Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 546

 
“Những toan tính khác, ta đều không hay biết. Chỉ là muốn gặp mặt con bé một lần, hỏi xem có cần ta giúp đỡ điều gì không, hay đang gặp khó khăn gì. Dù sao… ta là di mẫu của nàng ấy, cũng xem như người nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ không hại con bé.”

Câu “người nhà mẹ đẻ” này, nói ra lại thật đáng để suy ngẫm.

Trên mặt Mộ Dung Trần hiện lên một nụ cười như có như không. Hắn dùng một ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, hắn mới từ tốn lên tiếng: “Bà hiểu được bao nhiêu về bổn vương?”



Lan Anh khựng lại.

Lại nghe Mộ Dung Trần hỏi tiếp: “Còn chuyện giữa bổn vương và Mộ Thanh ở Đại Lý, bà biết được bao nhiêu?”

Ánh mắt Lan Anh chợt tối lại.

“Nàng đến Long Đô, dù không nói ra nhưng tâm ý rõ ràng là không muốn liên lụy đến bà và cả gia tộc. Còn bà, đã làm được gì cho nàng? Dăm ba câu nói tốt, vài lời hỏi han?”

Giọng nói của Mộ Dung Trần nhẹ nhàng, như đang tán gẫu nhưng lời lẽ lại mỗi lúc một sắc bén, gay gắt, xoáy thẳng vào lòng người.

“Nàng bị thương bao nhiêu lần, những chuyện nàng mưu tính thì hiểm nguy trùng trùng, bà đã làm gì? Khoanh tay đứng nhìn? Lạnh lùng dõi theo? Mặc kệ để nàng liều mình mạo hiểm?”

“Hừ, bà nói bà sẽ không hại nàng, nhưng rồi bà đã che chở được cho nàng điều gì? Không làm được gì cả, vậy bà lấy tư cách gì mà đứng trước mặt bổn vương đường hoàng lên tiếng?”

Nói tới đây, Mộ Dung Trần khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết: “Chỉ dựa vào việc… nàng tin bà sao?”



“!”

Câu nói cuối cùng ấy như tiếng sấm giữa trời quang, đ-ánh thẳng vào đầu Lan Anh khiến đầu óc bà choáng váng, mắt tối sầm lại.

Thân mình loạng choạng, bà đành vịn vào mép bàn để đứng vững.

Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn bà một cái, không biểu lộ cảm xúc.

Lan Anh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta… đúng là có tư tâm… Thôi, nói nhiều cũng vô ích. Nhưng, nếu điện hạ đã có thành kiến với ta sâu như thế, vậy vì sao còn gọi ta đến đây?”

Mộ Dung Trần đáp: “Bổn vương biết bà cũng có vài phần bản lĩnh, cần bà làm giúp vài chuyện.”

Sắc mặt Lan Anh trở nên khó coi. Dù bà đã từ bỏ thân phận Công Chúa Lan Nguyệt, từ bỏ quyền thừa kế hoàng vị thì cũng chưa từng bị ai sai khiến ngang ngược như thế này.

Cắn chặt răng, bà hỏi: “Vương gia muốn ta làm gì?”

Mộ Dung Trần liếc bà một cái, sau đó chậm rãi nói vài câu.

Nghe xong, sắc mặt Lan Anh thay đổi liên tục. Một lúc sau, bà mới hỏi: “Rốt cuộc… giữa Vương gia và Mộ Thanh ở Đại Lý, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bà không cần biết.”

Giọng Mộ Dung Trần lạnh lùng, dứt khoát.

Lan Anh hít một hơi thật sâu. Trong lòng chỉ cảm thấy người nam nhân này so với những lời đồn tàn nhẫn bên ngoài, còn quỷ quyệt khó dò hơn nhiều. Tâm tư sâu kín, mưu lược thâm sâu đến mức khiến người khác không khỏi rùng mình.

Một người như thế, sao có thể cam tâm làm kẻ bị giam cầm trong hồ nước mãi mãi?

