Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 553

 
Trong lòng Quỷ Nhị cảm thấy an tâm, chỉ cần có Hoa Mộ Thanh bên cạnh, Mộ Dung Trần dường như thực sự sẽ trở nên ngày một sống động, phóng khoáng hơn.

Quỷ Nhị cười cười tiễn Mộ Dung Trần đến căn phòng chính vốn thuộc về hắn, nay đang được Hoa Mộ Thanh tạm thời ở lại.

Thế nhưng, trong phòng lại không thấy người đâu.

Chỉ có Xuân Hà đứng trước cửa, thấy Mộ Dung Trần bước đến nàng liền cười khẽ lùi một bước: “Vương gia, tiểu thư đang ở bên trong, mời người vào.”



Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, thầm nghĩ: “Nha đầu này lại muốn giở trò gì nữa đây?”

Rồi đẩy cửa bước vào.

Xuân Hà nhẹ nhàng khép cửa lại phía sau.

Bên trong phòng khác hẳn với bên ngoài, không khí mát mẻ dễ chịu.

Vì Mộ Dung Trần lo Hoa Mộ Thanh chịu không nổi cái nắng gay gắt, sợ đổ mồ hôi làm vết thương nhiễm trùng nên đã sai người đặt một khối băng lớn trong góc nội thất.

Tuy vậy, khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng Hoa Mộ Thanh đâu cả.

Mộ Dung Trần còn đang nghi hoặc, thì chợt nghe từ phòng tắm vang lên tiếng nước nhẹ bắ-n.

Hắn hơi nhíu mày, xoay người bước tới gần vòng qua bình phong, vén rèm lên, đi vào.

Sương trắng bồng bềnh, nước nóng bốc lên từng làn hơi nước mờ ảo.

Giữa làn sương ấy, Hoa Mộ Thanh đang nằm tựa bên bồn dược, đầu gối lên cánh tay trông như đang ngủ thiếp đi.

Thực ra, chất độc trong cơ thể nàng đã được Lâm Tiêu chuẩn đoán là gần như hoàn toàn loại bỏ từ mấy hôm trước.

Bây giờ trong dược trì chỉ thêm vài vị thuốc bổ, nên Hoa Mộ Thanh mỗi ngày vẫn ngâm một lúc để tẩm bổ cơ thể.

Mộ Dung Trần không ngờ nàng lại gọi hắn đến vào giờ này.

Trong mắt hắn thoáng lóe lên tia tà khí, cố ý đứng bên thành bồn, cúi đầu nhìn xuống.

Từ góc độ này, vừa khéo có thể thấy rõ ràng dáng hình tuyệt mỹ mờ ẩn dưới làn nước của tiểu nha đầu.

Miệng còn cố tình lên tiếng, giọng lãnh đạm trêu chọc: “Giờ này gọi bổn vương tới, chẳng lẽ là… muốn cùng bổn vương tắm uyên ương sao?”



Hoa Mộ Thanh vốn đang nhắm mắt, đột nhiên nghe vậy thì giật mình mở choàng mắt ra.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều ngẩn ra.

“...Mắt nàng, đã khỏi rồi sao?”

Hoa Mộ Thanh cũng không ngờ Mộ Dung Trần lại đến vào đúng lúc này.

Thật ra sáng nay nàng đã phát hiện mắt mình có thể lờ mờ thấy ánh sáng và vật thể.

Khi ngâm mình, nàng cũng không còn đắp thuốc lên mắt nữa nên lúc này nếu mở mắt ra thì đúng là có thể thấy được bóng dáng, ánh sáng.

Vừa rồi nàng thật sự đã ngủ thiếp đi, không nghe thấy bước chân cố ý nhẹ nhàng của Mộ Dung Trần.

Giờ phút này bất ngờ nhìn thấy người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Nghe lời Mộ Dung Trần nói, nàng mới mơ hồ đoán được có lẽ là Tố Cẩm bọn họ đã tự ý hành động, muốn để Mộ Dung Trần biết trước chuyện thị lực của nàng đã hồi phục.

Bình thường nàng luôn che mắt, chỉ có lúc tắm là mới để lộ đôi mắt ra.

Cũng chỉ có thời điểm này, mới có thể để hắn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ nàng mở mắt trở lại.

Hoa Mộ Thanh có chút bất lực, trong lòng cũng đoán được ý tứ của Tố Cẩm.

