Khang kia có thể nhịn được!
Mộ Dung Trần khẽ cười, đẩy chồng tấu chương bên tay ra: “Đem đống này đưa cho Cảnh Hạo Khang.”
Quỷ Nhị nhìn lướt qua: “Vương gia định buông tay, để Vương gia Khang tiếp quản? Nhưng như vậy… Đế Cực sẽ không nghi ngờ sao?”
Mộ Dung Trần ngửa đầu uống cạn chén rư-ợu: “Vậy thì… cứ ném ra một manh mối mà ông ta tuyệt đối không thể nghi ngờ là được.”
Đôi mắt mang tà khí liếc qua một hướng nào đó.
Quỷ Nhị hơi sững lại, sau đó lập tức gật đầu: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Lúc này, Quỷ Tam tiến lên, hạ giọng bẩm báo: “Vương gia, Đề đốc phu nhân đang chờ ở cửa hông.”
Lông mày Mộ Dung Trần khẽ nhướng lên.
Rõ ràng Lan Anh từng hẹn sẽ đến "thăm" một đêm vài hôm trước, vậy mà mãi không thấy xuất hiện.
Không ngờ lại chọn đúng thời điểm nhạy cảm như hiện tại mà xuất hiện tại đây.
Hắn khẽ bật cười, đứng dậy: “Cho bà ta vào thư phòng.”
__
Nửa nén nhang sau.
Lan Anh khoác áo choàng trùm đầu, bước vào thư phòng của Mộ Dung Trần.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy vị “Thần Vương điện hạ” khét tiếng tàn nhẫn, lạnh lùng trước mặt, người mà bà ta vốn dĩ chẳng có mấy lần tiếp xúc, Lan Anh theo bản năng khẽ nhíu mày.
Sau đó cất tiếng hỏi thẳng: “Mộ Thanh và Thịnh Nhi đâu?”
Mộ Dung Trần thầm gật đầu trong lòng, quả nhiên là Công Chúa xuất thân từ Lan Nguyệt quốc.
Trước kia bà ta che giấu quá giỏi, hắn từng gặp Lan Anh hai lần trong yến tiệc hoàng cung mà cũng không hề phát hiện ra khí chất cao quý ngấm vào xương má-u như vậy.
So với đám phi tần được nuông chiều trong cung kia, e rằng còn lấn át hơn vài phần.
Mặt không đổi sắc, hắn thản nhiên ngồi xuống, ra hiệu mời Lan Anh ngồi: “Thịnh Nhi đang ở biệt viện, còn Mộ Thanh thì đang dưỡng thương.”
Lan Anh đã sớm biết việc Hoa Mộ Thanh bị Lục Công Chúa bắ-t có-c, trọng thương, và cũng biết Mộ Dung Trần đã hao tâm tổn sức cứu nàng trở về.
Gương mặt bà lại càng khó coi: “Ta muốn gặp Mộ Thanh.”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lắc đầu: “Không được.”
Lông mày Lan Anh cau lại: “Vậy thì dẫn Thịnh Nhi đến đây, ta sẽ đưa nó về phủ Đề đốc.”
Mộ Dung Trần lại cười nhạt một tiếng: “Không được.”
Rầm! — Lan Anh đập mạnh lên bàn: “Mộ Dung Trần! Ta là di mẫu ruột của Mộ Thanh!”
Khí thế của bà lập tức bùng lên, cả căn thư phòng yên tĩnh phút chốc ngột ngạt như sắp có gió tanh mưa má-u.
Quả nhiên là lợi hại.
Thế nhưng, đối mặt với khí thế đanh thép ấy, Mộ Dung Trần chẳng hề dao động chút nào, thậm chí còn thản nhiên liếc nhìn bà một cái.
Lạnh nhạt nói: “Tiếc là, bổn vương không thể tin bà.”
Thái dương Lan Anh giật giật, trong lòng cũng thầm kinh hãi, bà vẫn luôn tự tin rằng khí thế này của mình dù đối diện với Đế Cực cũng có thể lấn át đôi phần vậy mà Mộ Dung Trần trước mặt lại chẳng mảy may nao núng!
Tên tiểu tử này, tâm cơ còn sâu hơn bà tưởng rất nhiều!
Lan Anh giận dữ: “Ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi! Để ta gặp Mộ Thanh, ta muốn tự mình hỏi con bé!”
Mộ Dung Trần khẽ cười, lắc đầu: “Phu nhân dường như vẫn chưa hiểu rõ ý của bổn vương. Bổn vương đã nói rồi, không cho phép bà gặp Mộ Thanh.”
Sắc mặt Lan Anh sa sầm: “Ngươi cản được ta sao?”
Mộ Dung Trần hơi ngẩng đôi mắt đen sâu thẳm lên, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào bà điềm nhiên nói: “Bà có thể thử.”
Bên ngoài, mấy Quỷ Vệ nhìn nhau, sửng sốt.
Thật không ngờ, vị phu nhân Đề đốc này lại dám đối đầu với Mộ Dung Trần gay gắt đến vậy, khí thế cũng chẳng hề kém cạnh!
Không hổ là di mẫu của Hoa Mộ Thanh!
Trong thư phòng.
Chân mày Lan Anh gần như nhíu chặt thành một đường, hồi lâu sau mới chủ động nhún nhường một bước: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào, mới chịu để ta gặp Mộ Thanh?”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười, không đáp.
Lan Anh trầm mặt nói: “Đúng là… những lần nó bị thương, ta có phần sơ suất, không thể chối cãi. Ta cũng không có ý tìm cớ cho bản thân. Nhưng… con bé đến Long Đô, mục đích duy nhất ta biết được là để tìm thân phụ của Thịnh Nhi.”
Nói đến đây, ánh mắt bà liếc nhìn Mộ Dung Trần một cái, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Thịnh Nhi và Mộ Dung Trần… dường như chẳng giống nhau lắm?
Chẳng lẽ là giống thân mẫu thằng bé?