“Trước đây sao tỷ không nói ra? Dù sao chúng ta cũng có thể giúp tỷ chu toàn một chút.” – Đó là lời lo lắng của Ngô Trân.
Ngược lại, Tống Huệ lại nhìn Hoa Mộ Thanh, hồi lâu không nói được câu nào.
Thực ra trước đó, mẫu thân nàng đã từng mơ hồ tiết lộ thân phận thật sự của Hoa Mộ Thanh cho nàng nghe vài phần. Khi ấy nàng đã kinh ngạc đến mức nói không nên lời! Nay lại nghe Hoa Mộ Thanh kể về ân oán cũ với Cảnh Như Thủy, nàng càng chắc chắn trong chuyện này nhất định còn có nhiều nguyên do phức tạp, thậm chí là u ám hơn rất nhiều.
Chẳng qua, Hoa Mộ Thanh không nói rõ, có lẽ vì còn kiêng nể mối quan hệ giữa nàng và Đề Đốc Cửu Môn.
Lan Anh còn từng nhờ nàng giúp giấu tung tích hiện tại của Hoa Mộ Thanh.
Thực ra, ngay cả Tống Huệ cũng không biết hiện giờ Hoa Mộ Thanh đang ẩn thân ở đâu. Nhưng nghe ngữ khí khi đó của Lan Anh, nàng chỉ cảm thấy nơi đó e rằng cũng chẳng phải chốn lành gì. Ngay cả Lan Anh còn không thể đưa nàng ấy rời khỏi nơi đó, thì Tống Huệ có nói thêm gì cũng chỉ là vô ích.
Vì vậy, vừa rồi nàng mới chủ động giúp Hoa Mộ Thanh che giấu.
Giờ phút này, nàng nhìn Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy nữ tử này hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà nàng từng nghĩ, một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, số phận bất hạnh yếu đuối.
Quả nhiên, ngoại hình đúng là thứ có thể mê hoặc lòng người.
Thấy Tô Nhiên và Ngô Trân kinh ngạc truy hỏi, nàng lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh sau đó mỉm cười với hai người: “Chuyện này sao có thể dễ dàng kể hết? Huống chi biểu tỷ e là cũng không ngờ được, Lục Công Chúa lại dùng trận thế như vậy để bắt tỷ ấy.”
Tô Nhiên và Ngô Trân nghe vậy cũng thấy quả đúng là như thế.
Ngô Trân vỗ vai Hoa Mộ Thanh đầy kinh hãi: “May mà tỷ thoát được. Nhưng sau này phải cẩn thận hơn, viện dưỡng thương của tỷ nhất định phải giấu kỹ, đừng để nàng ta phát hiện ra lần nữa.”
Ngô Trân cũng gật đầu tán đồng: “Hôm nay tỷ cứ đi cùng chúng ta, đừng để Cảnh Như Thủy lại phát hiện ra. Nếu không, trong hoàng cung này e là chẳng mấy ai có thể cản nổi cơn giận của nàng ta.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Phía sau, Tố Cẩm và Xuân Hà liếc nhau thầm nghĩ: ‘Cảnh Như Thủy nổi giận ư? Chỉ sợ nàng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào để làm điều đó nữa đâu.’
Cả nhóm đang nói chuyện.
Phía trước, Hà Lâm, Từ Lạc cùng vài người khác cũng đã nhìn thấy Hoa Mộ Thanh đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau lưng Hà Lâm, Khương Dung Dung cười trên nỗi đau người khác: “Ôi chao, vị biểu tiểu thư kia chẳng phải đã m-ù rồi sao? Với thân thể tà-n tậ-t thế kia mà cũng dám vào cung tìm vinh hoa phú quý? Không sợ người ta cười thối ruột à!”
Hà Lâm thì lại khẽ nhíu mày, nàng chưa từng nghe nói Hoa Mộ Thanh gặp phải biến cố gì.
Chẳng lẽ là có tin tức nào đó bị cố tình che giấu?
Đang còn nghi hoặc, bên cạnh Từ Lạc đã ghé lại, mỉa mai Khương Dung Dung: “Thôi bớt dùng mấy cái tâm tư xấu xa của ngươi để bôi nhọ người ta đi. Vị biểu tiểu thư của phủ Đề đốc kia là do chính tay Quý phi nương nương đích thân mời vào đó!”
“Cái gì cơ?”