Nàng ấy vẫn không muốn mình mạo hiểm vào cung, hoặc cũng có thể muốn mình khi nhìn thấy Mộ Dung Trần thì sẽ do dự, chần chừ, ít nhất sẽ không tham dự yến tiệc thưởng hoa ngày mai.

Phải, ngày mai, Mộ Dung Trần sẽ phải hứng chịu tam đường hội thẩm, một sự xét xử khắt khe nhất của triều đình.

Mà nàng, cũng phải vào cung đem thân mạo hiểm để tìm tung tích của Tô Mộ.

Vì sao nàng nhất định phải vào cung?



Bởi vì, sau khi Dao Cơ âm thầm điều tra đã xá-c nhận rằng cái ch-ết của trưởng tử Cảnh Như Nhân năm xưa, quả thực có liên quan đến Chu Quý phi, người nữ nhân sống nơi cao vị nhiều năm vẫn được Đế Cực bảo hộ, chưa từng lộ ra một sơ hở.

Một người như vậy, dù đã từng phạm tội gi-ết người nhưng trong mắt người ngoài vẫn là mẫu nghi hiền đức cũng đủ thấy tâm cơ và thủ đoạn của bà ta sâu không lường được.

Hoa Mộ Thanh tin chắc, Chu Lệ Phương nhất định biết tung tích của Tô Mộ.

Cho dù không biết rõ, bà ta cũng sẽ có những bí mật mà người ngoài không hề hay.

Nàng cần phải đến gần Chu Lệ Phương, tự mình thăm dò.

Vì vậy, mới sai Xuân Hà mời Lan Anh âm thầm đến một chuyến.

Biết được yến tiệc thưởng hoa do Chu Lệ Phương tổ chức kỳ thực là để thay Chu Hàm hoãn lại, nàng liền đoán được dụng ý bên trong , chỉ e mục tiêu chính là mình.

Như vậy, đây là cơ hội tốt nhất để nàng vào cung.

Ở tiền triều Đế Cực, hậu cung không ai nhận ra nàng. Nàng có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Chu Lệ Phương.

Dù cho mắt chưa hoàn toàn hồi phục, nàng cũng không thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Nhưng Tố Cẩm thì lại vô cùng lo lắng.

Hôm nay, có lẽ nàng ấy thà chấp nhận bị mình trách phạt, cũng muốn gắng sức ngăn cản mình.

Hoa Mộ Thanh không tiện để lộ chuyện gì trước mặt Mộ Dung Trần.

Bèn hơi lặn người xuống nước, híp mắt nói: “Chưa hoàn toàn khỏi, chỉ là hình như có thể lờ mờ nhìn thấy chút ánh sáng. Điện hạ sao lại tới đây?”

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Không phải là nàng gọi ta đến sao?”

Hoa Mộ Thanh ngượng quá hóa giận: “Sao ta có thể gọi điện hạ vào lúc thế này được? Nhất định là hai nha đầu kia tự tiện quyết định! Đợi ta ra ngoài sẽ đ-ánh cho mỗi đứa mười bản!”

Mộ Dung Trần bật cười, gật đầu: “Ừ, nô tỳ tự tiện làm chủ, đúng là nên… thưởng.”

“Đúng, nên… hửm?”

Hoa Mộ Thanh chớp mắt.



Rồi thấy Mộ Dung Trần vậy mà lại ngồi xổm xuống, một tay khều nước ấm trong dược trì, khóe môi cong lên cười gian: “Phải thưởng… vì đã để bổn vương nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ thế này, quả thật là có tâm rồi.”

Gợn sóng nước lan ra từ đầu ngón tay hắn, lan dần đến làn da tr*n tr** của Hoa Mộ Thanh, khiến nàng theo phản xạ cảm nhận được một thứ chạm nhẹ mơ hồ, tựa như đầu ngón tay của Mộ Dung Trần đang khẽ khàng lướt nhẹ trên da thịt mình.

Nàng theo bản năng co người lại, thấp giọng nói: “Điện hạ đừng nói bừa, người ra ngoài đi để ta đứng dậy trước đã.”

Không ngờ, Mộ Dung Trần chẳng những không rời đi mà còn đứng dậy, từng lớp y phục bắt đầu được cởi bỏ.

Nàng trợn tròn mắt, lập tức nhận ra điều gì đó vội vàng quay người bỏ chạy về phía bên kia.

