Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 559

 
Xuân Hà liếc nhìn nàng một cái, lập tức nói với Tống Huệ: "Biểu tiểu thư, e là tiểu thư nhà ta bị cảm nắng rồi. Dạo gần đây thân thể nàng ấy vốn đã yếu sẵn..."

Tô Nhiên vừa nghe xong liền lập tức nói: "Nương nương, Hoa tiểu thư bị cảm nắng rồi ạ!"

"Ai chà!"

Chu Lệ Phương vậy mà đích thân đứng dậy, đi đến bậc thềm dưới lầu các, vội vã nói: "Mau, mau đưa đến điện Thanh Lương! Đông Tuyết, đi mời Thái y! Nhanh lên, đừng để nàng ấy ở đây lâu thêm nữa! Đều do bổn cung cả. Cứ tưởng nơi này mát mẻ, không ngờ vẫn khiến người ta bị cảm nắng, ôi..."

Tô Nhiên nghe vậy mỉm cười: "Nương nương thật không cần tự trách. Phong cảnh nơi này năm nào chúng thần nữ cũng mong đợi, chỉ là Hoa tiểu thư vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể còn yếu nên mới bất cẩn bị cảm hoàn toàn không liên quan gì đến sự sắp xếp của nương nương."



Chu Lệ Phương vẫn lo lắng không nguôi, lại quay đầu dặn dò vị cô cô bên cạnh: "Đi khiêng kiệu vai của bổn cung đến đây, đừng để Hoa tiểu thư phải đi bộ mệt nhọc nữa. Ôi chao, nếu huynh trưởng và tẩu tẩu của ta mà biết chuyện, không biết sẽ trách bổn cung thế nào đây. Người còn chưa chính thức bước vào cửa, mà đã chịu ủy khuất lớn thế này..."

Câu cuối của Chu Lệ Phương chưa nói hết, nhưng giọng nói đột ngột dừng lại!

Thế nhưng nửa câu sau ấy, lại để mọi người đều nghe thấy rõ mồn một!

Tốt lắm! Những lời đồn đoán lúc trước, giờ gần như đã được đóng đinh xá-c thực rồi!

Nhìn xem, đường đường là quý phi nương nương đối với Hoa Mộ Thanh lại quan tâm đến vậy, rõ ràng chưa từng trò chuyện hay gặp mặt bao giờ mà thái độ còn thân thiết hơn cả người nhà!

Hơn nữa còn lo lắng chuyện nàng bị cảm nắng sẽ khiến người nhà không hài lòng!

Chuyện này đâu chỉ là có ý cầu thân, mà rõ ràng còn rất coi trọng nữa kìa!

Không ít người ngẩn người, cô nương Hoa Mộ Thanh này, rốt cuộc là gặp được vận may kiểu gì vậy? Lại có thể một bước lên mây như vậy?!

Khương Dung Dung gần như nghiến nát răng, thấy Hoa Mộ Thanh được đưa đi cũng vội vàng đứng dậy, tìm cớ bám theo.

Những người còn lại thì đã thì thầm bàn tán, e là chuyện tốt giữa Hoa Mộ Thanh và Chu Hàm đã cận kề.

Chỉ có nhóm Tống Huệ hơi nhíu mày, ánh mắt dần dần nhìn về phía Chu Lệ Phương đầy chủ ý.

Liếc mắt một cái, Chu Hàm không biết đã biến đi đâu mất.

Ngô Trân cảm thấy có điềm chẳng lành, đang định bảo nha hoàn đi theo xem xét thì bỗng nhiên, từ bên ngoài đài thưởng hoa, một vị thái giám hốt hoảng cao giọng hô to: “Nhị Công Chúa giá lâm!!”



Mọi người nhất thời không kịp phản ứng.

Nhị Công Chúa?

Chẳng phải là vị Công Chúa đã nhiều năm không xuất hiện, điên điên khùng khùng, nổi danh toàn kinh thành là “bà điên của Long Đô” hay sao?

Họ cùng quay đầu nhìn lại…

Người kia dáng vẻ tiều tụy như một bộ xương khô, một cánh tay còn treo lủng lẳng trên vai, nửa khuôn mặt bị che kín bởi lớp khăn đen dày. Đôi mắt thì sắc như d-ao, dữ tợn tựa ác quỷ, vừa bước vào đã lập tức gườm gườm nhìn chằm chằm Chu Lệ Phương trên đài thưởng hoa.

