Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 557

 
Có một năm, từng xảy ra một chuyện, một vị đại thần uống say lầm tưởng Chu Lệ Phương là phu nhân của mình suýt chút nữa thì buông lời trêu ghẹo bà ta.

Chuyện ấy khiến hoàng đế giận dữ đến cực độ, lập tức ra tay xử tử vị đại thần kia ngay tại chỗ.

Về sau điều tra mới phát hiện, hóa ra là do một phi tần trong hậu cung vì ghen ghét Chu Lệ Phương được sủng ái bền lâu, lại hưởng vinh hoa quyền quý nên đã âm mưu hãm hại bà ta.

Ngay khi sự việc xảy ra, Chu Lệ Phương lập tức dâng sớ tự xin từ nay về sau sẽ tránh mặt yến tiệc thưởng hoa, để tránh gây ra những thị phi không đáng có.

Thế nhưng, hoàng đế lại cố tình hạ chỉ, từ đó về sau, yến tiệc thưởng hoa chỉ cho phép các công tử và tiểu thư chưa thành thân hoặc những người thuộc hoàng tộc tham dự.



Còn lại, toàn bộ phu nhân của các đại thần, bao gồm cả phi tần hậu cung đều không được phép tham dự!

Dĩ nhiên, Chu Lệ Phương là người chủ trì yến tiệc thưởng hoa, nên vẫn bắt buộc phải xuất hiện.

“Thì ra là vậy.”

Nghe xong đoạn chuyện cũ này, trong lòng Hoa Mộ Thanh đã có nhận định rõ ràng hơn về vị Chu Quý phi này.

Nàng lại đưa mắt nhìn quanh, những bồn hoa đang dần héo rũ dưới ánh nắng ngày hè mỗi lúc một gay gắt.

Rồi lại nhìn lên đài cao, nơi Chu Lệ Phương đang ngồi trong lầu gác rợp bóng mát, xung quanh là các tiểu thư quý tộc tụm ba tụm năm, cười nói ríu rít, ra sức thể hiện bản thân tốt nhất.

Khóe môi Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch, tính toán thật sâu xa.

Quanh đài thưởng hoa là Thái Dịch Trì bao bọc, bốn phía lại có cây cối che rợp, nắng gắt không chiếu vào được, gió từ mặt hồ thổi tới mát rượi đúng là một nơi mát mẻ dễ chịu giữa mùa hè oi ả.

Thế nhưng dù vậy, trời vẫn là mùa hè có không ít cô nương trẻ đã bắt đầu không chịu nổi cái nóng, lộ vẻ mệt mỏi.

Phần lớn trong số họ vì mồ hôi mà lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi ít nhiều.

Vậy mà không một ai đề cập đến chuyện muốn lui vào chỉnh trang lại y phục hay trang điểm.

Tất cả đều giả vờ như không có gì, cố giữ dáng vẻ đoan trang nhàn nhã, người ngồi người đứng cố gắng tỏ ra thật tao nhã và bình tĩnh.
Trông vào, quả thực vừa buồn cười vừa đáng thương.

Không bao lâu sau, vài vị thái giám cùng khiêng một chậu hoa lớn, cẩn trọng đặt ngay chính giữa đài thưởng hoa.

Một chậu hoa rực rỡ sắc màu, hoa nở xòe to như đua nhau khoe sắc lập tức hiện ra trước mắt mọi người, trông vô cùng lộng lẫy!



Có lẽ đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy loài hoa có hình dáng thanh tú, màu sắc phong phú đến vậy, các tiểu thư quý tộc vốn luôn giữ kẽ cũng không khỏi bật thốt lên đầy kinh ngạc.

Hà Lâm còn cao hứng ngâm thơ ngay tại chỗ: “Thật đúng là loạn mắt mê hoa, trên đời này lại có đóa hoa rực rỡ đến thế! Nương nương, lần này chúng thần thật sự được mở mang tầm mắt rồi!”

Chu Lệ Phương mỉm cười.

Còn chưa kịp lên tiếng, thì bên kia lại lần lượt có hơn chục công tử thế gia bước vào.

Một người trong đó bật cười to, nói lớn: “Đúng là kỳ hoa dị thảo! Đa tạ nương nương đã không tiếc công ban tặng, để bọn thần có cơ hội được chiêm ngưỡng loài hoa hiếm có như vậy! Đây chính là Long thuyền hoa trong truyền thuyết, quả nhiên mang khí vận của thiên tử khác biệt thật sự!”