Phía sau vang lên một tiếng “ào” của nước bắ-n tung.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay nàng bị nắm chặt.

Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, định vùng vẫy thoát ra thì bờ vai đã bị đè lại.

“Điện hạ, chàng đừng… a!”

Nàng kinh hô, cả người đã bị kéo vào lòng của Mộ Dung Trần.

Lúc này trên người nàng không còn một mảnh vải, còn Mộ Dung Trần vẫn đang mặc một chiếc trung y.

Bị hắn ôm vào lòng như vậy, làn da mịn màng và nhạy cảm của nàng chạm vào lớp lụa Lưu Vân quý giá kia, trơn mượt nhưng xen lẫn chút thô ráp mảnh mai, khiến da thịt nàng run rẩy từng đợt.

Nàng cố gắng cuộn người lại, định thoát khỏi vòng tay của Mộ Dung Trần nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.



Nàng cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng động nhưng bàn tay của Mộ Dung Trần lại men theo cánh tay nàng, chậm rãi trượt lên.

“Không... không được... Điện hạ...”

Nàng đưa tay đẩy hắn ra nhưng Mộ Dung Trần lại càng siết chặt lấy nàng hơn.

Ngón tay hắn lướt dọc từ bờ vai nàng, qua lưng, lướt qua xương bướm, men theo xương quai xanh rồi dừng lại ở hõm eo, khẽ chạm nhẹ một cái.

“Ưm—”

Hoa Mộ Thanh khẽ rên một tiếng, cả người mềm nhũn, bị Mộ Dung Trần thuận thế ôm trọn vào lòng.

“Chàng!”

Hắn vậy mà lại chạm trúng chỗ nhạy cảm của nàng, đáng ghét!

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, nở nụ cười tà mị ôm chặt nàng áp vào ngự-c mình. Mềm mại ôn hương, thơm ngát đầy lòng, quả thực là mùi vị tuyệt diệu nhất thế gian, không gì sánh nổi!

Thảo nào những câu thơ kia lại nói nào là “chốn ôn nhu là nấm mồ anh hùng”, nào là “ch-ết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”, lại nào là “chữ sắc đầu mũi d-ao”.

Quả thực không sai chút nào!

Giờ khắc này, hắn gần như muốn đem cả tính mạng giao phó cho Tiểu Hoa Nhi này!

Dù có ch-ết… cũng cam tâm tình nguyện!

Quả đúng là sắc đẹp khiến người mê muội mất khôn!

Vậy mà hắn lại thực sự muốn cứ thế buông thả bản thân.

Bàn tay còn lại của hắn từ từ lần lên, chạm đến n** m*m m** kia.

Hoa Mộ Thanh run rẩy níu lấy vạt áo của hắn, hoàn toàn không còn chút sức lực để kháng cự.

Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu nàng.

Bàn tay đột ngột đưa xuống, nắm lấy một chỗ nào đó!

Cả người Mộ Dung Trần cứng đờ, không thể tin nổi mà nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nàng… buông tay ra!”

Giọng khàn đặc, hơi thở nóng rực!

Hoa Mộ Thanh bị hơi thở nóng bỏng mà hắn phả ra làm giật mình run lên một cái.

Tay thì không hề chậm trễ, ngược lại còn học theo những gì trước kia Dao Cơ từng vẽ trong quyển tranh tặng nàng, lặp lại từng động tác trong đó.



Mộ Dung Trần lập tức ngừng hết mọi hành động trêu chọc, toàn bộ cảm giác và ý thức như bị dồn xuống một điểm.

Hắn chỉ có thể siết chặt vai của Hoa Mộ Thanh, toàn thân căng cứng.

Cho đến khi...

“Ưm—!” - Một tiếng r*n r* nặng nề bật ra.

Hoa Mộ Thanh như bị kim đâ-m vào tay, lập tức rút tay về nhanh như chớp.

Nàng liếc nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Trần, đôi mắt tà mị, vẻ mặt như đang thả hồn lạc lối nơi tiên cảnh, nàng co rụt cổ lại, xoay người, vội vàng khoác lên một lớp áo rồi chạy biến ra ngoài.

Mộ Dung Trần đờ người trong bồn thuốc, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi.

Đồng tử đang co rút cũng dần giãn ra.

Phải rất lâu sau, hắn mới hoàn hồn lại từ cảm giác mãnh liệt tột cùng ấy.

