Qua lớp lụa mỏng, Hoa Mộ Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng ta nhưng lại nhạy bén cảm nhận được ánh mắt đó đang dừng trên người mình.
Bên cạnh, Tô Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ta thích ngồi đâu thì ngồi đó. Từ tiểu thư đây lo xa như vậy, ai không biết lại tưởng yến tiệc thưởng hoa này là nhà ngươi tổ chức đấy!”
Sắc mặt Từ Lạc hơi cứng lại nhưng nàng vốn giỏi ứng phó khéo léo, nhanh chóng nở nụ cười, che miệng khẽ cười một cái, rồi không chút che giấu đưa ánh nhìn về phía Hoa Mộ Thanh: “Yến tiệc này đương nhiên không phải ta có thể trèo cao chỉ là hôm nay những đóa hoa này nở rộ, nghe nói đều là vì một người. Hoa tiểu thư, thật là phúc khí dồi dào, chúc mừng trước vậy!”
Hoa Mộ Thanh hơi sững lại, vẫn chưa hiểu có chuyện gì.
Vài người bên cạnh như Tống Huệ thì lại chợt nhớ ra, e là Hoa Mộ Thanh vẫn chưa hay tin về những lời đồn gần đây ở Long Đô.
Nàng hơi nhíu mày.
Ngô Trân thấp giọng quát khẽ: “Chuyện còn chưa định, đừng nói bừa. Lời ra tiếng vào chỉ tổ hại danh tiếng người ta.”
Từ Lạc bị mấy lần mất mặt, rốt cuộc cũng sinh giận.
Khuôn mặt xinh đẹp giờ không còn giữ nổi vẻ dễ nhìn, nàng cười nhạt một tiếng đầy mỉa mai, lại nói: “Phải rồi, dù sao thì bây giờ cũng chỉ có phủ Trấn Quốc Tướng Quân và Quý phi nương nương một bên sốt sắng thôi. Hoa tiểu thư vẫn còn kiêu kỳ lắm, sao dễ gì mà gật đầu đồng ý được!”
Sắc mặt Ngô Trân tối sầm lại, còn Tô Nhiên thì đã đập bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng Từ Lạc: “Không ai quản nổi cái miệng của ngươi phải không? Còn nói thêm câu nào nữa, bổn Huyện Chủ sẽ sai người đ-ánh nát cái miệng ngươi đấy!”
Mặt Từ Lạc xám ngoét, nhìn quét qua mấy người một lượt, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Giả vờ thanh cao!”
Dứt lời liền xoay người chen đến ngồi cạnh Từ Phi, cố ý chắn tầm nhìn của nàng vào mấy chậu hoa đang xem.
Hoa Mộ Thanh xoay mặt, nhìn Tống Huệ: “Nàng ta vừa nói gì vậy?”
Tống Huệ có chút khó xử, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng là Ngô Trân lên tiếng: “Chuyện này, ta nghĩ... chắc là do phủ Trấn Quốc Tướng Quân đứng sau giật dây.”
Tô Nhiên cũng gật đầu đồng tình.
Tống Huệ nhìn hai người, lúc này mới nói: “Biểu tỷ à, việc này... thật ra là do mẫu thân muội xử lý chưa khéo. Tỷ đừng giận, mẫu thân cũng không cố ý. Ai ngờ phủ Trấn Quốc Tướng Quân lại chủ động tung tin ra trước, khiến mẫu thân rơi vào thế khó xử…”
Hoa Mộ Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Thì muội cũng phải nói trước cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì chứ!”
Tống Huệ lại không biết mở miệng thế nào...
Tô Nhiên ở bên cạnh lên tiếng: “Hiện nay bên ngoài đều đồn rằng phủ Trấn Quốc Tướng Quân có ý định để Chu Hàm cưới tỷ, còn yến tiệc thưởng hoa vốn bị hoãn trước đó cũng là được tổ chức lại đặc biệt vì tỷ.”
Hoa Mộ Thanh nhướng mày, việc yến tiệc thưởng hoa nhằm vào mình nàng cũng đã mơ hồ đoán được chút ít.
Chỉ là, tin đồn cưới hỏi này… lại bắt nguồn từ đâu?
Vì nàng che mặt, Tống Huệ không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng, thấy nàng im lặng liền tưởng nàng có điều khó chịu trong lòng.
Nàng bèn kéo tay nàng, khẽ nói nhỏ: “Biểu tỷ, lúc đó phủ Trấn Quốc Tướng Quân có mời phụ mẫu muội qua phủ, nói muốn hợp bát tự. Nhưng phụ mẫu muội chưa đồng ý, chỉ nói cần về thương lượng với tỷ trước. Nào ngờ chỉ hai ngày sau khi rời phủ, bên ngoài đã truyền ra rằng phủ Trấn Quốc Tướng Quân muốn kết thân với Đề Đốc Cửu Môn, mà người được chọn chính là tỷ và Chu Hàm!”
Lúc này Hoa Mộ Thanh mới hiểu rõ ý câu nói ban nãy của Tô Nhiên.
Hiển nhiên là phủ Trấn Quốc Tướng Quân đứng sau giật dây, cố tình tung tin ra.
Chỉ là… hiện thân phận bên ngoài của nàng chẳng qua chỉ là một cô nương quê đến nương nhờ, không nền tảng, chỉ được cái xinh đẹp mà lại còn dắt theo một đứa trẻ nhỏ.
Phủ Trấn Quốc Tướng Quân, đến mức không tiếc tổ chức lại cả yến tiệc thưởng hoa chỉ để tiếp cận nàng?
Nói rằng Chu Hàm vừa mắt nàng, e rằng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
Nàng cẩn thận ngẫm lại, liền dần hiểu ra.