Trong lòng Chu Lệ Phương chợt căng thẳng, nụ cười vụt tắt, sắc mặt nghiêm lại nhìn về phía cung nhân bên cạnh. Nàng ta vào đây bằng cách nào?!

Hoàng đế tuyệt đối không cho phép Cảnh Như Nhân lại gần Chu Lệ Phương, bởi nhiều năm qua, Cảnh Như Nhân không biết bao nhiêu lần đã lớn tiếng đòi gi-ết Chu Lệ Phương để báo thù cho trưởng tử.

Thế nhưng hôm nay, ngay tại hậu cung giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao ánh mắt chứng kiến Cảnh Như Nhân lại có thể đường hoàng xông vào như chốn không người!

Chẳng lẽ có ai đó cố ý thả nàng ta vào?

Chu Lệ Phương nghĩ mãi cũng không ra, trong Long Đô này còn ai có bản lĩnh lớn đến mức đó trong hậu cung của Hoàng đế.

Nhưng trước bao người như thế, bà không thể tỏ ra lạnh nhạt hay bài xích với Cảnh Như Nhân được.

Đành mỉm cười, đứng dậy: "Thì ra là Nhân Nhi đến rồi, mau…"
"Chu Lệ Phương, ả tiện nhân nhà ngươi!!"

Cảnh Như Nhân giọng khàn đặc như rách toạc, đột nhiên gào thét: "Ta liều mạng với ngươi!!!"

Nói rồi, liền rút ra một con d-ao nhọn, lao thẳng về phía Chu Lệ Phương trong lầu các!

"Aaaaa!!"

Cả sân lập tức đại loạn!
__

Còn bên kia.

Hoa Mộ Thanh được đưa vào điện Thanh Lương, nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân, khẽ xoa huyệt thái dương.



Tấm lụa mỏng đã được gỡ xuống, để lộ gương mặt yếu ớt như đang chóng mặt mệt mỏi.

Cung nữ dẫn đường nói sẽ đi gọi Thái y, rồi nhanh chóng rút lui.

Trong cung điện rộng lớn, chỉ còn lại ba chủ tớ của Hoa Mộ Thanh.

Ngay cả cung nhân canh giữ cửa điện cũng chẳng thấy bóng dáng ai.

Xuân Hà cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, Tố Cẩm lau mồ hôi trên trán cho Hoa Mộ Thanh.

Mỹ nhân vốn đang nhắm mắt, chợt yên lặng mở ra đôi mắt long lanh như nước ánh lên sự tỉnh táo và sắc sảo.

Nàng đảo mắt một vòng quanh điện, rồi nhẹ nhàng gõ chiếc quạt xương xanh trong tay, mở lời: "Quỷ Tam."

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ có hai cái đầu thò lên chính là Quỷ Tam và Quỷ Ngũ.

Khuôn mặt tròn trịa như trẻ con của Quỷ Ngũ còn phồng lên như đang nhét đồ ăn, hắn nhe răng cười với Hoa Mộ Thanh một cái.

Hoa Mộ Thanh thản nhiên nói: "Đi báo với Chu Lệ Phương, nếu muốn Chu Hàm còn mạng thì phải đến gặp ta một mình."

Quỷ Tam lập tức đáp lời rồi xoay người rời đi.

Quỷ Ngũ thì chớp chớp mắt, bĩu môi, rồi cũng rụt cổ lại như con chuột trốn mất.

Hoa Mộ Thanh lại xoa thái dương, nói với Xuân Hà: "Lát nữa Chu Hàm mà vào, khỏi khách sáo gì hết đ-ánh ngất rồi trói lại giao cho Quỷ Ngũ mang đi."

Xuân Hà gật đầu, nàng cũng đã không ưa Chu Hàm từ lâu rồi.

Tố Cẩm nghe vậy thì hơi ghen tị, liền nói với Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, nô tỳ còn mang theo một ít bột thuốc phòng thân, nếu người vẫn chưa hả giận thì có thể dùng một chút…”



Ở góc tường, khoé miệng Quỷ Ngũ co giật gần mực thì đen thật! Nhìn xem, Tố Cẩm vốn dịu dàng nhu mì là thế, bị Lâm Tiêu dắt dắt kéo kéo giờ cũng học thói giở trò hại người rồi! Lâm Tiêu đúng là đồ chuột làm hỏng nồi canh mà!

Trong sân nhỏ.

Lâm Tiêu đang ngồi rung chân như lên cơn động kinh, bỗng hắt hơi một cái rõ to.

Phúc Tử nắm tay Thịnh Nhi đi ngang qua, liếc mắt nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ, chán ghét rồi chạy biến.