Khương Dung Dung sửng sốt: “Quý phi nương nương sao có thể đích thân mời một người nữ nhân quê mùa như nàng ta chứ?”
Bên cạnh, Hà Lâm sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Từ Lạc đắc ý liếc nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp: “Chuyện này chắc ngươi không biết nhỉ! Hừ, phủ Trấn Quốc Tướng Quân đó, có ý muốn cưới vị Hoa tiểu thư này cho Chu Nhị công tử đấy! Nực cười thật, các ngươi cứ nghĩ người ta đang cố trèo cao, nhưng quyền quý người ta từ lâu đã để mắt đến nàng ta rồi!”
Khương Dung Dung càng kinh ngạc hơn: “Sao lại có chuyện đó?! Sao ta chẳng nghe gì cả? Một nữ tỳ từ nơi khác đến, là cái thá gì mà có thể gả cho đích tử của phủ Trấn Quốc Tướng Quân chứ?”
Từ Lạc bĩu môi: “Có gì mà không thể. Người ta đẹp đấy, lại còn biết múa kiếm nữa. Ai mà chẳng biết Chu Nhị công tử là kẻ phong lưu nổi tiếng, cưới thê tất nhiên cũng phải cưới người xinh đẹp rồi.”
Khương Dung Dung vẫn không cam lòng: “Nhưng mà đẹp thì có ích gì! Nhìn là biết ngay kẻ tham vọng, lại còn dắt theo một đứa con nhỏ, ai mà cưới rồi chắc chắn gia đình sẽ bất hòa! Chẳng lẽ Quý phi nương nương bị mê hoặc rồi…”
“Dung Dung!”
Hà Lâm bỗng lên tiếng, nghiêm giọng: “Cẩn thận lời nói!”
Khương Dung Dung giật mình, lúc này mới nhận ra mình suýt nữa đã kéo cả Chu Quý phi vào lời phê phán, vội quay sang trừng mắt tức giận nhìn Từ Lạc, kẻ đang cười đầy ẩn ý.
Từ Lạc đắc ý hất cằm lên.
Không ngờ Hà Lâm lại mỉm cười nói: “Nghe nói dạo trước, Từ Lạc tiểu thư phạm lỗi, cũng là nhờ Từ Phi tiểu thư đứng ra xin tội giúp mới được tha. Từ Phi tiểu thư đối xử với muội muội như thế, thật đúng là gương mẫu, đáng để chúng ta học theo.”
Khương Dung Dung nghe thế thì lập tức cười vui vẻ, liên tục gật đầu: “Đúng đấy! Chuyện này ai mà chẳng biết, đến cả mẫu thân ta cũng không ngớt lời khen Từ Phi nữa là! Nghe đâu mấy nhà có công tử đến tuổi thành thân đều đang có ý với nàng ấy đúng không?”
Từ Phi mặt ửng đỏ, ngượng ngùng mỉm cười, không lên tiếng.
Mà Từ Lạc nghe vậy thì khuôn mặt đang đắc ý bỗng sầm xuống thấy rõ, hung hăng liếc nhìn vị “đại tỷ gương mẫu” của mình, cười lạnh: “Người khác có ý thì sao chứ? Cũng không bằng nàng ta tham vọng lớn! Nàng ta để mắt đến ai cơ chứ? Là Thần Vương điện hạ, một thân phận cao cao tại thượng đấy! À đúng rồi!”
Nói rồi, Từ Lạc lại nở nụ cười, quay sang Hà Lâm cười nói: “Nhắc mới nhớ, Thần Vương điện hạ chẳng phải còn là ân nhân cứu mạng của Hà tiểu thư sao? Nếu như tỷ tỷ ta thật sự có thể gả cho điện hạ, vậy chẳng phải cũng thành ân nhân của Hà tiểu thư rồi à? Còn ta cũng được thơm lây một chút, thật là vinh hạnh!”
“Ngươi thôi mơ mộng đi!”
Khương Dung Dung lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt với Từ Lạc, rồi quay sang châm chọc nhìn Từ Phi: “Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng mơ cưới được Thần Vương điện hạ? Ngươi làm sao so được với Lâm Nhi muội muội nhà chúng ta?”
Hà Lâm liền đưa tay khẽ đẩy Khương Dung Dung, mỉm cười nói: “Đừng nói bậy, chuyện của Thần Vương điện hạ sao có thể để chúng ta tùy tiện bàn luận?”
