Trên gương mặt của Hoa Mộ Thanh, xuất hiện thần sắc mà Tố Cẩm vô cùng quen thuộc, chính là khí chất cao ngạo, uy quyền, từng ngạo thị thiên hạ của vị nữ nhân từng đứng trên mây, chấp chưởng hậu cung năm xưa.
Tố Cẩm bất giác rùng mình, da đầu hơi tê dại theo phản xạ hỏi: “Tiểu thư muốn để điện hạ lựa chọn điều gì ạ?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, một thói quen mà năm xưa nàng thường làm khi trong lòng bất an.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng thở dài, giọng nói nhỏ như thì thầm: “Mẫu thân của chàng, đang nằm trong tay Đế Cực. Ta đã sai Dao Cơ đi tìm suốt bao lâu, mà vẫn không lần ra manh mối. Chỉ e là… phải vào cung mới có thể tìm thấy chút đầu mối nào. Trong lòng ta lại chợt nghĩ đến một người… không biết có nên thử hay không, nhưng chung quy vẫn phải thử một lần.”
Tố Cẩm mở to mắt, kinh ngạc: “Mẫu thân của điện hạ? Tiểu thư định tìm lão phu nhân ư?”
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu: “Ừ. Chàng hành động trong Long Đô quá dễ gây chú ý, ngược lại, ta thì dễ dàng hành sự hơn một chút. Ta muốn…”
Nàng khẽ ngừng lại một chút, rồi mới tiếp lời: “Ta muốn… tìm ra lão phu nhân, rồi an toàn đưa bà trở về bên cạnh chàng. Cũng xem như, đền đáp tình cảm sâu nặng của chàng năm xưa. Kiếp trước kiếp này, ta đã làm cho chàng được bao nhiêu chứ? Ít, quá ít…”
Lúc này Tố Cẩm đã hiểu ra điều mà Hoa Mộ Thanh vừa nói, càng hiểu rõ thì càng không dám nói ra.
Càng hiểu được tấm chân tình của Mộ Dung Trần năm đó, Hoa Mộ Thanh lại càng thấy áy náy với trái tim si tình của han81 đến tận bây giờ. Nàng không thể trơ trẽn mà bộc lộ thân phận thật, để đổi lấy sự yêu thương và bảo vệ sâu sắc hơn từ hắn.
Nàng muốn làm một vài việc cho hắn, ít nhất là để trái tim vốn đang dần run rẩy và muốn lùi bước của nàng có được đủ dũng khí để nói với Mộ Dung Trần rằng, dù là Tống Hoàng Hậu hay là Hoa Mộ Thanh… thì nàng đều xứng đáng với tấm chân tình của hắn.
Tố Cẩm nhìn nàng với ánh mắt đầy xót xa và không đành lòng, lại hỏi: “Vậy… tiểu thư muốn điện hạ lựa chọn điều gì?”
Hoa Mộ Thanh lại khẽ cắn môi, lần này là thật nhẹ, rồi chậm rãi nói: “Ta muốn… đợi đến khi tìm được lão phu nhân bình an rồi… ta sẽ nói với chàng, rằng ta thực ra là một linh hồn đã ch-ết, nay sống lại quay về dương thế. Rồi ta sẽ hỏi chàng, liệu… chàng còn nguyện ý chấp nhận ta không?”
“Tiểu thư, xin đừng nói vậy. Người không phải là ác quỷ gì cả… Chính bọn họ mới là kẻ phản bội người, phản bội Tống gia và hàng vạn binh sĩ Tống gia quân đã trung dũng hy sinh vì nước!” - Tố Cẩm run giọng nói.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười chua chát, lắc đầu rồi nói tiếp: “Nếu như… Mộ Dung Trần nguyện ý, chàng không muốn ở lại Long Đô nữa… thì ta sẽ cùng chàng, rời xa thế tục ẩn cư nơi chân trời mây khuất.”
