“Nhưng việc Vương gia lúc đó tùy tiện đưa một cô nương khuê các như thế đi, chung quy vẫn có phần không thỏa đáng. Tại hạ từng có vài lần gặp gỡ với vị cô nương ấy, biết nàng là người phẩm cách kiên cường, tâm tư thanh khiết. Không biết…”
Chu Hàm liếc nhìn Mộ Dung Trần, “Không biết khi Vương gia đưa nàng đi, có từng nói gì với nàng chăng? Những ngày qua, nàng vẫn ở trong phủ Đề Đốc Cửu Môn một mực không chịu gặp ai, tại hạ thực sự có phần lo lắng.”
Mộ Dung Trần chợt nhớ đến lời Lan Anh từng nói, Trấn Quốc Tướng Quân có ý muốn gả Hoa Mộ Thanh cho Chu Hàm.
Giờ xem ra… chuyện này, chẳng phải là chủ ý của chính Chu Hàm sao?
Tốt lắm, tiểu yêu tinh kia còn dám đi quyến rũ người khác sau lưng ta?
“Những gì bổn vương nói với nàng, còn cần phải bẩm báo từng lời từng chữ với Chu Nhị công tử sao?”
Giọng Mộ Dung Trần có chút không vui, nét kiêu căng cay nghiệt lại không kiêng dè trỗi dậy: “Ngươi với nàng, lại có quan hệ gì?”
Chu Hàm càng nghe càng thấy bất ổn.
Hắn cố tình đến gần để thăm dò thái độ của Mộ Dung Trần đối với Hoa Mộ Thanh.
Nếu Mộ Dung Trần vô tâm thì tốt.
Nếu có ý… thì chỉ sợ bản thân phải ra tay nhanh hơn mới được.
Giờ nhìn lại, Mộ Dung Trần rõ ràng là đã động lòng!
Trong lòng sốt ruột nhưng ngoài mặt lại càng bình tĩnh hơn, thản nhiên nói: “Nàng là vị hôn thê chưa cưới của ta.”
“Rắc!”
Một phiến đá cẩm thạch dưới chân Mộ Dung Trần đột nhiên nứt toạc!
Đây là nền đá trước cổng hoàng cung, mỗi phiến đá đều nặng hàng nghìn cân.
Thế mà lại bị hắn đạp nứt sống?!
Sau lưng, Quỷ Nhị và Quỷ Lục liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có điềm chẳng lành.
Mộ Dung Trần đã nở nụ cười lạnh lẽo đến rợn người: “Vị hôn thê? Thì ra Chu Nhị công tử đã đính hôn, vậy mà bổn vương vẫn chưa được mời chén rư-ợu mừng.”
Chu Hàm nhìn dáng vẻ Mộ Dung Trần lúc này, trong lòng đã chắc chắn suy đoán ban đầu là đúng.
Bèn mỉm cười: “Chờ đến ngày đại hôn, nhất định sẽ mời Vương gia đến uống một chén. Nếu hôm đó ngài có điều chi bất mãn, tại hạ sẽ tự rót rư-ợu tạ lỗi. Hôm nay đường đột, xin cáo từ.”
Nói rồi, chắp tay hành lễ quay người bước vào trong cổng cung.
Chỉ đến khi nhìn hắn đi khuất, Mộ Dung Trần mới lạnh mặt xoay người rời đi.
Quỷ Nhị lo lắng bước lên: “Vương gia, Chu Nhị công tử rõ ràng chưa từng đính hôn, lời hắn nói ban nãy trông như đang dò xét ngài, sao ngài lại cố tình để hắn…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Trần đã cười khẩy lạnh lùng: “Đồ bánh bao vô dụng, cũng đòi dòm ngó Tiểu Hoa Nhi của bổn vương? Hắn có cái bản lĩnh đó sao?”
Quỷ Lục nghi hoặc: “Ý của điện hạ là…”
Mộ Dung Trần thu hồi ánh mắt: “Phủ Trấn Quốc Tướng Quân đã thu mình quá lâu rồi, để bọn họ hoạt động một chút. Những chuyện năm xưa, bổn vương còn chưa tính sổ xong đâu.”
Quỷ Nhị và Quỷ Lục liếc nhau một cái, lập tức hiểu ra. Năm đó liên quan đến cái ch-ết của phụ mẫu Mộ Dung Trần, không chỉ có Hoàng Hậu, Nhu phi, Quốc tướng, Ngô Quận Vương…
Mà còn có không ít kẻ khác, trong lúc Mộ Dung Trần huyết tẩy Long Đô, đều rút vào bóng tối trốn tránh.
Về sau, Mộ Dung Trần có thể bị bắt đi ngay bên cạnh Đế Cực, những kẻ núp trong bóng tối ấy không biết đã giở bao nhiêu thủ đoạn.
Dùng lời Hoa Mộ Thanh từng nói mà bảo, Mộ Dung Trần là kẻ bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo! Thù hận sâu nặng như thế, tưởng rằng hắn mất tích vài năm là sẽ quên đi sao? Đúng là mộng đẹp giữa ban ngày!
Dám động vào đầu hắn, chẳng khác nào tìm đường ch-ết.
Quỷ Nhị và Quỷ Lục lại quay đầu liếc bóng lưng Chu Hàm đang rảo bước về phía hoàng cung, âm thầm lắc đầu tỏ vẻ thương hại. Tự chuốc lấy họa, có trách cũng không ai cứu nổi.