Khoé miệng Lâm Tiêu giật liên hồi, xoa xoa mũi ngẩng đầu nhìn trời rồi hỏi Quỷ Thập đang ngồi xổm bên cạnh gặm trái cây: “Này, ngươi nói xem, bên Long Uyên Cung hôm nay có phải sẽ rất náo nhiệt không?”

Quỷ Thập bĩu môi: “Tất nhiên rồi! Vị Vương gia nhà ta lần này là quyết tâm ra tay với Cảnh Hạo Thiệu rồi, không thì thật sự ai cũng tưởng Vương gia dễ bắ-t nạ-t, ai cũng dám giẫm lên đầu!”

Nói rồi phì một tiếng, nhổ hạt quả ra lại móc thêm một quả khác tiếp tục gặm.

Lâm Tiêu bặm môi gật đầu: “Ta thấy cũng vậy. Chậc chậc, sớm biết thế ta cũng nên giả làm Quỷ Vệ mà đi hóng chuyện cho vui.”

Quỷ Thập nhìn hắn đầy chán ghét: “Ngươi đừng có phá là tốt rồi. Hỏng việc của Vương gia, Vương gia sẽ đ-ánh ch-ết ngươi đó!”

“Chà! Nhãi ranh này, nói chuyện với bề trên mà cái giọng thế à!”

Lâm Tiêu xắn tay áo định đ-ánh Quỷ Thập.

Quỷ Thập nhảy vèo một cái lên cây, tiếp tục gặm trái cây.

Lúc này Quỷ Thập Nhị đáp xuống nóc nhà bên cạnh nhìn Lâm Tiêu đang nhảy chồm chồm bên dưới, thản nhiên nói: “Thập ca, vị phu nhân của Tổng đốc mà ca bảo ta để ý, vừa giở thủ đoạn đã đưa được Nhị Công Chúa vào trong đài thưởng hoa của hậu cung rồi.”

Quỷ Thập sửng sốt: “Woa! Vị phu nhân đó bản lĩnh vậy sao? Ghê thật đấy!”



Khóe miệng Quỷ Thập Nhị co rút: “Vậy có cần báo cho Tam ca và Ngũ ca một tiếng không?”

Quỷ Thập vừa gặm trái vừa nghĩ ngợi, rồi lắc đầu: “Chắc là định thay tiểu thư xả giận thôi. Không cần báo đâu, miễn là không làm tiểu thư bị thương, còn mấy người kia sống ch-ết ra sao mặc kệ.”

“Ừ.”

Quỷ Thập Nhị gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lâm Tiêu đang xắn tay áo định leo cây phía dưới: “À đúng rồi, phía đông thành mới mở một quán, có rư-ợu hoa điêu và chân giò hầm ngon cực còn có canh lòng bò cay nóng hôi hổi, ăn lúc này là ra mồ hôi sảng khoái luôn đó, Thập ca có đi không?”

Mắt Quỷ Thập lập tức sáng rực lên.

Đến khi Lâm Tiêu vừa trèo lên được ngọn cây, đã chẳng thấy bóng dáng ai đâu nữa.

Hắn tức đến mức hét toáng lên.

Phúc Tử dắt Thịnh Nhi lại đi ngang qua, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang cưỡi trên cây mà la lối om sòm liền lộ ra vẻ mặt vừa phức tạp vừa thương hại, lắc lắc đầu rồi lại ăn ý rời đi.

Lâm Tiêu thấy vậy: “…”
__

Long Uyên Cung.

Cảnh Hạo Thiệu cùng với mấy chục vị đại thần phía sau, đều kinh ngạc nhìn người đang nằm trên đất, má-u thịt be bét.

Người đó chính là Lục Công Chúa năm xưa, nay đã trở thành phế nhân Cảnh Như Thuỷ.

Nàng run rẩy, dùng giọng nói khàn khàn và yếu ớt đến khó nghe, gian nan và chậm rãi nói: “Phụ hoàng… chính là Thập Nhị đệ… biết nữ nhi từng khi du ngoạn bốn phương đã nuôi dưỡng một đội tử sĩ. Hắn liền ép buộc nữ nhi dùng tử sĩ ám sát Thần Vương. Sau đó bọn tử sĩ thất bại quay về, Thập Nhị đệ giận dữ liền gi-ết sạch bọn họ, rồi vứt xá-c ở Ngọ Môn để đ-ánh lạc hướng mọi người, rồi giá hoạ cho Thần Vương…”

“Ngươi nói láo!”

