Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 554

 
Trên giả sơn đối diện Thái Dịch Trì, hơn mười vị công tử ăn vận sang trọng, dung mạo phi phàm đang đứng trong lầu gác bát giác. Từ nơi cao nhìn xuống, họ thấy từng nhóm nữ tử duyên dáng đang cười nói ríu rít, nhẹ bước tiến về đài thưởng hoa trong ngự hoa viên ai nấy đều lộ ra nụ cười hàm ý giống nhau.

“Mỹ nhân bên kia, chẳng phải là Đại tiểu thư nhà phủ Thượng thư, người nổi danh thanh nhã như cúc, tựa tiên nữ Hà tiểu thư sao?”

“Chính là nàng. Nhìn phía sau nàng, là hai tiểu thư dòng chính Từ gia – Từ Phi và Từ Lạc.”

“Cũng được xem là mỹ nhân xuất chúng, chỉ là có phần quá mức diễm lệ.”

Vài người cùng cười, giọng điệu mập mờ đầy ẩn ý.

Bỗng có người hỏi: “Sao lại không thấy tiểu thư Chu Thư Nguyệt, nữ nhi của Tuần phủ đại nhân nhỉ?”



Mấy người bên cạnh ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó liền lộ vẻ thấu hiểu: “À, thì ra huynh vừa mới từ bên ngoài trở về nên chưa hay biết. Chu Thư Nguyệt đã đắc tội với Tứ Công Chúa, bị đ-ánh gãy chân, hiện tại hoàn toàn không ra khỏi cửa nữa.”

“Gì cơ? Rõ ràng Chu Nhị tiểu thư vốn nổi tiếng là dịu dàng, ôn hòa, sao lại xung đột với Công Chúa được?”

“Hừ, dịu dàng ôn hòa gì chứ, cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Huynh chưa biết đấy, Chu Thư Nguyệt thật ra là…”

Câu nói còn chưa dứt, bỗng một người bên cạnh kinh ngạc thốt lên: “Ôi chao! Nữ tử kia là ai vậy? Dung mạo và khí chất như thế, đời này ta chưa từng gặp qua!”

Tiếng kêu khiến đám công tử đang trò chuyện rôm rả lập tức quay sang nhìn, tt cả đều sững sờ như bị hút hồn.

Bọn họ rối rít hỏi: “Cô nương đó là ai? Trông lạ mặt quá, chẳng phải mới về từ nơi nào sao?”

“Nhìn có chút quen quen, như thể đã gặp ở đâu rồi.”

“Thôi đi, là mỹ nhân thì huynh đều thấy quen mắt cả thôi!”

“Sao lại che mắt bằng lụa mỏng? Chẳng lẽ bị bệnh về mắt?”

“Ừm… cũng chưa nghe nhà nào có tiểu thư bị bệnh về mắt cả, có thể là tạm thời mắc chứng gì đó nên dùng lụa để che lại chăng?”

“Thật tiếc! Chỉ nhìn nửa khuôn mặt đã thấy xuất trần thoát tục, nhất định là mỹ nhân hiếm có. Không biết đôi mắt nàng ra sao, chắc chắn càng thêm tuyệt sắc!”

“Đúng thế! Khí chất toàn thân ấy, so với những người khác còn hơn gấp bội. Đúng là giữa trăm hoa đua nở, chỉ có nàng là đóa vương giả kiêu hãnh. Chậc chậc… Chu Nhị công tử, huynh thấy sao?”

Người ấy hỏi xong, ánh mắt của đám công tử lại đồng loạt đổ dồn về phía trong lầu.

Nơi đó, Chu Hàm từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.



Chỉ thấy Chu Hàm lúc này, sắc mặt vốn ung dung thư thái không hiểu sao lại chuyển sang âm trầm, sắc xanh thấp thoáng hiện trên gương mặt…

Mấy người nhìn nhau, vừa định trêu chọc vài câu thì không ngờ Chu Hàm lại đột nhiên xoay người rời đi.

Đám người ấy không hiểu ra sao, liếc mắt nhìn nhau.

Một người trong số họ nói: “Nghe nói phủ Trấn Quốc Tướng Quân đang định bàn chuyện hôn sự cho Chu Nhị công tử đấy?”

“Thật à? Bảo sao dạo này mời hắn ra ngoài chơi, hắn đều không đi!”

“Chẳng những không uống hoa tửu, mà ngay cả thiệp mời từ ‘Thiên Âm Các’ đưa tận tay hắn, hắn cũng chẳng buồn tới!”

“Cái gì?! Thiệp mời của Thiên Âm Các mà hắn cũng có một phần sao? Trời ơi, hắn không đi thì cũng nên nhường lại cho huynh đệ chứ!”

“Đúng thế đấy! Thiên Âm Các ấy, trừ ngày khai trương ra thì mỗi ngày chỉ tiếp ba mươi vị khách! Gia ta chờ mãi đến giờ mà vẫn chưa lấy được tấm thiệp nào, tức muốn ch-ết!”

“Nói mới nhớ, nghe nói mấy nàng kỹ nữ ca cơ trong Thiên Âm Các đều là…”

Cứ thế, chủ đề câu chuyện của đám công tử quyền quý ấy lại chuyển sang nơi mới mở gần đây, Thiên Âm Các, chốn phong lưu nổi danh nhất Long Đô.
__

Còn ở bên kia hoa viên.

Tuy đôi mắt Hoa Mộ Thanh đã có thể cảm nhận được ánh sáng và bóng dáng, nhưng vẫn chưa nhìn rõ được hoàn toàn. Ban ngày cũng không thể chịu được ánh sáng chói gắt, vì vậy nàng dùng một lớp lụa mỏng che mắt, cầm theo lệnh bài của Tứ Công Chúa để vào hoàng cung, rồi cùng các tiểu thư xuất thân từ các gia tộc kém thế lực hơn, lên chiếc họa thuyền cuối cùng tiến vào ngự hoa viên.

