Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 551

 
Cung nữ kia liếc nhìn nàng một cái liền nghe bà mệt mỏi lên tiếng, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cuộc hôn sự này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Thế lực của Thần Vương đang trỗi dậy, nếu phủ Trấn Quốc Tướng quân và bổn cung muốn rút lui toàn thân, thì chỉ có thể liên kết với Tống Vũ Đồng mới mong giữ lại được một chút sinh cơ.”

Đại cung nữ lo lắng quỳ xuống: “Nương nương, năm xưa người cũng là thân bất do kỷ...”

“Đừng nhắc nữa.”

Chu Lệ Phương phẩy tay, đứng dậy: “Chuẩn bị kiệu giá, đến Long Uyên cung.”
__

Lúc này, Mộ Dung Trần không dừng lại ở phủ Thần Vương.

Sau khi tránh khỏi sự theo dõi âm thầm của ám vệ do Đế Cực phái đến giám sát bên ngoài phủ,
hắn âm thầm rời đi không để lại dấu vết rồi đến một tiểu viện nhỏ.

Đúng lúc gần đến giờ dùng bữa trưa, vừa bước qua tiểu viện phía trong vượt qua cổng nguyệt môn liền thấy Hoa Mộ Thanh đang ngồi trên hành lang bên cạnh thủy tạ.

Thịnh Nhi đang chơi trò bắt ma với mấy tên Quỷ Vệ trong sân cười đùa náo nhiệt, mấy nha hoàn đứng bên cạnh cũng đang cười vui xem trò.



Hoa Mộ Thanh bịt mắt bằng một dải vải, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt nghiêng mặt lắng nghe động tĩnh bên kia, tập trung lắng tai.

Mộ Dung Trần bước tới, Tố Cẩm đứng sau Hoa Mộ Thanh lập tức cúi người hành lễ.

Mộ Dung Trần phất tay ra hiệu.

Nàng liền lặng lẽ lui xuống, không nói gì thêm.

Lúc này độc tố trong cơ thể Hoa Mộ Thanh vẫn chưa được thanh trừ hoàn toàn, ngũ giác cũng chưa trở lại như trước.

Chỉ nghe thấy có người đến, nàng không phân biệt được là ai.

Liền mỉm cười hỏi: “Là Lâm Tiêu sao? Mắt ta có chút tê, thuốc này thật sự là...”

Chưa nói hết câu, nàng đột nhiên dừng lại.

Nàng ngửi thấy hương thơm lạnh nhàn nhạt quen thuộc.

Nàng cười nhẹ, không nói thêm gì nữa, chỉ hơi nghiêng mặt ngẩng đầu về hướng phát ra mùi hương ấy.

Dưới lớp khăn che là chiếc cằm nhỏ xinh và đôi môi hồng nhạt mịn màng.

Mộ Dung Trần đứng lặng, nhìn chăm chú dáng vẻ ngẩng đầu kia một hồi, rồi hỏi: “Sao lại tự ý dùng thuốc?”



Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Chợt nhớ ra một phương thuốc cổ từng thấy, giúp đào thải độc tố liền bảo Lâm Tiêu bào chế thử.”

Mộ Dung Trần gật đầu: “Mắt bị tê sao? Để Lâm Tiêu đến xem cho nàng nhé?”

Vừa định sai Quỷ Vệ đi gọi Lâm Tiêu, Hoa Mộ Thanh đã ngắt lời: “Không cần đâu. Nếu điện hạ không có việc gì... ta muốn ra vườn dạo một chút, điện hạ có thể phiền cùng ta đi một vòng không?”

Giọng điệu nàng mang theo chút tinh nghịch.

Mộ Dung Trần nhìn nàng một cái: “Nàng đúng là không lo lắng chút nào.”

Hoa Mộ Thanh mím môi cười: “Lo gì chứ? Dù sao có điện hạ ở đây, ta chẳng cần sợ điều gì cả, đúng không?”

Mộ Dung Trần bật cười, lắc đầu: “Đi thôi.”

Hắn đưa tay ra như thể đã quen với động tác ấy, nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chỗ này có bậc thang, cẩn thận một chút. Theo sát bước chân ta.”

