Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 558

 
Những lời vừa rồi, đã có phần vượt quá bổn phận, trực tiếp gọi thẳng tên húy của Vương gia thật là quá mức vô lễ.

Hơn nữa, giọng điệu của hắn rõ ràng là cực kỳ khinh thường Mộ Dung Trần.

Ôi chao, cái tính nóng nảy vừa mới nguôi ngoai của Hoa Mộ Thanh lại sắp trỗi dậy rồi.

Nàng lướt mắt nhìn Chu Hàm qua lớp lụa mỏng, ánh mắt nghiêng nghiêng, lạnh lùng.

Vừa định mở miệng thì Chu Hàm lại lên tiếng: “Nàng có biết hắn là ai không? Nàng có biết nếu gả cho hắn, nàngsẽ phải đối mặt với bao nhiêu hiểm họa không? Hơn nữa, với thân phận của nàng, muốn làm Vương phi chẳng phải là quá…”

Hắn còn chưa nói hết câu.

Hoa Mộ Thanh đã cắt lời lạnh nhạt: “Không phiền Chu Nhị công tử phải bận tâm. Những chuyện này là việc riêng của ta, ta tự lo được.”

Rồi nàng lại cười khẩy một tiếng: “Còn về thân phận của ta, sao lại không thể làm Vương phi?
Nếu ngươi không nhắc, ta còn muốn thử xem sao đấy!”

Nói xong, nàng quay người bỏ đi, không thèm nhìn hắn thêm lấy một cái.

Chỉ sợ nếu ở lại thêm chút nữa, nàng sẽ động tay đ-ánh cho hắn nửa sống nửa ch-ết.

Nàng bước về phía Tô Nhiên và mấy người bạn.



Tô Nhiên giơ ngón cái lên khen ngợi, Hoa Mộ Thanh chỉ bĩu môi khẽ hừ một tiếng.

Phía sau.

Chu Hàm đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Mộ Thanh ánh mắt dần tối lại.

Rồi hắn ngẩng đầu, liếc về phía Chu Lệ Phương đang ngồi trên cao, gật đầu rất khẽ.

Chu Lệ Phương nở nụ cười bất đắc dĩ, phất tay một cái cung nữ đứng cạnh liền cúi người ghé sát lại.

Nghe mấy câu dặn dò, cung nữ lập tức hành lễ lui ra.

Phía dưới đài.

Hà Lâm để ý đến động tĩnh giữa mấy người, khẽ trầm ngâm rồi gọi thị nữ thân cận đến dặn nhỏ: “Đi truyền lời cho Đại thiếu gia, hỏi thử xem tình hình bên triều đình có thể can thiệp được không. Bảo huynh ấy tìm cách cho Thần Vương điện hạ biết rằng Chu Hàm đang mưu toan bất lợi với Hoa Mộ Thanh.”

Dừng một lát, nàng lại dặn: “Bảo ca ca chậm nửa canh giờ hãy ra tay.”

Thị nữ gật đầu, cúi người rời đi.
__

Vì loài hoa Long Thuyền không chịu được ánh nắng gắt mùa hè, lại thêm nhiều tiểu thư không chịu nổi nóng, mồ hôi nhễ nhại, trang điểm cũng đã lem nhem nên không khí vốn náo nhiệt lúc đầu dần trở nên gượng gạo.

Đám công tử thế gia ban đầu còn hào hứng, giờ thấy cảnh tượng thế này cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng lại càng thấy Chu Lệ Phương trên đài cao thật sự đoan trang, bình thản, quý phái nhã nhặn.

Hoa Mộ Thanh cũng chú ý thấy, trong số đám thiếu niên trẻ tuổi sôi nổi kia có một người ánh mắt nhìn Chu Lệ Phương rõ ràng là không giống người khác.

Nàng hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn vị quý phi trên cao với dáng vẻ dịu dàng đoan trang.

Một lát sau, khóe môi nàng khẽ cong lên, cười nhạt.