Nếu không phải vì chuyện của Hoa Mộ Thanh, e rằng bà cũng chẳng thể nhận ra, vị Thần Vương kia, người từng bị đồn là hung tàn, l* m*ng hóa ra lại là kẻ đầu rồng ẩn mình sâu trong bóng tối!

Lan Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi hỏi: “Vậy… Vương gia đã quyết định rồi sao? Muốn chăm lo cho cả đời của Mộ Thanh? Nếu mấy việc này đều thành công, không biết… thần phụ có thể có may mắn được chứng kiến ngày đại hỷ khi Vương gia cưới con bé về phủ hay không?”

Mộ Dung Trần dường như khẽ bật cười, chỉ là tiếng cười ấy ngắn ngủi đến mức thoáng qua liền tan biến.

“Chuyện đó… bà cũng không cần bận tâm.”

Nghe đến đây, Lan Anh rốt cuộc không kìm nổi cơn giận: “Vương gia vẫn nên bớt tự tin đi thì hơn! Mới hôm trước, phủ Trấn Quốc Tướng Quân đã mời ta và phu quân đến phủ cũng vì chuyện hôn sự của Mộ Thanh đấy!”

Bên ngoài phòng, Quỷ Nhị tròn xoe mắt, Quỷ Tam và Quỷ Ngũ nhìn nhau cảm thấy có điềm chẳng lành.

Quả nhiên, bên trong sắc mặt vốn thư thái của Mộ Dung Trần lập tức lạnh đi vài phần. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lan Anh.



Lan Anh cũng không hề sợ hãi. Ban đầu bà chẳng làm được mấy việc cho Hoa Mộ Thanh, thì lần này… xem như là bù đắp, giúp nàng một tay.

Bà tiếp lời: “Nhị công tử phủ Trấn Quốc Tướng Quân, xuất thân hiển hách, tính tình lại thân thiện hòa nhã. Sau khi gặp Mộ Thanh đã đem lòng yêu thích, còn nhờ lão tướng quân vào cung cầu xin Hoàng đế ban hôn.”

Quả nhiên, sắc mặt Mộ Dung Trần ngày càng âm trầm. Đôi mắt vốn dửng dưng nay đã trở nên sâu thẳm lạnh lẽo, nhìn vào khiến người ta không rét mà run.

Lan Anh nói tiếp: “Phu thê phủ Trấn Quốc Tướng Quân mời ta và phu quân đến phủ, một là để ta dò hỏi ý Mộ Thanh, hai là để so bát tự xem hai người có hợp không.”

Nói đến đây, bà nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Ta… chưa từ chối ngay.”

Lúc này, mày mắt Mộ Dung Trần phủ đầy sương lạnh. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lan Anh.

Lan Anh lại nở một nụ cười: “Còn nữa, không biết Vương gia có hay không, yến hội thưởng hoa của Chu Quý phi vốn định tổ chức trong hai ngày tới, bỗng nhiên bị hoãn lại. Vương gia biết vì sao không?”

“Chu Quý phi chính là cô mẫu của Nhị công tử phủ Trấn Quốc Tướng Quân. Buổi yến hội lần này, mục đích chính là để tạo cơ hội cho Nhị công tử gặp Mộ Thanh. Họ muốn để công tử có thể gây ấn tượng với con bé, giành được trái tim mỹ nhân. Từ phu thê Trấn Quốc Tướng Quân, đến Chu Quý phi, rồi cả Chu Nhị công tử … vì muốn cưới được Mộ Thanh, bọn họ thật sự đã dốc hết tâm huyết.”

“Cho nên, Vương gia, đừng tưởng rằng Mộ Thanh là món đồ nằm gọn trong tay ngài muốn nắn sao thì nắn. Nàng một lòng chân thành, nếu ngài không đối đãi thật lòng thì bên ngoài vẫn còn biết bao nhà quyền quý tốt đẹp khác để nàng chọn lựa.”



