Nàng đột ngột quay mặt đi, nhưng môi đã bị hắn hôn chặt.
Khoảnh khắc môi răng hòa quyện, Hoa Mộ Thanh theo bản năng siết chặt ngón tay.
Chưa kịp nắm thành nắm đâ-m, những ngón tay của Mộ Dung Trần đã đan chặt vào giữa các kẽ tay nàng.
Ngón tay quấn lấy.
m** l*** d** d**.
Trong không khí, giữa hơi thở giao hòa, tất cả đều là một mùi hương mê hoặc không thể dứt, vừa nồng nàn vừa xa xỉ.
Hoa Mộ Thanh khẽ run rẩy.
Bị đòi hỏi, bị nuốt trọn, bị kéo đi, bị dẫn đến một nơi thần tiên vừa đáng sợ lại khiến người ta không thể kháng cự.
Nàng buột miệng thốt ra một tiếng rên nhẹ.
Ngay giữa ngự-c, chợt thấy lành lạnh.
Ý thức mơ màng lập tức tỉnh táo một chút, nàng chợt nhận ra… tay của Mộ Dung Trần, vậy mà lại...
Tỉnh táo lại, nàng lập tức đè chặt bàn tay không an phận đó.
Mộ Dung Trần ngẩng đầu, nhìn tiểu nha đầu kia hai má đỏ hồng, ánh mắt mờ mịt vì đ*ng t*nh.
Hắn khẽ thở ra một hơi, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, tựa như mang theo chút u uẩn lại đầy d-ục vọng quyến rũ khiến lòng người run rẩy.
Nghe vậy, tim Hoa Mộ Thanh khẽ run lên.
Nàng hé miệng, ngập ngừng một lát rồi khẽ hỏi: “Điện hạ… hôm nay ở trong cung, chàng đã gặp chuyện gì sao?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định rõ ràng.
Mộ Dung Trần khựng lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Tiểu cô nương này, dù đôi má vẫn còn ửng hồng vì tình nhưng cảm xúc đã nguội lạnh.
Hắn cười khổ không nói gì, rút tay lại rồi ngồi dậy.
Hoa Mộ Thanh khép mắt, luống cuống chỉnh lại y phục.
Vừa muốn ngồi dậy, Mộ Dung Trần đã đưa tay kê một chiếc gối mát sau lưng nàng.
Hoa Mộ Thanh mím môi, không nói một lời.
Mộ Dung Trần lại liếc nhìn nha đầu ngốc này, rõ ràng vừa bị hắn nửa dụ nửa ép vậy mà bây giờ lại có vẻ áy náy.
Hắn khẽ lắc đầu, nói: “Hôm nay trong cung, Cảnh Hạo Thiệu nhắc đến mẫu thân ta, ta suýt nữa đã gi-ết hắn ngay trước mặt Đế Cực rồi.”
Hoa Mộ Thanh thoáng kinh ngạc, lát sau sắc mặt trầm xuống.
Những người đó, vì sao cứ không chịu buông tha cho Mộ Dung Trần?
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?
Mà bọn họ phải ép người ta đến mức không còn ra người, chẳng còn là quỷ, hóa thành ma quỷ thì họ mới vừa lòng hay sao?
Mộ Dung Trần thở dài khẽ khàng, lại nói: “Thật ra ta có thể kiềm chế được nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta chỉ muốn gi-ết một người, để cho Đế Cực tận mắt nhìn thấy.”
Hoa Mộ Thanh thử đưa tay ra, không chạm được hắn nhưng rất nhanh đã bị hắn chủ động nắm lấy.
Nàng thuận thế lật tay lại, đan tay vào tay hắn, kéo về phía mình.
“Điện hạ muốn khiến Đế Cực thất vọng? Hay là muốn ông ta nổi giận với chàng? Hay chàng muốn nói với ông ta rằng, chàng muốn gi-ết ông ta?”
Mộ Dung Trần chăm chú nhìn nàng.