Tuy miệng nói vậy, nhưng trên mặt nàng lại hiện rõ vẻ thẹn thùng ngọt ngào, ai tinh ý nhìn vào cũng thấy rõ nàng có tình cảm với Thần Vương.
Từ Phi liếc nhìn nàng một cái, rồi cụp mắt xuống, dáng vẻ vẫn yên tĩnh dịu dàng như đóa sen ngủ say.
Hà Lâm cũng liếc nhìn Từ Phi, trên gương mặt trắng mịn như lê thoáng qua một tia quyết tâm đầy dã tâm.
Khương Dung Dung nhìn qua nhìn lại giữa hai người, bĩu môi, rồi kéo tay Hà Lâm qua một bên, thì thầm: “Nàng ta giờ m-ù rồi, đúng là cơ hội tốt. Có cần ta giúp một tay, để ả không còn có thể dựa vào nhan sắc mà quyến rũ lung tung nữa không?”
Kế hoạch của Hà Lâm và Hà Minh Kỳ, tuy bị trì hoãn nhưng chưa từng bị gián đoạn.
Nàng cũng chưa từng tiết lộ chuyện sắp làm cho Khương Dung Dung biết.
Thứ nhất, nàng vốn không tin tưởng cô nàng nhiều chuyện này. Thứ hai, nàng không muốn rủi ro bị lộ.
Nghe Khương Dung Dung nói vậy, Hà Lâm giả vờ ngạc nhiên: “Ngươi định làm gì cơ?”
Khương Dung Dung cười cười, vỗ nhẹ lên tay nàng: “Nàng đừng sợ, ta biết nàng là người có lòng nhân hậu. Nhưng ả tiện nhân Hoa Mộ Thanh kia thật sự là tai họa không thể giữ lại được. Nàng thử nghĩ xem, nếu nàng ta thật sự gả cho Chu Hàm, với thế lực của phủ Trấn Quốc Tướng Quân, muốn xin cho nàng ta một cái danh vị mệnh phụ cũng đâu có gì khó?”
Nói đến đây, trên mặt nàng hiện rõ vẻ ghen ghét và bất mãn: “Đến lúc đó, nếu nàng được làm Vương phi của Thần Vương điện hạ thì cũng thôi đi, chứ chúng ta đây, chẳng lẽ còn phải cúi đầu trước nàng ta sao? Ta nói vậy là vì nghĩ cho chúng ta thôi, nàng thấy đúng không?”
Hà Lâm khẽ nhíu mày, tình huống như vậy, dĩ nhiên nàng không hề muốn thấy.
Cô nương tên Hoa Mộ Thanh kia, cứ đột ngột xuất hiện ở Long Đô, mỗi lần lộ mặt lại dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, cư-ớp đi toàn bộ hào quang vốn nên thuộc về nàng.
Nếu sau này Hoa Mộ Thanh thật sự hòa nhập được vào giới quý tộc, chẳng phải mình sẽ hoàn toàn bị nàng ta đè đầu cưỡi cổ sao?!
Sao nàng có thể để chuyện đó xảy ra được chứ!!
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, nhưng ngoài mặt Hà Lâm lại làm ra vẻ hoang mang lo lắng: “Ta thì cũng không để bụng mấy chuyện này đâu. Chỉ là... chẳng phải nói Chu Hàm có ý với Hoa Mộ Thanh sao? Không phải... Thần Vương điện hạ cũng từng...”
Khương Dung Dung giận dữ nói: “Cho nên mới nói nàng ta là loại nữ nhân không an phận! Trước thì quyến rũ Thần Vương, giờ lại bám lấy phủ Trấn Quốc Tướng Quân. Đúng là hồ ly tinh! Cứ thế này mãi, chẳng lẽ nam nhân cả Long Đô đều phải quay quanh nàng ta sao?!”
Hà Lâm nghe nàng nói vậy, cảm thấy lời lẽ có chút kỳ quặc, cảm xúc cũng không bình thường, liền liếc nhìn nàng một cái: “Sao nàng lại ghét nàng ta đến thế? Trước đây cũng đâu thấy nàng như vậy…”
Khương Dung Dung mặt lập tức đỏ bừng.
Còn vì sao nữa!