“Thì ra là thế…”

Đúng lúc ấy, có cung nữ bước lên dâng trà và điểm tâm mới cho mọi người.

Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn thoáng qua biểu cảm thoáng hiện trên gương mặt cung nữ, ánh mắt ẩn sau lớp lụa mỏng thoáng lướt qua một tia giễu cợt.

Khi cung nữ kia tiến lên, bưng đi tách trà nàng chưa hề động đến và thay một ly mới nàng bỗng lặng lẽ búng nhẹ ngón tay.

Ở phía dưới, Từ Lạc vốn đang trò chuyện cùng người khác bỗng bật thét một tiếng, không biết bị gì kích động.

Mọi người lập tức ngoảnh lại nhìn.

Chỉ thấy Từ Lạc như bị rắn cắn, giật bắ-n cả người nhảy dựng lên rồi hoảng hốt lùi lại liên tục.

Một cái va mạnh vào cung nữ đang chuẩn bị thay trà cho Hà Lâm.
Cung nữ kia không kịp đề phòng, loạng choạng chúi người về phía trước.

Tách trà trong tay nàng ta “choang” một tiếng, rơi thẳng xuống đất.

Trà nóng bắ-n tung tóe, văng cả vào gấu váy màu trắng ngà thêu hoa của Hà Lâm.

“Xin nương nương thứ tội! Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ đáng ch-ết!” – Cung nữ hoảng loạn, lập tức quỳ rạp dưới đất.

Hà Lâm khẽ cau mày, tuy biểu cảm không rõ ràng nhưng ánh mắt rõ ràng không vui liếc nhìn Từ Lạc vẫn còn đang ra vẻ "kinh hồn chưa định".

Từ Lạc lúc này cũng đã định thần lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Chu Quý phi Lệ Phương:
“Nương nương tha tội, vừa rồi… vừa rồi thần nữ bị một con côn trùng chích bất ngờ, thất lễ làm phiền đến nương nương.”

Chu Lệ Phương liếc mắt nhìn chiếc tách trà màu đỏ viền vàng vừa được thay bên cạnh Hoa Mộ Thanh.

Đúng lúc đó, Hoa Mộ Thanh nâng tách trà, nhấp một ngụm thật tao nhã.

Chu Lệ Phương khẽ mỉm cười, quay sang nói với Từ Lạc: “Không sao, ngươi cũng không cố ý.
Có điều váy của Hà tiểu thư bị vấy bẩn, hay là… đến tẩm điện gần đây thay một bộ khác?”

Hà Lâm vốn nghĩ Chu Lệ Phương sẽ bày trò gì đó, ít nhất cũng sẽ khiến Hoa Mộ Thanh mất mặt giữa đám đông để Chu Hàm có cớ đứng ra bảo vệ nàng hoặc tạo cơ hội cho hắn tiếp cận riêng tư.

Nàng tự tin rằng mình đoán không sai, bởi như thế mới có thể gắn liền thanh danh của Hoa Mộ Thanh với Chu Hàm, khiến nàng bị trói buộc bởi những tin đồn.



Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì?

Hà Lâm trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám biểu hiện ra mặt.

Mà váy đã bị trà vấy bẩn, tiếp tục mặc thì quả thật không tiện.

Nàng khẽ cười, vừa định mở lời thì một công tử vốn có đôi chút thiện cảm với nàng từ lâu đã khó chịu lên tiếng: “Từ tiểu thư, nàng thật quá đường đột, khiến Hà tiểu thư gặp sự cố. Vậy mà một lời xin lỗi cũng không có? Không biết Từ đại nhân dạy dỗ con cái ở nhà kiểu gì vậy?”

Từ Lạc vốn đã mất mặt vì sự việc vừa rồi, nay lại bị đâ-m chọc thêm một câu sắc mặt lập tức biến đổi, giận đến mức nhảy dựng cả lên.