Vị Diêm Vương gia này vốn đã không vui, lại còn chọc hắn giận thêm đến thần tiên cũng không cứu nổi đâu.
__
Còn nói về Chu Hàm.
Hắn vội vã chạy đến hậu cung, dâng thiếp bái yết được cho vào điện Phương Hoa của Chu Quý phi.
Vừa vào bên trong, hắn lập tức quỳ xuống trước người nữ nhân tuy đã qua thời xuân sắc nhưng vẫn giữ được vẻ cao quý đoan trang, mỹ mạo diễm lệ.
Đôi mắt rưng rưng uất ức: “Cô cô, tên Thần Vương kia cũng để mắt đến biểu tiểu thư phủ Đề đốc. Cô cô, xin người giúp con với!”
Chu Lệ Phương cưng chiều lắc đầu.
Bà không có con, từ lâu đã rất yêu thương đứa cháu trai bướng bỉnh và thẳng thắn này.
Lệnh cho người đỡ hắn dậy, dịu dàng cười: “Xem con gấp kìa, lại yêu thích vị Hoa tiểu thư đó đến thế sao?”
Chu Hàm gật đầu lia lịa: “Con chưa từng gặp một cô nương nào thú vị như thế! Nếu có thể cưới nàng, đời này cháu sẽ không còn tiếc nuối gì nữa. Cô cô, xin người giúp con!”
Chu Lệ Phương che miệng cười: “Hôm qua chẳng phải Nhị bá của con vừa đến xin thánh chỉ tứ hôn với Đế Cực rồi sao? Sao vậy, Đế Cực không chịu ư?”
Chu Hàm nóng ruột: “Đúng thế. Không hiểu vì sao Đế Cực lại không chấp thuận. Hôm nay… con thử đến thăm dò Thần Vương, phát hiện hình như hắn cũng rất có tình ý với Hoa tiểu thư. Sợ rằng Đế Cực đã biết chuyện này, nên mới không đồng ý với tổ phụ. Cô cô…”
Chu Lệ Phương nghe hắn lại nài nỉ, liền lắc đầu cười: “Con đã thích Hoa tiểu thư như vậy, sao không tự mình đến thẳng gặp nàng mà cầu xin? Bổn cung không tin, với dung mạo và tài hoa của con, nàng ta lại có thể để mắt đến Thần Vương mà lại không xem trọng con.”
Chu Hàm nghe vậy lại càng ủ rũ: “Sao con chưa từng đến chứ? Chỉ là chẳng hiểu vì sao, Hoa tiểu thư cứ mãi đóng cửa không tiếp. Ngay cả Đề đốc đại nhân cũng chưa từng cho con vào phủ. Aizz…”
Chu Lệ Phương nghe thế thì hơi bất ngờ, trên gương mặt đoan trang dịu dàng hiện chút trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một lúc, bà nói: “Trước đây bổn cung lấy cớ vụ án xá-c ch-ết ở Ngọ Môn để hoãn tiệc thưởng hoa. Vốn không định nhắc lại sớm như vậy. Nhưng vì chuyện hôn sự cả đời của con, bổn cung sẽ mặt dày đến tìm Đế Cực một chuyến. Tổ chức lại tiệc thưởng hoa, mời Hoa tiểu thư nhập cung, con tranh thủ mà nói chuyện cho đàng hoàng, được chứ?”
Chu Hàm mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức hành lễ: “Đa tạ cô cô!”
Chu Lệ Phương bật cười: “Cũng đừng mừng sớm quá. Nữ nhi nhà người ta còn biết giữ giá, con phải cố gắng thêm chút nữa. Nếu lần này vẫn không thành, cô cô cũng hết cách rồi.”
Chu Hàm gật đầu lia lịa: “Cô cô yên tâm, con nhất định sẽ khiến Hoa tiểu thư gật đầu đồng ý gả cho con!”
Chu Lệ Phương gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Sau đó nụ cười trên mặt bà dần thu lại, nhìn Chu Hàm nghiêm túc hơn: “Chuyện hôn nhân này, chính con là người chủ động ngỏ lời, cả nhà cũng đều rất tán thành, nên bổn cung mới giúp con. Từ trước đến nay, Đề Đốc Cửu Môn Tống Vũ Đồng vẫn là người khó tiếp cận. Nếu lần này có thể nhờ cuộc hôn nhân này mà kết thân được với ông ta, thì cả với gia tộc lẫn bản thân con đều là bước tiến rất lớn. Từ nay về sau, con đừng có lang thang tìm hoa hỏi liễu nữa, hãy làm vài việc giúp cho gia đình. Như thế, bổn cung cũng mới có chỗ dựa.”
Chu Hàm tuy không mấy thích việc người trong nhà cứ lấy Hoa Mộ Thanh làm “con bài hôn sự” để mưu lợi, nhưng những lời bất mãn ấy cuối cùng vẫn không thốt ra.
Hắn nghiêm túc gật đầu: “Cô cô yên tâm, con đã bàn với phụ thân rồi, sau khi thành thân sẽ vào quân đội rèn luyện.”
Chu Lệ Phương gật đầu hài lòng: “Vậy thì rất tốt.”
Sau khi Chu Hàm rời đi.
Bà chống tay lên trán, xoa nhẹ mi tâm. Một lúc sau, thấp giọng dặn nữ quan thân cận bên cạnh: “Ngày tổ chức tiệc thưởng hoa, cho người bỏ thêm ‘thứ đó’ vào rư-ợu của Hoa tiểu thư.”