Nhắm mắt, lại mở ra.

Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng tắm thì thấy Quỷ Nhị đang đứng bên ngoài.

Thấy hắn bước ra, toàn thân vẫn còn ướt sũng Quỷ Nhị không tỏ ra chút nghi hoặc hay biểu cảm gì khác mà nghiêm túc cúi đầu, cung kính bẩm báo: “Vương gia, tiểu thư vừa truyền lời nói rằng tối nay sẽ ngủ cùng tiểu điện hạ, xin... Vương gia đừng quấy rầy.”



Mộ Dung Trần siết chặt nắm đấm thêm vài phần.

Trong lòng lạnh lẽo bật cười, được lắm, tiểu yêu tinh kia, để xem nàng trốn được mùng một, có trốn nổi ngày rằm không?

Lần tới, bổn vương sẽ nuốt sống nàng luôn!
__

Tại viện phía đông.

Thịnh Nhi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Mộ Thanh, lo lắng hỏi: “Mẫu thân, người sốt rồi à?”

Hoa Mộ Thanh liên tục quạt vào mặt, lắc đầu: “Không, chỉ là nóng quá thôi.”

“Ồ.” - Thịnh Nhi gật gù, rồi lấy một cây quạt khác quạt cho nàng.

Hoa Mộ Thanh bật cười, nhận lấy quạt rồi cùng quạt với bé.

Thịnh Nhi lại nằm xuống, một lát sau nói: “Mẫu thân, hôm nay phụ thân bắ-t nạ-t con đó!”

Hoa Mộ Thanh dừng quạt, sửng sốt hỏi: “Gì cơ? Chàng ấy bắ-t nạ-t con à?”

Thịnh Nhi bĩu môi: “Đúng vậy! Phụ thân tranh mẫu thân với con! Hứ, rõ ràng mẫu thân là của con! Phụ thân còn bảo con đ-ánh không lại người thì không được tranh giành! Mẫu thân, người chờ con đi, sớm muộn gì con cũng sẽ đ-ánh thắng phụ thân, giành lại người về!”

Hoa Mộ Thanh bật cười thành tiếng: “Được! Mẫu thân sẽ chờ Thịnh Nhi đến giành ta về nhé.”

“Vâng ạ!”

Thịnh Nhi gật đầu mạnh mẽ: “Con nhất định sẽ đ-ánh bại phụ thân!”

Hoa Mộ Thanh nhìn dáng vẻ kiêu hãnh, đầy quyết tâm của cậu bé, khẽ lắc đầu mỉm cười dịu dàng.
__

Bên ngoài cửa sổ.

Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng, khẽ nhếch môi cười, rồi bước xuống bậc thềm.
__

Ngày hôm sau.

Vụ án "ném xá-c giữa Ngọ Môn" gây chấn động Long Đô được mở phiên xét xử công khai tại Long Uyên Cung, do Đế Cực đích thân chủ tọa.



Cảnh Hạo Thiệu mang theo hàng loạt nhân chứng, vật chứng, trực tiếp chỉ đích danh người hiện đang được Đế Cực sủng ái nhất - Thần Vương Mộ Dung Trần!

Thế nhưng, Mộ Dung Trần lại không hề có chút căng thẳng hay hoảng loạn nào, vẫn giữ phong thái ung dung theo chân Cẩm Y Vệ bước vào Long Uyên Cung.

Một phiên tòa lớn với thanh thế ngút trời, thu hút sự chú ý của vô số người, từ đó chính thức khai mở.
__

Cùng thời khắc ấy.

Trong hậu cung, trăm hoa khoe sắc, mỹ nhân ríu rít cười đùa tiếng nói cười vang vọng khắp nơi.

Bên hồ Thái Dịch, chiếc thuyền rồng hoàng gia tao nhã và lộng lẫy nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, từ từ neo đậu tại bờ nơi hoa cỏ nở rộ.

Hàng chục thiếu nữ trẻ đẹp, còn rực rỡ hơn cả cảnh sắc hoa lệ lần lượt bước xuống từ thuyền, khoan thai tiến vào thế giới rực rỡ hoa lệ đó.



Hương thơm phảng phất, mỹ nhân như họa, cảnh tượng tựa như một bức tranh mùa hè tuyệt mỹ khó gặp trong đời. 

 
Bình Luận (0)
Comment