Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 560

 
Đứa con này, đứa con mà ông ta không biết nên đối mặt ra sao, vậy mà trong lúc không hay không biết, đã trưởng thành đến mức khiến ông ta sắp không thể kiểm soát nổi nữa rồi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Trần, ánh mắt sâu thẳm.

Sau đó, quay sang Cảnh Hạo Thiệu, lạnh giọng tuyên bố: "Hôm nay mở phiên xét xử, Thần Vương có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, trong khi Thiệu Vương gia lại có nghi ngờ là kẻ chủ mưu hãm hại thân vương. Vậy nên, phế bỏ tước vị thân vương của Thiệu Vương gia, giáng xuống làm Hoàng Tử, giao cho Đại Lý Tự tiếp tục điều tra."

Lời vừa dứt, trong Long Uyên cung lập tức im phăng phắc, không một tiếng động.

Mộ Dung Trần khẽ cong khóe môi, bật ra một tiếng cười khẩy.

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng trong đại điện yên ắng lại vang lên cực kỳ rõ ràng.

Tả hữu Thừa tướng lập tức quỳ xuống: "Hoàng Thượng anh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Các đại thần đồng loạt quỳ lạy, đồng thanh tung hô.



Cảnh Hạo Thiệu ngây ngẩn đứng tại chỗ, đến khi Cẩm Y Vệ tiến lên áp giải hắn mới giật mình phản ứng.

Hắn gào lên, liều mạng giãy giụa: "Không! Phụ hoàng! Việc này không liên quan đến nhi thần! Nhi thần bị oan! Phụ hoàng! Phụ hoàng!!"

Hắn bị bịt miệng, lôi ra ngoài.

Cảnh Hạo Khang liếc sang Mộ Dung Trần với vẻ tà khí yêu mị, trong lòng lạnh toát, Cảnh Như Vân từng cố ý nhắc nhở hắn đừng bao giờ đối đầu trực diện với Mộ Dung Trần, nếu không nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Quả nhiên là như vậy!

Cảnh Hạo Thiệu vốn là người bản lĩnh đến nhường nào, vậy mà chỉ trong một cuộc đối đầu nho nhỏ lại bị Mộ Dung Trần dìm thẳng vào vũng bùn không thể ngóc đầu!

Điều khiến người ta không thể ngờ nhất, chính là Cảnh Như Thủy vậy mà lại cam tâm chịu bị ép buộc đến mức đó! Còn Đế Cực thì lại làm như không thấy gì!

Nhìn Đế Cực trên long ỷ, ánh mắt phần lớn thời gian đều dừng lại nơi Mộ Dung Trần, Cảnh Hạo Khang bỗng dâng lên một cơn phẫn uất to lớn trong lòng.

Dựa vào cái gì?!

Dựa vào cái gì mà một tên dã chủng, một kẻ con riêng không danh phận lại có thể được nuông chiều và thiên vị đến mức vô lý như vậy?

Hắn âm thầm siết chặt nắm tay.

Sau đó một khắc, vụ án "ném xá-c ở Ngọ Môn" chính thức định tội Cảnh Hạo Thiệu là hung thủ chuyển giao cho Đại Lý Tự xử lý và thông cáo rộng rãi.

Một vụ án gây chấn động triều đình, suýt khiến dân chúng hoảng loạn cuối cùng lại kết thúc như vậy, không biết đã khiến bao nhiêu người ngỡ ngàng ngoài dự đoán.

Sau khi triều tan.

Cảnh Hạo Khang đang sải bước đi nhanh ra ngoài thì bỗng thấy một cung nhân lạ mặt từ phía trước hấp tấp chạy tới, đúng lúc đi ngang qua bên cạnh hắn thì đột nhiên vấp ngã.

Người kia quỳ ngay bên cạnh Cảnh Hạo Khang, vội vàng kéo vạt áo của lão thái giám bên cạnh hắn.

Thái giám định giơ chân đá ra nhưng cúi đầu nhìn thấy rõ, thì khẽ nhíu mày, rồi đưa tay đỡ người kia dậy...



Tên cung nhân kia cúi đầu nhận tội, rồi lập tức bỏ chạy xa.

Lão thái giám nhìn quanh hai bên, sau đó đem mảnh giấy nhỏ vừa được lén nhét vào tay, đưa cho Cảnh Hạo Khang.

Cảnh Hạo Khang mở ra xem, sắc mặt lập tức vui mừng.