“Nếu như chàng không nguyện ý… thì ta sẽ lặng lẽ rút lui khỏi bên cạnh chàng. Kiếp này, hãy để ta làm người bảo hộ thầm lặng cho chàng vậy…”
Nghe đến cuối cùng, khóe mắt Tố Cẩm đỏ hoe, một lần nữa siết chặt tay Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh lại khẽ mỉm cười: “Không sao đâu. Ông trời cho ta cơ hội sống lại một lần nữa, đã là đại ân rồi. Ta từng tự hỏi vì sao mình có thể sống lại, đến giờ mơ hồ đã hiểu… Có lẽ là thương xót người đó, kiếp trước chịu quá nhiều khổ đau nên để ta quay về, trả lại cho chàng.”
Tố Cẩm rưng rức khóc, không nói nên lời.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng cười khanh khách của Thịnh Nhi.
Hoa Mộ Thanh quay sang dặn dò Tố Cẩm: “Đi nói với Lâm Tiêu, cố gắng giúp ta sớm hồi phục thị lực. Ngoài ra, hãy xem trong cung có dịp gì thuận lợi để ta có thể nhập cung.”
Tố Cẩm cũng đã nghe thấy tiếng cười của Thịnh Nhi, vội lau nước mắt, ngồi dậy lấy bát cháo thuốc làm như không có chuyện gì. Rồi hỏi: “Tiểu thư có cần mời Đề đốc phu nhân đến một chuyến? Hoặc cần lấy lý do gì để vào cung? Nếu phải giấu điện hạ, e là phải sắp xếp cẩn thận.”
“Ừ.”
Hoa Mộ Thanh ăn một muỗng cháo được Tố Cẩm đưa đến bên miệng, khẽ gật đầu: “Ngươi tốn chút công sức, bàn với Dao Cơ một chút. À đúng rồi, bảo nàng khi nào rảnh thì đến gặp ta một chuyến, không cần tránh né người ở đây nữa, cứ đến thẳng. Ta có vài chuyện cần hỏi.”
“Vâng.” - Tố Cẩm đáp, rồi lại nhẹ nhàng múc thêm một muỗng cháo, đưa đến bên môi Hoa Mộ Thanh.
Lúc ấy, Thịnh Nhi ở cửa chạy vào: “Mẫu thân!”
Vừa gọi vừa cười hớn hở lao thẳng vào nội thất.
Tố Cẩm vội vàng đứng dậy lùi sang bên cạnh. Xuân Hà và Phúc Tử cũng bước vào, thấy mắt Tố Cẩm còn đỏ hoe, trong lòng liền đoán được là nàng vừa khóc. Họ chỉ mỉm cười, làm như không thấy gì.
Thịnh Nhi trèo lên giường, thấy Hoa Mộ Thanh vẫn nhắm mắt, liền đưa bàn tay mũm mĩm lên phẩy phẩy trước mắt nàng: “Mẫu thân, người vẫn ngủ sao? Sao không mở mắt ạ?”
Hoa Mộ Thanh bật cười, đưa tay ra lần tìm, sờ được cánh tay của con rồi kéo bé lại ôm vào lòng, dịu dàng nói: “Mắt mẫu thân bị thương, đang dưỡng thương nên chưa thể mở ra được. Đợi khi nào lành rồi, tự nhiên sẽ mở được.”
“Thì ra là vậy à!”
Thịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức giơ thanh kiếm nhỏ tinh xảo trong tay lên: “Mẫu thân, người xem, đây là kiếm phụ thân tặng con đó!”
Nói rồi, cậu bé lại vỗ đầu một cái đầy tiếc nuối: “Ôi chao, con quên mất là mẫu thân không nhìn thấy…”
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười, giơ tay lên s* s**ng, lần theo cánh tay bé mà chạm vào chuôi kiếm nhỏ trong tay.
Thân kiếm được chạm nổi tinh xảo, dường như còn nạm không ít bảo thạch quý giá.