Cảnh Hạo Thiệu kích động gào lên, nội thương chưa lành cộng thêm cơn phẫn nộ lúc này khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Hắn trừng mắt nhìn Cảnh Như Thuỷ toàn thân chẳng còn chỗ nào lành lặn, rồi hét lên: “Ngươi cấu kết với Thần Vương để hãm hại ta… Không đúng! Không đúng!”



Hắn đột nhiên bước lên một bước, nói với nàng: “Lục tỷ, là Thần Vương dùng cực hình bức cung đúng không? Giờ phụ hoàng ở đây, tỷ đừng sợ chỉ cần tỷ nói ra sự thật phụ hoàng nhất định sẽ bảo vệ tỷ!”

Một bên kia, Mộ Dung Trần khoanh tay đứng nhàn nhã, khẽ cười khẩy.

Ánh mắt hắn lướt qua người đang ngồi trên long ngai, kẻ mà Cảnh Như Thuỷ hận nhất.

Hừ, trông chờ vào kẻ đó bảo vệ? Cảnh Như Thuỷ thà hợp tác với hắn, một "con quỷ" như hắn còn hơn.

Lúc trước, hắn đã đ-ánh nàng ta đến nửa sống nửa ch-ết, rồi giao cho Lâm Tiêu dùng thuốc giữ mạng nàng ta lại.

Khi đó nàng ta đã hiểu, trong mắt Mộ Dung Trần, nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

Vì vậy, nàng ta lập tức đề xuất giao dịch với hắn.

Chỉ cần hắn có thể… giành lại nhi tử của mình từ tay Đế Cực, nàng sẵn sàng phối hợp mọi thứ với hắn.

Mộ Dung Trần không hỏi nàng vì sao từng năm lần bảy lượt muốn nắm được nhược điểm của hắn để ép buộc.

Cảnh Như Thuỷ cũng không nhắc lại quá khứ.

Giờ đây, cả hai đã đạt được thoả thuận. Vậy mà Cảnh Hạo Thiệu vẫn còn vọng tưởng dùng sự “bảo vệ” của Đế Cực để lay động nàng?

Buồn cười đến mức khiến người ta muốn cười ch-ết đi được.

Và quả nhiên...

Cảnh Như Thủy lại cúi người xuống lần nữa, trầm giọng nói: “Phụ hoàng, những lời nữ nhi vừa nói đều là sự thật. Nếu người không tin, có thể ra lệnh cho người đi kiểm tra th-i th-ể của đám tử sĩ đó. Trên gan bàn chân của mỗi người, đều có khắc dấu hiệu của đội tử sĩ do nữ nhi huấn luyện, là một hình xăm hình giọt nước bắ-n tung tóe.”

Đế Cực liếc mắt nhìn Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Thiếu khanh lập tức bước lên trước, cung kính bẩm: “Khởi bẩm bệ hạ, qua giám định của pháp y, đúng là có việc đó.”

Sắc mặt Cảnh Hạo Thiệu lập tức thay đổi, hoảng hốt quỳ sụp xuống trước Đế Cực: “Phụ hoàng! Nhi thần không có! Thật sự không có làm chuyện đại nghịch bất đạo như hãm hại thân vương, làm nhục hoàng tộc như vậy! Là Mộ Dung Trần! Chính hắn cùng Cảnh Như Thủy cấu kết với nhau, âm mưu hãm hại nhi thần! Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần bị oan mà!”



Mặt mày Đế Cực tối sầm, nhìn người nhi tử vốn ngày thường vẫn luôn điềm tĩnh, thâm sâu và nhiều mưu lược này.

Lại quay sang nhìn Cảnh Như Thủy đang quỳ sấp trên đất, toàn thân đầy thương tích cùng với Mộ Dung Trần đang khoanh tay cười nhạt chế giễu.

Ông khẽ lắc đầu.

Ông sao lại không hiểu đây chỉ là một màn kịch?

Sự thật rốt cuộc là gì, ông cũng không còn quan tâm nữa. Dù là Cảnh Hạo Thiệu hay Mộ Dung Trần, cả hai đều không quan tâm.

Bởi vì bất kể kẻ nào là chủ mưu, ai là người ra tay...

Thì tất cả cũng chỉ là một ván cờ trong cuộc chiến quyền lực giữa những người hoàng nhi của ông mà thôi.

Đến lúc này xem ra, Mộ Dung Trần đã là người chiến thắng. 

 
Bình Luận (0)
Comment