Bất chợt, Hoa Mộ Thanh chợt nhớ đến khoảng thời gian ở Dược Vương Cốc.

Những ngày tháng đó, Mộ Dung Trần luôn miệng nói lời trái ngược với lòng mình, che giấu sự dịu dàng và quan tâm trong từng hành động.

“Cẩn thận một chút, chỗ này có đá. Ấy, không nên nhắc nàng mới đúng, dù sao nàng cũng đoán ra rồi, đúng không?”

“Ồ? Ở đây lại có cái bẫy à? Lâm Tiêu làm ra đúng không? Nàng có muốn thử dẫm lên xem không?”

“Ừm, chỗ này có một con rắn. Ta nhớ Tống tiểu thư sợ rắn nhất, đúng không? Hay là nhân lúc không nhìn thấy, cứ làm như không biết sờ thử chơi xem?”

Khi ấy, nàng suýt nữa bị hắn chọc tức ch-ết.

Dù không nhìn thấy, không nhận ra rõ ràng nhưng sự quan tâm âm thầm ấy nàng đều cảm nhận được.

Nàng mỉm cười.

Bỗng siết chặt tay Mộ Dung Trần, cố ý trẹo chân một cái.

Cả người nghiêng ngả ngã xuống.

Mộ Dung Trần lập tức đưa tay đỡ lấy nàng, ôm vào lòng: “Sao vậy?”

Dù hiện tại nàng vẫn không nhìn thấy nhưng từ giọng nói của hắn, nàng vẫn nghe rõ sự quan tâm thẳng thắn và dịu dàng.

Nếu như... nàng bây giờ nói thật rằng mình chính là Tống Vân Lan, liệu hắn còn đối xử với nàng như thế này không?



Liệu... có thể không?

Dù có thể, thì nàng làm sao có thể thản nhiên mà chấp nhận?

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, lắc đầu: “Không cẩn thận, bị trẹo chân thôi.”

Mộ Dung Trần cau mày: “Cẩn thận một chút.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, tựa nhẹ vào vai hắn cùng bước theo những bước chân cố ý chậm lại của hắn, đi về phía trong vườn.

Khu vườn nhỏ trong viện không có nhiều hoa, phần lớn chỉ là những tiểu đình, cây cối đơn giản, lầu gác và hành lang nhỏ.

Khoảnh sân đầy hoa rực rỡ trước mắt là vì Thịnh Nhi đã từng nói một câu: “Mẫu thân thích hoa.”

Thế là Quỷ Nhị mới vội vàng sai người sắp xếp chuẩn bị.

Tuy bày trí gấp rút nhưng lại không hề lộn xộn hay cẩu thả, ngược lại chỗ nào cũng thể hiện sự tinh tế và khéo léo.

Giờ gần tới trưa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt.

Khu vườn này dựa lưng vào hồ nước, hai người đứng trong tiểu đình dù gió nóng thổi đến cũng mang theo hơi nước, không đến mức quá oi bức khó chịu.



Linh Nhi bày điểm tâm xong liền lặng lẽ lui xuống.

Mộ Dung Trần kéo Hoa Mộ Thanh: “Ngồi nghỉ chút đi, trời nắng thế này, cũng chẳng biết yên phận chút nào.”

Rõ ràng là lời quan tâm, vậy mà lại phải cố tình nói ra bằng giọng điệu có phần gay gắt.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, đứng yên không động đậy, hỏi: “Điện hạ, trong khu vườn của chúng ta, có trồng những loài hoa gì vậy?”

Chúng ta - khu vườn của chúng ta.

Ánh mắt Mộ Dung Trần khẽ dao động, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh rồi quay đầu nhìn quanh một vòng: “Đang nở có cây hợp hoan, ừm, ở phía tay trái của nàng. Phía sau đình có một cây tử vi. Bên kia còn có mấy khóm hoa hồng và trà mi. Còn vài loại khác... bổn vương cũng chẳng nhận ra.”

Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ.

Hiếm khi thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Trần hơi nóng lên, hắn liếc ngang một cái lại sực nhớ ra nàng không nhìn thấy bèn lắc đầu, dứt khoát bỏ qua xoay người định cầm chén trà.

Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng nàng: “Điện hạ, ta muốn lên ngồi trên cây tử vi.”

Mộ Dung Trần khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy tiểu nha đầu ấy, nửa khuôn mặt nở nụ cười, môi anh đào khẽ nhếch như có chút ngượng ngùng lại mang theo nét mong chờ: “Ta nhớ lúc mới quen biết điện hạ, đã từng được người đưa lên cây tử vi trăm năm ở Ty Lễ Giám.”

Chân mày Mộ Dung Trần khẽ nhướng, chợt nhớ tới ngày hôm đó, một trận cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát.

Danh nghĩa là giải độc, nhưng thực ra khi ấy, có lẽ chính hắn cũng chưa nhận ra, trái tim mình đã bắt đầu rung động.

Khóe môi cong lên, hắn đặt chén trà xuống, giơ tay ôm lấy Hoa Mộ Thanh, mũi chân điểm nhẹ một cái.



Gió lướt qua ào ạt.

Sau một trận choáng váng, Hoa Mộ Thanh đã cảm nhận được cành cây thô ráp dưới tay.

Mộ Dung Trần đặt nàng ngồi trên chạc cây, điều chỉnh cho nàng ngồi vững, thấy nàng đang nắm chặt cành cây hắn thấp giọng hỏi: “Có sợ không?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không sợ.”

Hương thơm thanh khiết, đậm đà của tử vi phảng phất trong hơi thở.

Trong làn hương ấy, xen lẫn một mùi hương lạnh nhạt, u uẩn quen thuộc từ người Mộ Dung Trần.

Chỉ một thoáng nhẹ thôi nhưng lại khiến Hoa Mộ Thanh lưu tâm hơn cả mùi tử vi nồng nàn kia, một hương thơm khiến nàng lưu luyến, đuổi theo, không thể nào phớt lờ.

Nàng cảm nhận được Mộ Dung Trần đang ngồi xuống bên cạnh.

Dù không nhìn thấy nhưng trong đầu nàng vẫn có thể hiện lên dáng vẻ hắn lúc này, một chân co lên, tay tùy ý đặt lên đầu gối, ung dung lười nhác mà phóng khoáng.

Nàng khẽ cười, nghiêng mặt về phía hắn, hỏi: “Điện hạ, mùi hương trên người chàng… từ trước tới nay đều có sao?”

Mộ Dung Trần đưa tay hái một đóa hoa tử vi đang nở rộ, rồi quay đầu nhìn tiểu nha đầu đang ngẩng mặt lên nhìn mình từ bên cạnh, khẽ bật cười, hắn giơ tay cài đóa hoa vào tóc nàng.

Hoa Mộ Thanh không nghe thấy hắn trả lời, chỉ cảm nhận được động tác ấy liền đưa tay sờ thử.

Có phần bất ngờ, nàng lại ngẩng mặt cười: “Có đẹp không?”

Mộ Dung Trần khịt mũi khinh thường: “Tự luyến thật.”

Hoa Mộ Thanh cũng cười: “Thì ta vốn là mỹ nhân mà.”

Mộ Dung Trần bật cười thành tiếng: “Còn biết xấu hổ không vậy?”

“Không đâu.”

Hoa Mộ Thanh lắc đầu, chu môi: “Chỉ cần chọc được điện hạ vui vẻ, mặt mũi giữ làm gì nữa.”

Mộ Dung Trần cười càng vui hơn, đưa tay véo nhẹ mũi nàng.

Nghe nàng bất mãn hừ khẽ một tiếng.

Hắn mới từ tốn nói: “Hương lạnh trên người ta là do nội lực tu luyện Thiên Âm chi công tạo thành, mùi càng đậm thì độc càng sâu.”

Nghe vậy, Hoa Mộ Thanh không khỏi nhíu mày: “Nhưng không phải độc của điện hạ đã giải đến tám phần rồi sao?”

Mộ Dung Trần cười cười: “Còn hai phần kia mới là khó giải nhất. Đáng tiếc, một tiểu nha đầu có thể làm thuốc giải, lại sống ch-ết không chịu giúp ta giải độc.”



Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nói: “Không! Dù sao cũng không được!”

Nhìn vẻ lúng túng xấu hổ của nàng, Mộ Dung Trần cảm thấy càng thú vị.

Hắn cúi người ghé sát nàng, thấp giọng trêu chọc: “Thật sự không muốn sao? Bổn vương thế mà lại bị nàng chê không đủ bản lĩnh?”

Lại còn dám nói mấy câu thô lỗ như vậy!

Hoa Mộ Thanh tức tối, đưa tay đẩy hắn ra: “Chàng tránh ra! Ai nói mấy lời bậy bạ với chàng chứ!”

Mộ Dung Trần lại nắm lấy cổ tay nàng, kéo sát vào mình, càng cười cợt: “Bậy bạ gì? Bổn vương ngày nào cũng nhớ rõ ràng, dáng vẻ đáng yêu của nàng đêm hôm ấy hai năm trước…”

Vừa nói vừa ghé sát bên tai nàng, thổi hơi nhẹ nhàng vào vành tai: “Cho bổn vương ngắm lại một chút nhé?”

Ngắm cái đầu ngươi ấy!

Hoa Mộ Thanh xấu hổ đến mức tức giận, giơ tay còn lại lên định đ-ánh hắn: “Đồ vô lại! Lại trêu chọc ta! Mộ Dung Trần! Chàng… á a a!”

Ai ngờ nàng giãy giụa quá mạnh, lại bất ngờ rơi khỏi cây!

Mà Mộ Dung Trần ban nãy còn nắm tay nàng… lại buông ra!

Đồ xấu xa này!!!!

Hoa Mộ Thanh suýt nữa tức ch-ết, lúc thân thể mất trọng lực rơi xuống đất, tấm lụa mỏng che mắt bị gió thổi bay đi.



Nàng cắn môi, vừa định bất chấp độc còn sót trong cơ thể để vận nội lực thì cổ tay đã bị bàn tay lạnh như ngọc ấy nắm lấy lần nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người nàng đã rơi vào vòng tay quen thuộc.

Chỉ với một cái tung người, hắn đã lao vụt về một hướng nào đó.

Bên tai là tiếng gió vù vù thổi qua.

Hoa Mộ Thanh rúc trong lồng ngự-c hắn, có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ rành rọt.

Nàng chợt nhớ lại, đã từng có lần người này ôm lấy mình lao vút giữa không trung ở Đại Lý.

Khóe môi bất giác nở nụ cười.

Chẳng bao lâu sau, cửa vang lên một tiếng cạch, rồi lại được đóng lại.

Hoa Mộ Thanh ngửi được mùi trong phòng, là hương trong tẩm thất của Mộ Dung Trần, ừm, gần đây bị nàng “chiếm dụng” rồi.

“Ừm.”

Nàng được đặt xuống chiếc ghế dài bên cửa sổ, chẳng may va vào chiếc bàn thấp, khẽ kêu lên một tiếng.

Mộ Dung Trần hơi cau mày, lập tức đẩy chiếc bàn thấp sang góc phòng rồi lại đè Hoa Mộ Thanh vừa mới chống người dậy nằm xuống trở lại.

Trong lòng nàng bỗng rúng động, vẫn nhắm mắt dựa sát vào ngự-c hắn.

“Điện hạ, chàng muốn làm gì vậy?”

Mộ Dung Trần khẽ bật cười, kéo tay nàng đặt lên bên tai mình, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi lại hôn thêm một cái nữa.

Mi mắt Hoa Mộ Thanh khẽ run, bắt đầu giãy giụa.



Chóp mũi lại bị môi hắn nhẹ nhàng “cắn” một cái.

Nàng lập tức cắn môi, nghiêng mặt đi: “Không được đâu, điện hạ!”

Má lại bị hôn thêm một cái.

Sau đó là chuỗi những nụ hôn không ngừng, từ bên má lướt xuống cằm, xuống cổ, rồi cứ thế lần dần xuống dưới.

“Điện hạ, chàng… ưm!” 

 
Bình Luận (0)
Comment