Thì ra, hơn nửa tháng trước, khi nàng đến một hiệu phấn son trong Long Đô mua nước hoa phấn, giữa đường lại bất ngờ bị chặn lại.
Ban đầu còn tưởng trong hoàng thành mà có kẻ to gan dám ra tay.
Nào ngờ, người đó chỉ nói đúng một câu “Bàng công tử”, rồi vội vã bỏ đi.
Khương Dung Dung lập tức sai người tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Bàng Thái đang hấp hối gần như sắp ch-ết trong một ngõ nhỏ vắng vẻ gần đó!
Nàng hoảng loạn vô cùng!
Lần trước, nàng từng định đưa Bàng Thái về nhà, nhờ phụ thân giúp đỡ, nhưng hắn nhất quyết đòi đi.
Nàng không còn cách nào, đành phải để hắn rời đi nhưng từ đó cứ ăn không ngon ngủ không yên.
Lần này, thấy Bàng Thái chủ động tìm đến cầu cứu mình trong lòng nàng vui mừng khôn xiết!
Lập tức đưa hắn về phủ, sắp xếp ở một gian phòng khách thậm chí còn đích thân đến hỏi han tình trạng mấy lần.
Phụ mẫu nàng biết chuyện thì vô cùng tức giận, mẫu thân nàng cũng không tán thành.
Nhưng vì nàng khóc lóc van xin, thậm chí dọa ch-ết cuối cùng họ cũng đành để hắn ở lại dưỡng bệnh một thời gian nhưng nghiêm cấm nàng qua lại.
Khương Dung Dung nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng có một đêm thừa lúc trời khuya yên ắng, lén lút tìm đến viện của Bàng Thái.
Chỉ là, khi đứng ngoài cửa sổ nàng lại nghe thấy tiếng Bàng Thái trong mộng kêu lên một cái tên: “Hoa Mộ Thanh!”
Nàng lập tức nổi cơn ghen, giận đến muốn xé nát mặt mũi của Hoa Mộ Thanh!
Tức đến không chịu được, mà cũng chẳng nghĩ đến việc Bàng Thái rốt cuộc quen biết Hoa Mộ Thanh từ bao giờ.
Lúc này, bị Hà Lâm hỏi đến, nàng tất nhiên không tiện kể chuyện mình mang nam nhân về nhà, liền gượng cười đáp: “Ta vốn chẳng ưa gì nàng ta, lại càng không chịu nổi cái kiểu huênh hoang lố bịch của ả.”
Hà Lâm bất lực lắc đầu: “Nàng đó! Tính khí nên thu lại một chút đi, sau này xuất giá mà vẫn cứ thế này, thể nào cũng bị nhà chồng ghét cho xem.”
Khương Dung Dung lại nghĩ đến Bàng Thái, một người cô độc không nơi nương tựa.
Nếu có thể gả cho hắn, vừa lấy được ý trung nhân lại không có mẹ chồng gây khó dễ! Quả là quá tốt còn gì!
Nhưng ngoài mặt nàng lại cười khinh thường: “Không thích thì thôi! Ai thèm gả cho chứ!”
Rồi kéo tay Hà Lâm, nói nhỏ: “Này, ta có một ý hay lắm, lát nữa nhé…”
__
Còn ở một phía khác.
Ngô Trân, Tô Nhiên và Tống Huệ cùng kéo Hoa Mộ Thanh đến ngồi ở một góc của đài ngắm hoa.
Hai bên đều nở đầy những đóa hoa rực rỡ muôn màu, tinh tế mà tao nhã.
Mắt của Hoa Mộ Thanh có chút khó chịu, dứt khoát nhắm lại, ngồi yên trên ghế lặng lẽ suy nghĩ bước đi tiếp theo.
Chợt nghe bên cạnh có người vừa cười vừa tiến lại bắt chuyện: “Các vị sao lại ngồi ở đây vậy? Chỗ chính của Quý phi nương nương là ở bên kia cơ mà, Huyện Chủ sao lại không đến đó ngồi?”
Hoa Mộ Thanh mở mắt, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhọn hoắc của Từ Lạc, nụ cười giả tạo đầy mặt, đôi mắt to cứ không ngừng liếc nhìn người nàng.
Mà sau lưng nàng ta, Từ Phi với gương mặt dịu dàng đứng yên lặng, nghiêng đầu như đang chăm chú ngắm nhìn mấy đóa hoa tươi bên cạnh.