Dù đôi mắt không nhìn thấy, ngũ giác cũng suy yếu nhưng đầu óc của tiểu nha đầu này lại sắc bén hơn gấp chục lần so với trước đây!
Chỉ thông qua một chút cảm xúc bất thường trong ngày hôm nay của hắn, và vài lời lướt qua lúc nãy…
Nàng đã đoán ra, hắn có ý định gi-ết Đế Cực.
Khi ấy, Quỷ Nhị từng hỏi hắn vì sao đã có thể kiềm chế mà vẫn cố tình nổi giận suýt nữa bóp ch-ết Cảnh Hạo Thiệu?
Bởi vì, lúc đó hắn đang đứng trước Long Uyên cung.
Chỉ cần nghĩ đến việc người nam nhân kia đứng trên bậc thềm cao lạnh lẽo ấy, dùng vẻ vô tình vô cảm để điều khiển cảm xúc và cuộc đời hắn như một con rối…
Hắn bỗng muốn dùng thứ gì đó dơ bẩn nhất để phá hủy cái vẻ nghiêm trang trắng đến chói mắt ấy.
Muốn khiến người kia, kẻ đứng trên cao, không nhiễm bụi trần, giống như thiên tử trời sinh kia cũng phải bị trần thế này đâ-m xuyên một lỗ.
Muốn má-u nhuộm người đó đỏ thẫm, bắt ông ta tận mắt nhìn thấy tội nghiệt do chính tay mình gây ra.
Muốn kéo ông ta xuống, để ông ta phơi bày ra gương mặt thật bẩn thỉu và tàn nhẫn!
Hắn hận!
Phải, hắn căm hận đến tận xương tủy!
Nhưng không thể nói ra.
Không thể phát tiết.
Chỉ có thể thông qua cách cực đoan nhất là nổi giận, hủy hoại, phá hủy tất cả.
Mọi người đều nói hắn là ma, là quỷ, là kẻ điên.
Không ai hiểu được hắn.
Chỉ có lúc này, tiểu nha đầu đang ngồi cạnh hắn, tay vẫn nắm lấy tay hắn, đôi mắt khép hờ yên lặng và dịu dàng, lại nhẹ nhàng… nói ra đúng nỗi lòng sâu kín nhất trong hắn.
Hắn quay mặt nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Chỉ thấy Tiểu Hoa Nhi xinh đẹp ấy, bao ngày nay luôn giả vờ dịu dàng ẩn giấu những chiếc gai độc rốt cuộc, lần đầu tiên hé lộ một chút nanh vuốt sắc bén đầy đáng sợ.
Vậy mà nàng vẫn mỉm cười thản nhiên, tao nhã.
Đôi mắt nhắm lại, giọng nói mềm nhẹ vang lên: “Điện hạ, Kiều Kiều không muốn nhìn thấy chàng đau lòng như vậy… Cho nên, để Kiều Kiều đi gi-ết ông ta thay chàng, được không?”
Nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt mỹ lệ từng quyến rũ nay bị che khuất nhưng gương mặt yêu kiều ấy dưới những lời lẽ vừa độc lạnh vừa dịu dàng, lại càng trở nên mị hoặc động lòng người.
Mộ Dung Trần khẽ bật cười, vươn tay nhéo nhẹ cằm nàng: “Dám nói thật đấy.”
Hoa Mộ Thanh bĩu môi, khẽ cười, nụ cười vừa rộ lên hơi lạnh trong mắt cũng tan biến, nàng lại hóa thành đóa hoa trắng nhỏ dịu dàng mềm mại.
Tựa như khoảnh khắc kia, thứ hoa ă-n thị-t ngư-ời hé miệng lộ răng nhọn đẫm má-u chỉ là một ảo ảnh.
Mộ Dung Trần bật cười, lắc đầu, ôm nàng vào lòng: “Bây giờ vẫn chưa thể động đến ông ta, ta không muốn nàng mạo hiểm.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, gật đầu: “Vâng, Kiều Kiều nghe lời điện hạ.”