Suốt hành trình đều bình an vô sự, nhưng lại khiến hai tỳ nữ đi theo là Xuân Hà và Tố Cẩm hồi hộp đến toát mồ hôi tay.

Trái lại, trong lòng Hoa Mộ Thanh lại vô cùng bình tĩnh và điềm đạm, vừa đi vừa lặng lẽ quan sát cách bố trí khắp nơi trong ngự hoa viên của Long Đô.

Không hổ là quốc gia cường thịnh nhất đại lục Cửu Châu, riêng khu ngự hoa viên này thôi đã có đủ kỳ hoa dị thảo hiếm gặp, bố cục thiết kế lại vô cùng tinh xảo, rõ ràng là dựa theo thuật phong thủy “tụ khí tàng phúc”.

Đá lát đường là loại Nga Noãn Vũ Hoa Thạch quý hiếm chỉ có ở phương Nam, khắp hoa viên đều điểm xuyết bởi những trân bảo kỳ lạ chưa từng thấy.



Lộng lẫy nhưng không chói mắt, phong phú mà không rối rắm khiến người nhìn không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, khát khao. Mọi nơi đều toát lên khí chất cao quý bậc đế vương.

Lúc nàng bước đi phía trước, ngày càng có nhiều người để ý đến nữ tử che mắt bằng lụa, dáng hình uyển chuyển, phong thái thoát tục này.

Tống Huệ và Ngô Trân Tô Nhiên vốn đi phía trước, nghe thấy có người bàn tán sau lưng có một cô nương m-ù không rõ thân phận, trong lòng khẽ động, bước chậm lại quay đầu nhìn thì quả nhiên là Hoa Mộ Thanh!

Cả hai không khỏi mừng rỡ, vội vàng tiến đến, gọi khẽ: “Biểu tỷ!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, quay mặt lại, xuyên qua lớp lụa mỏng, lờ mờ thấy được Ngô Trân và Tô Nhiên đang tiến đến, liền nhẹ nhàng thi lễ với hai người.

“Lâu rồi không gặp, hai nàngvẫn khỏe chứ?”

Ngô Trân và Tô Nhiên cùng đáp lễ: “Giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa? Từ hôm đó đến giờ không thấy tỷ, nghe Huệ Nhi nói là do tỷ bị thương nên Đề đốc phu nhân đã lặng lẽ đưa tỷ đến biệt trang để tĩnh dưỡng. Chẳng lẽ là mắt bị thương sao?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, liếc nhìn Tống Huệ, rồi khẽ gật đầu: “Vâng, không may bị thương ở mắt, hiện đang tĩnh dưỡng ở biệt trang. Làm phiền Trân Nhi quan tâm rồi.”

Ngô Trân lại nói: “Nhà muội có một vị thái y thường lui tới, mắt tỷ như vậy, hôm nào để muội mời ông ấy tới khám thử nhé?”

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng từ chối: “Đã gần khỏi rồi, không dám làm phiền. Đa tạ lòng tốt của muội.”

Thấy nàng nói vậy, Ngô Trân cũng không tiện ép nữa.

Tô Nhiên lại ghé sát, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ và Lục Công Chúa có hiềm khích gì trước kia sao? Hôm ấy sao nàng ấy lại…”

Giọng nàng rất thấp, vừa hỏi vừa liếc nhìn xung quanh những người đang tò mò ngó sang, rồi không tiếp tục nói nữa.

Hoa Mộ Thanh mím môi, ngập ngừng một lát rồi chậm rãi đáp: “Nàng ta từng ở Đại Lý… là… Lục di nương của phụ thân ta.”



“Cái gì?!!”

Lần này, không chỉ Tô Nhiên và Ngô Trân, mà ngay cả Tống Huệ cũng không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.

Âm thanh ấy quá lớn, khiến những người vốn đang âm thầm quan sát liền quay hẳn đầu lại nhìn.

Tô Nhiên thấy vậy liền vội kéo Hoa Mộ Thanh đi nhanh mấy bước, cho nha hoàn ngăn cách những kẻ đang muốn lại gần hóng chuyện.

Vừa kéo nàng đi, vừa gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tỷ kể rõ chút đi!”

Hoa Mộ Thanh bị kéo đi hơi lảo đảo, bật cười: “Thật ra cũng không có gì to tát. Năm xưa, vì nàng ta đem lòng cảm mến phụ thân ta nên gả vào làm tiểu thiếp, sinh được một người nhi tử. Sau này, phụ thân ta phạm sai lầm, bị bệ hạ hạ lệnh tịch biên toàn gia, ông cũng bị ché-m đầu. Cây đổ khỉ tan, người trong nhà kẻ chạy người tản. Mẫu thân ta vốn là chính thê nhưng sau khi phụ thân thi đỗ công danh thì lại bị ông ruồng bỏ. Vì chuyện này mà ta mới may mắn thoát nạn. Nhưng không ngờ, nàng ta lại ghi hận trong lòng.”

Những lời này bảy phần thật ba phần giấu, nghe vào lại cứ như hoàn toàn là sự thật.



Ba vị tiểu thư khuê các chưa từng trải sự đời, nhất thời đều sững sờ.

Cuối cùng vẫn là Tô Nhiên mở lời trước: “Không ngờ giữa tỷ và Lục Công Chúa lại có quan hệ rối rắm như thế! Thật không thể tưởng tượng được!” 

 
Bình Luận (0)
Comment