“Còn nữa, chuyện giữa ngài và nàng ở Đại Lý, tại sao ta phải đi tìm hiểu làm gì? Chẳng lẽ ngài sợ người ta chưa biết hết bao nhiêu chuyện nhơ nhớp ngài từng làm sao? Ta hỏi ngài, Thịnh Nhi là từ đâu mà ra?”

Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ giật, rất khó nhận ra.

Ngoài cửa, Quỷ Nhị đỡ trán, còn Quỷ Tam thì nhanh tay bịt miệng Quỷ Ngũ đang định kêu “uầy” một tiếng vì quá hóng chuyện.

Lan Anh vẫn tiếp tục chất vấn.

“Ngài cùng người nữ nhân khác sinh con, vậy mà lại để một người nữ nhi một lòng yêu ngài như Mộ Thanh phải thay ngài chăm sóc nó. Ngài thì về Long Đô sống thảnh thơi sung sướng, có bao giờ nghĩ đến nàng ở Đại Lý sống ra sao chưa?”

“Một cô nương còn chưa thành thân, lại phải mang theo đứa con của vị hôn phu, tận tụy chăm sóc từng ly từng tí. Đã vậy, vì muốn tìm ngài mà không ngại khổ cực vượt ngàn dặm tới Long Đô, chịu đủ tủi nhục khổ đau. Ta thấy hết, mà đã thấy rồi, làm sao ta nỡ khơi lại vết thương lòng của con bé?”

“Nếu ta là thân mẫu của con bé, thì cho dù nó và Vương gia từng sâu đậm thế nào, dù hai người từng có da thịt gắn bó hay đã có con với nhau đi chăng nữa, chỉ cần ta thấy ngài đối xử với con bé thế này, ta cũng sẽ không ngại mà đ-ánh gãy chân con bé, tuyệt đối không cho con bé dây dưa thêm với ngài!”

Lan Anh tức giận đến cực điểm, rốt cuộc cũng trút hết bao lo lắng, oán giận dồn nén mấy ngày nay.

Bà còn hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần: “Mộ Dung Trần, ta cảnh cáo ngài! Con bé là nữ hoàng của Lan Nguyệt chúng ta, dù có trao quyền trượng vàng cho kẻ khác thì con bé vẫn là người kế vị duy nhất hiện nay. Chỉ cần con bé lên tiếng, cả Lan Nguyệt quốc sẽ dốc toàn lực nghiền nát ngài thành tro bụi! Ngài tốt nhất hãy thật lòng với con bé! Nếu không, ta lấy danh nghĩa Công Chúa Lan Nguyệt thề rằng, cả Lan Nguyệt sẽ cùng ngài sống mái, không ch-ết không thôi!”

Nói xong, bà quay người mạnh tay hất cửa rời đi!

Khí thế đó, uy phong đó, bá đạo đó!

Mấy thị vệ Quỷ chỉ biết tròn mắt ngưỡng mộ phu nhân của Đề đốc, đúng là ẩn giấu không lộ mà vừa ra tay đã khiến người người khâm phục!



Quá là mạnh mẽ rồi!

Có người dám ngang nhiên đe dọa Vương gia tôn quý thế này sao!

Chậc chậc chậc!

Quá mở mang tầm mắt!

Quỷ Ngũ len lén liếc vào trong phòng.

Chỉ thấy Mộ Dung Trần đang ngồi bên bàn, cúi đầu, trên mặt… không hề giận dữ, ngược lại dường như còn thấp thoáng nụ cười.

Hắn ngẩn người, há miệng, quay đầu hỏi Quỷ Nhị: “Chẳng lẽ… Vương gia nhà ta bị doạ đến choáng váng rồi?”

“Ai da!”

Câu chưa dứt đã bị Quỷ Nhị và Quỷ Tam mỗi người tặng cho một cái cốc đầu!

Đúng lúc ấy, Tố Cẩm vội vã chạy tới... 

 
Bình Luận (0)
Comment