Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 547

 
Nàng rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như thế, khiến Quỷ Nhị và mấy người còn lại cũng thoáng hoảng hốt, căng thẳng hẳn lên.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?”

Tố Cẩm xua tay, bước nhanh đến cửa thư phòng nhỏ, khom người nhẹ giọng thưa: “Vương gia, tiểu thư đã tỉnh lại.”

Mộ Dung Trần lập tức bật dậy, giây tiếp theo đã sải bước ra tới cửa.

Vừa định đi thẳng sang phòng ngủ thì nghe phía sau Tố Cẩm khẽ nói: “Mắt của tiểu thư... hình như không nhìn thấy gì cả.”

Chân Mộ Dung Trần lập tức khựng lại.

“Đừng vội lo lắng, có lẽ là do độc tố tạm thời làm tê liệt thị giác. Chờ khi giải hết độc, thị lực sẽ tự khắc phục hồi thôi.”

Bên ngoài truyền vào tiếng nói lải nhải của Lâm Tiêu: “Ôi chao, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy! Việc này đâu thể gấp được! Dù gì người cũng đã tỉnh, không bị ngốc, không bị liệt cũng không bị phế, đúng không? Chỉ là không nhìn thấy thôi, có gì ghê gớm đâu, hề hề… Nói đến đây ta lại nhớ hồi ở Dược Vương Cốc, ngươi cũng từng… Ai da! Đừng đi mà! Ta còn chưa nói xong…”



“Rầm!”

Cánh cửa bị ai đó đóng sầm lại.

Giọng của Lâm Tiêu lập tức bị ngăn cách bên ngoài, vẫn còn lầm bầm vài câu rồi rất nhanh bị người khác lôi đi.

Trong ngoài phòng, lập tức trở nên yên tĩnh.

Hoa Mộ Thanh tựa người vào đầu giường, khẽ nhắm mắt lại, nghiêng mặt về phía cửa, dò dẫm lên tiếng, có chút bất lực mà mỉm cười: “Điện hạ?”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mỗi lúc một gần.

Hoa Mộ Thanh ngửi thấy hương thơm lạnh nhàn nhạt quen thuộc đang áp sát trước mặt mình.

Nàng liền giơ tay lên, khẽ khàng vung về phía trước như muốn nắm lấy bóng hình trước mắt.

Không chạm được ai, nụ cười có chút hụt hẫng, nàng định rút tay về thì tay bỗng bị một bàn tay khác nắm lấy.

Ngay sau đó, người kia ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi rất khẽ: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Không sao cả… chỉ là hơi đói một chút.”

Lúc này Mộ Dung Trần mới sực nhớ, đưa mắt nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn tròn cạnh đó đặt một hộp cơm bằng gỗ đàn hương màu tím.

Hắn buông tay nàng ra, bước qua mở nắp ra xem, bên trong là một bát cháo thuốc bổ dễ tiêu hóa.



Ngửi mùi cũng không tệ.

Hắn liền bưng bát lên, thử độ nóng rồi quay lại ngồi xuống mép giường, cầm thìa bạc múc một thìa, đưa đến bên môi nàng: “Nào, há miệng ra.”

Cả đời trước lẫn đời này của Hoa Mộ Thanh, số lần được người khác đút cơm không nhiều. Ấn tượng sâu nhất là khi nàng tạm thời m-ù trong thời gian ở Dược Vương Cốc kiếp trước, được chính Mộ Dung Trần chăm sóc vài ngày.

Ký ức chưa từng để tâm trong giấc mộng ấy, lúc này từng chút từng chút một hiện lên trong tâm trí nàng…

Cảm giác đau đớn như thể chính mình trải qua, tuyệt vọng, thương xót đến nghẹt thở ấy khiến Hoa Mộ Thanh vô thức siết chặt ngón tay.

Còn có ký ức bỗng ùa về, đêm đó ở Dược Vương Cốc, Mộ Dung Trần tưởng nàng đã ngủ nên nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng một câu…

Mộ Dung Trần để ý thấy động tác của nàng, liền hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào thấy không thoải mái sao?”