Phía sau liền có không ít người phụ họa theo, thay nhau tán tụng loài hoa kia không ngớt, ngay cả đến cái chậu tử sa đắt giá đựng hoa cũng không tiếc lời khen ngợi.

Hoa Mộ Thanh đứng nhìn, khóe miệng không khỏi co giật, nàng xưa nay vốn chẳng phải hạng người đa sầu đa cảm với hoa với mưa gì.

Bây giờ lại thấy một chậu hoa chẳng có gì đặc biệt, càng không hiểu nổi nó có gì đáng để ngợi ca đến vậy.

Khi mọi người đang xúm quanh chậu hoa kia, quay vòng tán dương thì Ngô Trân và vài người đã trông thấy Chu Hàm từ phía cuối đám đông bước vào.

Hắn đảo mắt nhìn một lượt, rồi không chút do dự đi thẳng về phía các nàng.

Ánh mắt hắn, từ lúc phát hiện ra Hoa Mộ Thanh chưa từng rời khỏi người nàng dù chỉ một khắc.

Tô Nhiên dùng cùi chỏ huých nhẹ Tống Huệ.



Tống Huệ còn đang nhìn về phía Diệp Chiêu, nghe vậy mới sực tỉnh vừa nhìn thấy Chu Hàm đang tiến lại gần, liền ghé sát vào tai Hoa Mộ Thanh thì thầm: “Biểu tỷ, Chu Nhị công tử đang tới chỗ tỷ.”

Nghe thế, Hoa Mộ Thanh hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy Chu Hàm đang sải bước về phía mình.

Giữa chốn đông người, lại có bao nhiêu lời đồn đoán trước đó vậy mà hắn vẫn mặt dày không chút kiêng dè tiến thẳng về phía nàng.

Hắn coi danh tiếng của nàng là trò đùa sao?

Hay là cho rằng nàng là món đồ, muốn lấy là lấy được?

Dựa vào cái gì mà hắn muốn cưới là có thể làm mọi cách để ép buộc nàng?

Suy nghĩ của nàng, cảm nhận của nàng… chẳng lẽ không đáng một xu?

Trước kia, Hoa Mộ Thanh đối với người này không có cảm tình cũng chẳng ghét bỏ, cho rằng cho dù hắn có chút để tâm, thậm chí có ý cầu thân thì chỉ cần nàng giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách, từ chối khéo léo, hắn sẽ tự biết ý mà lui bước.

Như vậy, đôi bên đều giữ được thể diện không đến mức khó xử.

Ai ngờ người này… lại có thể mặt dày tới mức đó!

Trong lòng nàng dâng lên một cơn tức giận khó chịu, nhưng lúc này lại không thể phát tác tùy tiện.

Dù sao… nàng vẫn còn muốn lợi dụng Chu Hàm để tiếp cận Chu Lệ Phương, tìm hiểu xem quý phi có biết gì về tung tích của Tô Mộ hay không rồi sau đó mới tính tiếp bước kế tiếp.

“Có cần bọn muội tránh đi không?” - Tống Huệ lại hỏi.

Hoa Mộ Thanh mím môi, khẽ thở ra một hơi, để đè nén cơn giận đang cuộn trào trong lòng.

Sau đó khẽ mỉm cười: “Không cần đi xa, cứ đứng gần đây là được. Ta và Chu Nhị công tử chỉ có vài lời muốn nói.”

Tống Huệ gật đầu, lùi vài bước đứng cùng Ngô Trân và Tô Nhiên.



Hai người quay sang nhìn Tống Huệ, thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu liền không hỏi thêm mà lặng lẽ dõi mắt về phía Hoa Mộ Thanh.

Lúc này, Chu Hàm đã đi đến bên cạnh nàng.

Ánh mắt nóng bỏng và mãnh liệt kia, dù Hoa Mộ Thanh đang che mặt bằng lụa mỏng nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng như thể có lửa cháy rực rọi thẳng vào mình.

Xung quanh, đã có không ít người chú ý đến việc Chu Hàm không hề nhìn hoa mà đi thẳng đến chỗ Hoa Mộ Thanh.

Hiển nhiên, những lời đồn đoán rằng yến tiệc thưởng hoa này là do Chu Quý phi cố ý tạo cơ hội cho cháu trai mình và Hoa Mộ Thanh e rằng là sự thật.