Sau lưng nàng là ai chứ? Là Đề Đốc Cửu Môn của Long Đô, một người không dựa bên nào, chỉ trung thành tuyệt đối với hoàng đế và cũng là người được bệ hạ tin cậy nhất, Tống Vũ Đồng!
Phủ Trấn Quốc Tướng Quân muốn lôi kéo Tống Vũ Đồng sao?
Vì lý do gì?
Trong chuyện này… chẳng lẽ có âm mưu gì đó?
Mấy người như Tống Huệ hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ sâu xa trong lòng Hoa Mộ Thanh, chỉ có Ngô Trân từ khóe môi hơi mím của nàng mơ hồ đoán được đôi chút.
Tô Nhiên ở bên cạnh vẫn còn lắc đầu cảm thán: “Không ngờ đấy! Chu Hàm ăn chơi nhiều năm như thế, vậy mà phủ Trấn Quốc Tướng Quân vẫn coi hắn như tròng mắt. Giờ chỉ vừa vừa lòng một cô nương mà đã bày ra trận thế lớn như vậy. Hừm, đúng là khiến người ta không biết nên ghen tỵ hay ngưỡng mộ nữa!”
Tống Huệ bật cười, lắc đầu: “Nếu nàng ghen tỵ, thì sớm gật đầu xuất giá đi. Ta dám đảm bảo Hầu gia nhà nàng bày ra trận thế còn rầm rộ hơn thế này nữa cơ!”
Khóe miệng Tô Nhiên giật giật, vội vàng khoát tay vẻ mặt như thể tránh được là tránh ngay.
Ngô Trân lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, sau đó mấy người tụm lại, tiếp tục cười nói rôm rả.
Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe tiếng thái giám cất cao giọng: “Quý phi nương nương giá lâm!”
Tất cả các tiểu thư vội vàng đứng dậy, đồng loạt hành lễ: “Tham kiến quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
Tiếng vòng ngọc va nhau leng keng, tay áo cung trang nhẹ nhàng lay động trong gió.
Hàng chục người từ phía trước bước đến, mùi son phấn thơm ngào ngạt, gần như át cả hương hoa lan tỏa trong không khí.
Chốc lát sau, từ vị trí chủ tọa trên đài thưởng hoa, một giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười vang lên: “Các vị, đứng dậy đi.”
“Tạ ơn nương nương.”
Hoa Mộ Thanh cũng đứng dậy, Xuân Hà lập tức bước đến đỡ nàng, cẩn thận dìu nàng lui về ngồi lại vào chỗ.
Trên đài cao, Chu Lệ Phương liếc nhìn dáng người yểu điệu ấy, ánh mắt dừng lại một thoáng trên lớp lụa mỏng che mắt nàng, ánh nhìn trong mắt khẽ trầm xuống.
Sau đó, nàng nở nụ cười nói: “Hôm nay tổ chức yến tiệc thưởng hoa, là vì bổn cung vừa nhận được một chậu Long thuyền hoa vô cùng quý giá từ Nam Hải, nên đặc biệt mời chư vị đến chiêm ngưỡng.”
Thấy mọi người ai nấy đều lộ vẻ hiếu kỳ và chờ mong, nụ cười của nàng càng thêm nhã nhặn: “Loại hoa này vốn rất hiếm thấy ở Long Đô, lại không chịu được nắng gắt nên hôm qua bổn cung đã đặc biệt xin phép Hoàng Thượng, cho phép các vị công tử cũng cùng tham dự buổi yến tiệc hôm nay để thưởng hoa.”
Trong đám người, có tiếng xôn xao nho nhỏ vang lên, không ai phản đối, ngược lại còn ríu rít bàn tán, càng thêm phấn khởi.
Chu Lệ Phương mỉm cười nói tiếp: “Nếu các vị tiểu thư không ngại, bổn cung sẽ cho người mang chậu hoa ra, đồng thời mời các vị công tử cùng đến thưởng thức, các vị thấy thế nào?”
Không ít người đỏ mặt.
Dù ở Long Đô nam nữ không quá câu nệ nhưng trong khung cảnh hữu tình với hoa đẹp, người đẹp thế này, lại là nam nữ tụ hội cùng một chỗ...
Ai nấy đều đang tuổi thanh xuân, lòng xuân rạo rực có ai lại dễ dàng từ chối?
Liền có mấy tiểu thư bạo dạn nhoẻn miệng cười, gật đầu trước.
Chu Lệ Phương thấy vậy cũng rất vui, khẽ gật đầu sai người mang hoa ra và mời các vị công tử nhập tiệc.
Một vài vị thiên kim tiểu thư thường xuyên tham dự yến tiệc thưởng hoa, như Hà Lâm và vài người khác liền chủ động bước đến dưới đài, ngẩng đầu trò chuyện thân mật với Chu Lệ Phương.
Chỉ có Hoa Mộ Thanh là không mấy hứng thú với chậu Long thuyền hoa kia, nàng khẽ nghiêng đầu hỏi Tống Huệ bên cạnh: “Sao lại là yến tiệc do trong cung tổ chức, mà chẳng thấy các phi tần khác đâu cả?”
Lời vừa dứt, Tống Huệ giật mình lập tức đưa tay ra hiệu bảo nàng im lặng, rồi hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh.
Thấy không ai chú ý, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ghé sát lại bên Hoa Mộ Thanh, hạ giọng nói nhỏ: “Chuyện này, nói ra thì cũng đã mấy năm rồi…”
Thì ra, yến tiệc thưởng hoa ban đầu không chỉ mời các công tử tiểu thư quý tộc mà còn có cả các phi tần trong hậu cung, phu nhân của các đại thần, rất đông vui náo nhiệt...