Giọng nói mang theo vẻ lạnh nhạt quen thuộc nhưng lại nhẹ nhàng dịu dàng đến lạ, như hơi xuân đang dần tan vào nước.

Hình ảnh hắn lúc này, bỗng chồng lấp với người trong giấc mộng, một kẻ ngoài lạnh trong nóng, dùng sự tàn nhẫn hờ hững để che giấu một trái tim đầy yêu thương sâu nặng.

Ngón tay đang siết chặt của Hoa Mộ Thanh từ từ thả lỏng. Mộ Dung Trần thấy nàng không đáp, tưởng nàng sợ mình lo lắng nên cố giấu, lại nói: “Nếu thấy không khỏe, cứ nói ra. Lâm Tiêu đang ở ngoài, ta sẽ…”

“Điện hạ.”

Hoa Mộ Thanh bất ngờ cắt ngang lời hắn.

Mộ Dung Trần khựng lại, nhìn nàng: “Hửm?”

“Chàng… còn nhớ Tống Hoàng Hậu chứ?”

Một câu nói khiến tay Mộ Dung Trần khựng lại.

Hắn nhìn nàng, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Nhớ.”

Ngón tay Hoa Mộ Thanh run lên, khẽ rút lại.

“Chàng… đã từng yêu Tống Hoàng Hậu, đúng không?”

Mộ Dung Trần khẽ cau mày, không rõ nàng đã phát hiện từ khi nào. Mặc dù hắn chưa từng cố tình giấu giếm…nhưng giờ phút này, khi chính nàng hỏi ra, hắn lại có chút không biết nên trả lời thế nào.

Thừa nhận sao?

Nếu khiến nàng đau lòng thì biết làm thế nào?

Chối bỏ sao?

Nhưng hình bóng người nữ nhân kia, dù luôn hòa lẫn vào hình ảnh của thiếu nữ trước mắt khiến hắn bao lần sinh ra ảo giác…



Thế nhưng… trong tim hắn, ít nhất là lúc này vẫn chưa thể quên được mối tình khắc cốt ghi tâm, đớn đau tận xương tủy ấy.

Hoa Mộ Thanh không nghe thấy hồi đáp sau một lúc lâu, trong lòng đã hiểu rõ.

Nỗi chua xót cùng thương cảm vốn đang lặng lẽ dâng lên, giờ tràn ngập đến mức chẳng cách nào kìm nén.

Nàng cũng không rõ bản thân đang vui hay buồn, là hối hận hay day dứt.

Mở miệng, định nói: “Mộ Dung Trần, nếu ta nói… ta chính là—”

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, dồn dập và khẩn thiết.

“Vương gia!” - Là giọng của Quỷ Nhị.

Ta thề! Lần sau… lần sau nhất định sẽ nói ra được! Lại bị gõ cửa, lại bị chen ngang nữa thì… ché-m luôn Quỷ Nhị cho ta!!!

Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày. Hắn mơ hồ cảm thấy lời sắp nói ra của Hoa Mộ Thanh… vô cùng quan trọng.

Hắn liếc nàng một cái rồi quay về phía cửa: “Chuyện gì?”

Giọng Quỷ Nhị gấp gáp vang lên: “Vương gia, bên phía Lục Công Chúa có chuyện không ổn rồi.”

Đôi mắt tà mị của Mộ Dung Trần chợt tối lại: “Lâm Tiêu đâu?”

Bên ngoài chợt rơi vào im lặng, Mộ Dung Trần khẽ cau mày.



Lúc này Quỷ Nhị mới cúi đầu nói nhỏ: “Hắn chơi quá đà, dùng hơi nhiều thuốc… Mạng vẫn còn, chỉ là…”

Mộ Dung Trần liếc nhìn Hoa Mộ Thanh đang yên tĩnh tựa vào đầu giường.

Trầm ngâm chốc lát, hắn nói: “Ta vẫn còn cần nàng ta, nên bảo Lâm Tiêu giữ lấy mạng nàng ta trước đã…”

Chưa nói hết câu, Hoa Mộ Thanh đã khẽ mỉm cười, gật đầu: “Thần thiếp hiểu. Điện hạ cứ đi xem tình hình, ta không sao.”