Mộ Dung Trần nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Cái cảm giác đè nén trong lòng ngự-c vốn tưởng sẽ mãi không tan, cuối cùng cũng dần dần tiêu tán.
Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ cong lên, hắn nhắm mắt lại.
__
Vài ngày sau, Dao Cơ đến tiểu viện một chuyến.
Một đêm khác, Lan Anh cũng từng đến một lần.
Lại thêm hai ngày nữa.
Trong cung truyền ra tin tức: Cảnh Hạo Thiệu sau khi bình phục vết thương đã vào triều, đệ trình lên Đế Cực yêu cầu đích thân chủ trì điều tra “vụ án ném xá-c ở Ngọ Môn”.
Và Thần Vương sẽ là nghi phạm lớn nhất, bị đưa ra đối chất trước tam đường công thẩm.
Ngày xét xử được định là ngày hôm sau.
Khi Mộ Dung Trần nhận được tin thì hắn đang ở thư phòng dạy Thịnh Nhi đọc sách.
Dạo gần đây, tiểu tử kia cứ thích quấn lấy hắn mà hắn thì cũng chẳng từ chối.
Chỉ cần Thịnh Nhi muốn gì, hắn đều cố hết sức để thỏa mãn.
Cũng bởi thế, đứa bé này càng thêm yêu thích người phụ thân vừa không quá nghiêm khắc lại anh tuấn bất phàm của mình.
Chỉ có điều, Thịnh Nhi vẫn chưa chịu gọi hắn là “phụ thân”.
Mộ Dung Trần cũng không vội.
Lúc đó, hắn đang lật giở một quyển 《Sơn Hải Quái Chí》, đọc cho Thịnh Nhi nghe.
Bên ngoài, Quỷ Nhị đi vào, mỉm cười nói: “Vương gia, Tố Cẩm đang chờ bên ngoài nói rằng tiểu thư mời người qua đó một chuyến.”
Thịnh Nhi vừa nghe thấy, lập tức vui mừng nhảy dựng lên: “Con cũng muốn đi!”
Mộ Dung Trần xoa đầu tiểu tử, dịu giọng: “Mẫu thân con tìm ta, đâu phải tìm con. Tự chơi đi.”
Thịnh Nhi liền xụ mặt, bĩu môi giận dỗi: “Người đáng ghét! Mẫu thân là của con mà!”
Mộ Dung Trần bật cười, cúi đầu nhìn tiểu tử cao chưa tới thắt lưng mình: “Lặp lại lần nữa xem?”
Thịnh Nhi lập tức ủ rũ, hét to: “Người bắ-t nạ-t con!”
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Có bản lĩnh thì dùng thực lực mà nói chuyện, dựa vào cái tuổi nhỏ mà cứ la hét ầm ĩ? Hừ.”
Cái giọng điệu khinh bỉ ấy…
Đến cả Quỷ Nhị đứng bên cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Thịnh Nhi, người vừa nãy còn cảm thấy phụ thân mình là người phụ thân tốt nhất trên đời, giờ phút này chỉ thấy phụ thân đúng là đại ma vương xấu xa nhất!
Mắt đỏ hoe, cậu bé giận dữ trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần: “Người chờ đấy! Con sẽ luyện công, có ngày đ-ánh bại người! Mẫu thân nhất định là của con!”
Mộ Dung Trần cười khẩy: “Ta chờ.”
“Hừ!”
Thịnh Nhi lại lườm hắn thêm cái nữa, rồi hùng hổ vung đôi tay bé múp chạy đi mất.
Quỷ Nhị lắc đầu, thở dài: “Vương gia hà tất phải trêu chọc tiểu điện hạ như vậy? Dọa ngài ấy giận rồi lỡ đâu lại xa cách với người thì sao.”
Mộ Dung Trần nhếch môi: “Cái cục keo dính ấy mà xa cách được ta chút nào, thì bổn vương còn nhẹ nhõm thêm mấy phần.”
Tuy miệng nói thế, nhưng ánh mắt khi nhìn theo bóng dáng Thịnh Nhi lại chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương khó có thể che giấu.