Không ít người liền không còn tâm trí thưởng hoa nữa, liên tục đưa mắt liếc nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh âm thầm nhíu mày.

Chu Hàm lại chẳng để tâm, cứ nhìn nàng chằm chằm giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm: “Đôi mắt của nàng… bị sao vậy?”

Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười, không trả lời mà từ trong tay áo lấy ra một chiếc quạt xương xanh nhẹ nhàng mở ra, phẩy vài cái.

Chiếc quạt xương xanh ấy, chính là món mà mấy hôm trước Mộ Dung Trần đã sai người gửi trả lại cho nàng.

Làn gió nhẹ lay động lớp sa mỏng, để lộ đôi mắt sáng trong hoàn toàn không có gì bất ổn.

Chu Hàm hơi ngạc nhiên: “Mắt nàng… không sao à?”

Lần đầu tiên Hoa Mộ Thanh cảm thấy tên công tử ăn chơi này thật lắm lời, bèn mỉm cười nói: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, giờ đã khỏi hẳn rồi. Do chưa thể tiếp xúc ánh sáng mạnh nên mới dùng lụa mỏng che bớt mà thôi.”

Chu Hàm nhíu mày: “Đôi mắt ấy… chẳng lẽ là do Thần Vương điện hạ làm hại?”

Động tác phe phẩy quạt của Hoa Mộ Thanh khựng lại, nàng quay sang nhìn Chu Hàm: “Vì sao công tử lại nghĩ như vậy?”

Chu Hàm nhớ tới chuyện nàng từng bị Mộ Dung Trần bắt đi, mà giờ lại chẳng tỏ vẻ bài xích hay cảnh giác gì với người kia.

Lại nghĩ đến thời gian gần đây nàng cố tình lẩn tránh mình, cùng với những lời đồn rằng nàng có ý tiếp cận Thần Vương...



Sắc mặt hắn bất giác trầm xuống.

Nhưng dù sao đang ở trước mặt người trong lòng, hắn cũng không dám thể hiện quá rõ chỉ trầm giọng nói: “Về chuyện Thần Vương, ta không tiện nói nhiều. Nhưng ta chỉ khuyên nàng một câu, người đó không phải là mối lương duyên tốt đẹp gì. Đừng có nảy sinh tâm tư gì với hắn.”

Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, tay cầm chiếc quạt xương xanh siết chặt hơn.

Phía sau, Xuân Hà và Tố Cẩm liếc nhau một cái.

Xuân Hà đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng.

Hoa Mộ Thanh cắn răng, cố nén giận mà nở nụ cười: “Vậy sao? Không biết ý Chu Nhị công tử là gì? Thế nào là lương duyên tốt, thế nào là tâm tư khác?”

Chu Hàm nhìn nàng cong môi mỉm cười, chỉ lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp nhưng chính vì thế lại càng mê người, như ẩn như hiện càng thêm quyến rũ lòng người.

Hắn không kiềm được lại tiến gần thêm một bước, thấp giọng nói: “Chắc nàng cũng đã nghe người trong phủ Đề Đốc nói qua ý tứ của người nhà ta rồi ta muốn cưới nàng. Ta mới là người phù hợp nhất với nàng, so với Thần Vương, so với bất kỳ ai khác đều hơn hẳn. Nàng đừng so đo hay nghĩ ngợi gì nữa. Ta hứa, nếu nàng gả cho ta về sau ta nhất định sẽ đối xử với nàng…”

Lời còn chưa nói hết, Hoa Mộ Thanh bỗng “soạt” một tiếng gập mạnh chiếc quạt xương xanh trong tay lại.

Chu Hàm khựng người.

Hoa Mộ Thanh lạnh nhạt mở miệng: “Thì ra trong mắt Chu công tử, Mộ Thanh ta lại là hạng người thấp hèn như vậy sao?”

Giọng nàng vẫn mềm mại như cũ, nhưng giữa cái nắng hè oi ả lại lộ ra một làn khí lạnh buốt đầy sát ý khiến người ta rùng mình.

Chu Hàm cau mày, định mở miệng giải thích.



Nào ngờ Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười, tiếp lời: “Đã vậy, nếu Chu Nhị công tử đã cho rằng Mộ Thanh ta là hạng người chỉ biết vin quyền dựa thế, thì hôm nay ta cũng chẳng ngại làm kẻ thấp hèn đó một lần. Xin hỏi Chu Nhị công tử...”