Sự nhu thuận dịu dàng ấy của Hoa Mộ Thanh khiến Mộ Dung Trần cảm thấy hơi lạ.

Không còn là cô nương giả vờ nũng nịu đeo bám như trước, cũng không phải vẻ hiểm độc mưu mô từng quen.

Chỉ là một Tiểu Hoa Nhi ngoan ngoãn, giống như một đóa hoa ă-n thị-t ngư-ời đột nhiên biến tính.

Mộ Dung Trần nhất thời không biết nên cười hay thở dài.

Hắn khẽ vỗ vỗ lên tay nàng đặt trên chăn: “Ta sẽ quay lại nhanh thôi. Chuyện đôi mắt, lời Lâm Tiêu vừa nói nàng cũng nghe rồi, đừng lo nghĩ nhiều.”

“Vâng, ta không lo, điện hạ cứ yên tâm.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, dáng vẻ nhắm mắt lúc này càng thêm bình thản dịu dàng.

Gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, nụ cười trong trẻo như cơn gió nhẹ lướt qua cành, đ-ánh thức nụ hoa đầu xuân.

Vừa kiều diễm, vừa khiến người rung động.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, trong thoáng chốc lại chẳng muốn dời mắt.

Bên ngoài, Quỷ Nhị không nghe thấy hắn ra ngoài, liền khẽ gọi: “Vương gia?”



Lúc này Mộ Dung Trần mới hồi thần, đặt bát cháo thuốc lên đầu giường, đứng dậy, đi ra cửa liếc nhìn Tố Cẩm và Xuân Hà đang đứng hai bên.

Giọng nói đã trở lại vẻ lãnh đạm quen thuộc: “Đi gọi Thịnh Nhi đến đây.”

“Vâng.” - Xuân Hà lập tức xoay người rời đi.

Mộ Dung Trần quay đầu liếc lại trong phòng một cái rồi mới rời đi.

Tố Cẩm khẽ thở ra một hơi, vội vàng bước nhanh vào trong.

Vừa vào đã thấy Hoa Mộ Thanh đang tựa vào giường, mắt khép hờ, nghe thấy tiếng bước chân liền hơi nghiêng đầu.

Tố Cẩm thấy sống mũi cay xè, nước mắt tức thì trào ra.

Nàng gần như nhào tới, chộp lấy tay Hoa Mộ Thanh, quỳ sụp xuống bên giường, nức nở không ngừng: “Nương nương… nương nương…”

Hoa Mộ Thanh hơi biến sắc, đầu ngón tay run run khẽ lần tìm chạm phải đầu của Tố Cẩm đang vùi bên giường, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Ngươi đã về rồi, Tố Cẩm.”

Tố Cẩm càng khóc lớn hơn: “Vâng, nô tỳ đã trở về rồi… Nương nương, cả đời này nô tỳ sẽ không bao giờ rời khỏi người nữa! Nương nương, nương nương…”

Hoa Mộ Thanh mấp máy môi, đầu ngón tay run rẩy càng rõ, khóe mắt cũng đã ươn ướt.

Thế nhưng nàng vẫn mỉm cười, thở ra một hơi thật khẽ, dịu dàng nói: “Đừng gọi như vậy nữa… bị người ngoài nghe thấy thì không hay đâu.”

Tố Cẩm hiểu ý, khẽ gật đầu cố nén xúc động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nương nương… tiểu thư, người và Vương gia đã đi đến bước này rồi, vì sao vẫn không nói thật thân phận với ngài ấy?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười khổ: “Trước đây, là ta không dám nói. Ngươi cũng biết, khi đó chàng ấy chuyện gì cũng đối nghịch với ta, việc gì cũng gây khó dễ, ta cứ ngỡ chàng ấy cực kỳ chán ghét ta, thậm chí… có lẽ là muốn ta ch-ết…”



Tố Cẩm tất nhiên hiểu “khi đó” mà nàng nói là lúc kiếp trước, khi nàng còn là Hoàng Hậu cao cao tại thượng.