“Ngươi đừng có lôi kéo phụ thân ta vào chuyện này! Vốn dĩ ta cũng đâu cố ý, ngươi làm quá lên làm gì?! Sợ người khác không biết ngươi có ý với Hà Lâm sao? Phải ra mặt như vậy à? Nhìn người ta kìa, có phản ứng gì đâu! Tự giữ chút thể diện cho mình đi!”
Từ Lạc xưa nay miệng lưỡi lanh lợi, không chịu lép vế ai.

Công tử kia thấy nàng ta bắt đầu ngang ngược, mặt mày liền đỏ bừng nhưng nghĩ đến thân phận nam nhân không tiện đôi co với nữ tử, bèn chỉ hầm hầm trừng mắt: “Ngươi… ngươi thật là vô lý hết sức! Thôi, ta lo chuyện bao đồng rồi!”

“Biết mình lo chuyện bao đồng thì đừng nhiều lời nữa! Hứ!” – Từ Lạc được thế lấn tới, ngẩng cao đầu quay đi, chẳng thèm liếc nhìn Hà Lâm lấy một cái.

Hà Lâm cúi đầu khẽ cười, thi lễ với Chu Lệ Phương: “Khiến nương nương chê cười rồi. Vì thần nữ mà khiến Lý công tử và Từ tiểu thư nổi nóng, đúng là thần nữ có lỗi.”

Chu Lệ Phương mỉm cười khoát tay: “Không sao, đều là mấy đứa trẻ, ồn ào chút cũng là chuyện thường tình. Ngươi cứ đi đi, nếu không mang theo y phục thay, bổn cung sẽ sai người mang vài bộ vừa vặn đến cho ngươi.”

Hà Lâm lại hành lễ lần nữa: “Tạ ơn nương nương, thần nữ xin cáo lui.”

Nói rồi, lập tức có cung nữ bước lên dẫn đường cho Hà Lâm rời khỏi đài ngắm hoa đi về điện nhỏ bên cạnh Ngự hoa viên.

Hoa Mộ Thanh bưng chén trà, liếc nhìn bóng dáng rời đi của Hà Lâm đôi môi ẩn sau vành tách trà khẽ nhếch lên một nét cười khó đoán.



Trong mũi thoáng ngửi được mùi vị lạ lẫm lẫn trong hương trà, nàng cụp mi mắt, khẽ đặt tách trà xuống.

Rồi tựa người vào lưng ghế, mở chiếc quạt xương xanh ra, từ tốn phe phẩy.

Chiếc vòng ngọc đỏ rực như má-u cùng hạt mã não óng ánh, theo từng động tác của nàng, lắc lư nhẹ nhàng trên cổ tay trắng nõn nổi bật như má-u trên tuyết.

Cảnh tượng ấy khiến mấy vị công tử ngồi đối diện đều lặng người, mắt không khỏi dán vào.

Chu Hàm ngồi một bên, cau mày, lại liếc nhìn Chu Lệ Phương vẫn ung dung nhã nhặn, đang định mượn cớ bước tới hỏi han...

Đột nhiên, chén trà bên tay Hoa Mộ Thanh “choang” một tiếng đổ xuống bàn.

Xuân Hà và Tố Cẩm lập tức hoảng hốt bước lên: “Tiểu thư, người sao vậy?”

Chu Hàm quay mặt lại, liền thấy Hoa Mộ Thanh khẽ chống trán dường như rất khó chịu, nghiêng người dựa vào cánh tay của nha hoàn bên cạnh.

Trong lòng hắn khẽ run lên, lập tức nhìn về phía Chu Lệ Phương.



Chu Lệ Phương nhẹ gật đầu, rồi tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Tống Huệ, Ngô Trân và Tô Nhiên đều vội vã vây lại vì Hoa Mộ Thanh vẫn đang che mắt bằng lụa, không ai biết nàng ra sao chỉ thấy nàng trông có vẻ vô cùng không khỏe.

Lúc ấy, Hoa Mộ Thanh âm thầm siết nhẹ tay Xuân Hà như ra hiệu. 

 
Bình Luận (0)
Comment