Nàng khẽ nghiêng mặt, ngước lên nhìn thẳng vào hắn giọng nói dịu dàng vang lên nhưng đầy trào phúng: “So về quyền thế, dung mạo, năng lực lẫn địa vị, ngài thấy, mình có điểm nào vượt trội hơn Thần Vương điện hạ không?”

Chu Hàm sững người, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

“Nếu Mộ Thanh ta thật sự muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.”

Nàng cười khẽ: “Đương nhiên sẽ chọn Thần Vương điện hạ. Người có đủ quyền thế, địa vị, là Vương gia, lại vô cùng được Hoàng Thượng sủng ái.”

Giọng điệu của Hoa Mộ Thanh lúc này, quả thực rất giống giọng châm biếm lạnh lùng của Mộ Dung Trần trước đây: “Nếu thành thân, thân phận chính là siêu nhất phẩm, vào cung cũng có chỗ đứng vững vàng. Lại thêm việc Thần Vương không có trắc phi hay cơ thiếp nào, trong phủ Vương gia, tất nhiên chính phi sẽ là người nắm toàn quyền.”

Nàng nhìn về phía Chu Hàm. Tuy ánh mắt trào phúng ẩn sau tấm lụa mỏng, hắn không thấy được nhưng từng tiếng nói mềm mại như mật kia, lại sắc như d-ao, từng nhát từng nhát c*m v** lòng hắn!

Hoa Mộ Thanh chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt Chu Hàm lúc này khó coi tới mức nào, vẫn tiếp tục không nương tình: “Hơn nữa, Thần Vương điện hạ cũng không hẳn tệ như lời đồn bên ngoài. Ít nhất, cách đây không lâu, người còn cứu ta một mạng. Đối với ta, đó là ân nhân cứu mạng. Nếu thật sự muốn dựa dẫm vào ai, thì lựa chọn Thần Vương, chẳng phải là thích hợp nhất hay sao?”

Rồi nàng khẽ bật cười đầy châm chọc: “Nói thế nào đi nữa, cũng không thể nào chọn Chu Nhị công tử, ngài chẳng có tài cán, cũng chẳng có công danh, tất cả những gì có được chẳng qua chỉ nhờ vào gia thế. Một tên công tử bột chẳng có gì ngoài cái họ Chu thôi, phải không?”

Sắc mặt Chu Hàm lúc này đã không còn từ nào có thể diễn tả nổi sự khó coi.

Tô Nhiên, Ngô Trân và Tống Huệ nhìn nhau sững sờ.

Tô Nhiên bỗng ho khan một tiếng, nhanh tay túm lấy cánh tay Ngô Trân ra sức nhịn cười còn quay đầu đi giả vờ ngắm hoa.

Ngô Trân và Tống Huệ thì ánh mắt rạng rỡ, gương mặt hả hê chẳng giấu nổi.

Xuân Hà và Tố Cẩm cũng liếc nhau một cái, rồi khẽ bật cười.

Hoa Mộ Thanh nói xong, cơn giận trong lòng quả thật tiêu tan không ít, tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều.

Nàng lại mở chiếc quạt xương xanh, quạt liên hồi.

Trong lòng thầm nghĩ, đúng là nóng thật, bực bội đến không chịu nổi không biết đám người kia còn muốn diễn kịch tới bao giờ nữa.

Nàng đã đắc tội với Chu Hàm như thế, phía Chu Lệ Phương chắc chắn sẽ không để yên.

Kế hoạch ban đầu lại bị chính cơn tức giận bộc phát của nàng phá hỏng, rốt cuộc nàng vẫn không thể chịu đựng nổi những lời xuyên tạc Mộ Dung Trần như vậy.



Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, cũng chưa từng đối đầu với những người này cớ gì từng người từng người một đều không chịu buông tha cho hắn và cả cho nàng?

Ban đầu nàng còn tưởng Chu Hàm là người có chút bản lĩnh, không ngờ thủ đoạn lại thấp kém, bẩn thỉu như thế thật khiến nàng hoàn toàn xem thường.
Đã vậy thì dứt khoát vạch mặt luôn, đổi cách khác mà tiếp cận Chu Lệ Phương cũng được.

Ngay khi nàng đang tính toán con đường tiếp theo, Chu Hàm ở bên lại đột ngột mở miệng: “Nàng thật sự không muốn gả cho ta sao? Thà lấy Mộ Dung Trần cũng không muốn lấy ta ư?” 

 
Bình Luận (0)
Comment