Thế nhưng, nghe nàng nói từng nghĩ Mộ Dung Trần muốn nàng ch-ết, nàng không nhịn được mà lên tiếng: “Nương nương, người hiểu lầm rồi… Điện hạ, thực ra… từ trước đến nay đều luôn rất yêu mến người.”

Hoa Mộ Thanh cũng không trách Tố Cẩm vì một thời quen miệng xưng hô như cũ.

Ngược lại, nàng lại có chút bất ngờ: “Ngươi đã sớm biết tâm ý của chàng ấy sao?”

Tố Cẩm lắc đầu: “Nô tỳ cũng chỉ sau khi được Điện hạ cứu ra khỏi địa lao bí mật của Hoa Tưởng Dung mới biết được lòng ngài ấy… Nương nương, giờ nghĩ lại, năm xưa nếu không có Điện hạ, chỉ e người… mấy lần đều đã…”

Nàng liếc Hoa Mộ Thanh một cái, không nói hết câu.

Nhưng Hoa Mộ Thanh hiểu, đã mấy lần suýt ch-ết.

Những gì Mộ Dung Trần từng làm trong kiếp trước, giờ nghĩ lại, từng chút một đều hiện rõ trước mắt.

Những quan tâm che giấu sau lời nói cay nghiệt, những dịu dàng phủ sau lớp mặt nạ lạnh lùng, giờ như bị d-ao sắc róc sạch lớp vỏ ngoài, lộ ra rõ ràng trước mắt nàng.

Bên trong lớp vỏ băng lạnh dày ba thước ấy, là một trái tim mềm mại đến mức chỉ cần chạm vào đã đau nhói.

Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân khi ấy luôn tỏ vẻ chán ghét, thiếu kiên nhẫn, mà hắn thì biết bao lần chỉ âm thầm đứng trong góc nhìn theo mình, lặng lẽ chờ đợi…

Tim nàng như bị dòng nước chua xót và đau đớn tràn ngập, cuộn trào đến mức không sao ngăn lại được.

Nhưng trong nỗi đắng ấy… lại pha lẫn một chút ngọt ngào.

Chút ngọt ngào đó, quấn quanh cổ họng, quanh tim, quanh trí óc, quanh cả tay chân, khiến nàng không thể ngừng nhớ đến người ấy.

Nhớ đến ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, và hương thơm lạnh nhè nhẹ quanh thân hắn…

Mộ Dung Trần… Mộ Dung Trần…

Bỗng dưng, Hoa Mộ Thanh nắm chặt tay Tố Cẩm, hạ giọng vội vàng: “Tố Cẩm, ta muốn vào cung một chuyến.”



“Vào cung?”

Tố Cẩm sửng sốt: “Tiểu thư không phải định đến Đế Cực Cung trong kinh thành đấy chứ?!”

Hoa Mộ Thanh gật đầu.

Tố Cẩm hoảng hốt: “Tiểu thư định làm gì vậy?! Giờ người đã m-ù, tuyệt đối không thể bước vào nơi nguy hiểm như thế! Nếu thật sự có việc gì muốn làm, chi bằng chờ đôi mắt hồi phục rồi cùng Vương gia bàn bạc kỹ càng sau…”

Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại lắc đầu, nói: “Tố Cẩm, vừa rồi ngươi hỏi ta vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa thể nói cho Mộ Dung Trần biết thân phận thật của ta.”

Tố Cẩm ngẩng đầu nhìn nàng.

“Dù nói là vì thời điểm chưa thích hợp… nhưng… kể từ khi ta nhận ra tình cảm sâu nặng mà chàng ấy từng dành cho ta, ta lại càng không thể mở miệng được.”

Trong giọng nói của Hoa Mộ Thanh chứa đầy run rẩy, cay đắng và khổ sở.

Tố Cẩm nghe mà lòng cũng chua xót theo.

“Chàng ấy tốt như vậy, mà trước kia ta đã đối xử với chàng ấy thế nào? Ta càng hiểu rõ, lại càng không dám nói. Tố Cẩm… ta cần một sự dũng cảm đủ lớn, để có thể nói ra điều đó. Cũng là muốn cho chàng ấy một cơ hội được lựa chọn, là chấp nhận hay là buông tay.” 

 
Bình Luận (0)
Comment