Trong lòng nàng lập tức hiểu ra, chắc hẳn là Mộ Dung Trần đã đặc biệt sai thợ thủ công chế tạo riêng cho Thịnh Nhi…
Nàng khẽ cười, gật đầu: “Là món đồ tốt đấy, Thịnh Nhi định bắt đầu luyện kiếm à?”
Không ngờ Thịnh Nhi lại lắc đầu: “Không ạ! Mấy hôm trước phụ thân thấy con dậy sớm luyện quyền cước, nói là con luyện căn bản rất tốt. Phụ thân còn bảo con còn nhỏ, không cần bó buộc vào kiếm, đao, cung hay kích, tất cả cứ thử qua xem cái nào hợp tay nhất thì chuyên tâm luyện cái đó. Nhưng mấy cái khác cũng phải biết chút chút.”
Nói rồi, cậu bé lại mím môi, hừ hừ mấy tiếng, giống như đang cố nhớ phần sau: “Ừm... ừm…”
Cuối cùng Phúc Tử ở bên cạnh mới nhỏ giọng nhắc một câu.
Thịnh Nhi lập tức vỗ đùi cái “bốp”: “Đúng rồi! Phụ thân nói là, nếu học được tất cả sau này khi đối địch mới có thể giữ mình ở thế bất bại! Cái này gọi là…”
Lại ngập ngừng cười cười.
Lần này không đợi Phúc Tử nhắc, cậu bé đã tự nhớ ra, hớn hở nói: “Cái này gọi là, biết người biết ta… mới có thể trăm trận trăm thắng!”
Hoa Mộ Thanh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tên Mộ Dung Trần này, đúng là dạy con kiểu gì không biết nữa.
Nàng gật đầu, hỏi: “Thịnh Nhi thích phụ thân như vậy sao?”
Thịnh Nhi lập tức gật đầu mạnh, rồi chợt nhớ ra mẫu thân không nhìn thấy nên vội vàng nói: “Vâng, con thích phụ thân lắm. Nhưng mà, mẫu thân, con vẫn chưa gọi người là ‘phụ thân’ trước mặt người đâu nha!”
Hoa Mộ Thanh bất ngờ: “Ồ? Tại sao vậy?”
Thịnh Nhi chu môi: “Vì con đã hứa với phụ thân rồi, đến khi nào người không làm mẫu thân khóc nữa thìcon mới được gọi người là phụ thân! Ừm, tuy con rất thích người, nhưng con còn thích mẫu thân hơn!”
Hoa Mộ Thanh thấy sống mũi cay cay, nắm lấy tay con, một lần nữa ôm bé vào lòng.
Nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, dịu dàng nói: “Phụ thân con luôn rất tốt với mẫu thân, người không sai. Sai là ở thế đạo này… và cả ta nữa…”
Thịnh Nhi chớp chớp mắt ngơ ngác.
Lúc này, Quỷ Tam được Mộ Dung Trần phái tới để truyền lời cho Hoa Mộ Thanh, đang đứng do dự trước cửa không biết có nên gõ cửa hay không.
Nghe đến câu vừa rồi của Hoa Mộ Thanh, hắn nghĩ ngợi một chút rồi quay người đi tìm Linh Nhị, bảo nàng ấy vào báo lại với Hoa Mộ Thanh rằng, Vương gia có việc đột xuất cần vào cung một chuyến, bảo nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Nói xong, hắn liền đuổi theo hướng Mộ Dung Trần vừa rời đi.
__
Trong cung Long Uyên.
Sắc mặt Đế Cực như thường, nhìn tấu chương do Cảnh Hạo Thiệu dâng lên.
Khí chất uy nghiêm, lạnh lùng khiến người khác không đoán ra được cảm xúc bên trong: “Ngươi nói vụ án ném xá-c ngoài Ngọ Môn lần này là do Thần Vương làm?”