Hắn quay người, nói: “Đi bẩm với nương nương một tiếng, nói bổn vương đã lâu chưa thỉnh an, muốn đến hậu cung thăm người.”

Lão thái giám được lệnh, vội vã chạy đi.

Cảnh Hạo Khang vẻ mặt đầy đắc ý, lại nhìn mảnh giấy trong tay một cái, nhét vào tay áo rồi thảnh thơi sải bước đi tiếp.

Phía sau, Mộ Dung Trần liếc nhìn về hướng hậu cung, chợt nhớ đến việc tiểu nha đầu kia hôm nay nói muốn giải sầu nên đã đi dự tiệc ngắm hoa trong hậu cung.

Hắn biết hôm nay Đế Cực vì vụ án ở Ngọ Môn sẽ không đến hậu cung mà trong cung cũng chẳng ai nhận ra nàng nên mới để nàng đi.

Giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân đồng ý quá vội vàng.

Tiệc ngắm hoa kia là do Chu Lệ Phương chủ trì. Chu Lệ Phương là ai? Chẳng phải xuất thân từ Trấn Quốc Tướng Quân phủ sao.

Hắn nghĩ đến Chu Hàm, khoé mắt liếc xéo Quỷ Nhị.

Quỷ Nhị khóe miệng co giật, khẽ ho một tiếng.

Hắn bước nhanh vài bước, lúc Cảnh Hạo Khang chuẩn bị bước xuống bậc đá cẩm thạch trắng, liền "vô tình" bước sát lại phía sau.

Cảnh Hạo Khang lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn.

Quỷ Nhị mặt không cảm xúc, lùi lại mấy bước.

Cảnh Hạo Khang lập tức bước đi nhanh hơn.

Quỷ Nhị giữ nguyên gương mặt cứng đờ quay lại bên cạnh Mộ Dung Trần, dâng lên tờ giấy trong tay.



Mộ Dung Trần nhận lấy, mở ra xem.

Chỉ thấy trên giấy viết: 【Điện hạ, tại tiệc ngắm hoa, Chu Hàm định cư-ỡng ép biểu tiểu thư của Đề Đốc Cửu Môn, xin lập tức đến ngay.】

Mà biểu tiểu thư của Đề Đốc Cửu Môn, chính là Hoa Mộ Thanh!

Ý đồ của người gửi mảnh giấy này vô cùng rõ ràng.

Là muốn để Cảnh Hạo Khang nắm được một nhược điểm trong tay Trấn Quốc Tướng Quân phủ.

Những gì Chu Hàm định làm với Hoa Mộ Thanh nhất định sẽ bị ai đó cố tình phơi bày ra, còn Cảnh Hạo Khang chỉ cần đến sớm một bước, “bắt quả tang” Chu Hàm làm chuyện ô uế này thì chẳng khác nào có trong tay một bí mật nhơ nhuốc của hắn.

Sau đó, chỉ cần giữ kín không nói ra đợi đến lúc thích hợp bí mật đó chính là một lợi khí sắc bén trong tay Cảnh Hạo Khang!

Nếu lợi dụng tốt, e rằng Trấn Quốc Tướng Quân phủ cũng phải bị hắn nắm thóp!

Khó trách vừa rồi Cảnh Hạo Khang lại đắc ý như thế.

Mộ Dung Trần khẽ nheo mắt, một luồng khí lạnh tà dị lập tức toát ra từ đáy mắt khiến người rợn gáy.

Quả nhiên, hắn không nên đồng ý để cái thứ gây rắc rối ở đâu cũng có mặt như tiểu nha đầu kia đi lang thang khắp nơi!

Hắn cười nhạt một tiếng, thân hình khẽ chuyển liền xoay người đạp gió bay về một tòa cung điện trong hậu cung.

Quỷ Nhị khẽ ho một tiếng, vội vàng bước theo.
__

Thanh Lương điện, tiếng nước róc rách, chim hót hoa thơm.

Tòa điện rộng lớn, yên tĩnh và vắng vẻ.

Hoa Mộ Thanh đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài cung điện.

Chợt nghe tiếng “két” – cánh cửa điện bị ai đó đẩy ra.

Quay đầu nhìn lại, thấy Chu Hàm từ bên ngoài bước vào hai tay chắp sau lưng thuận tay khép cửa lại.

Nhìn thấy vẻ mặt không hề kinh ngạc của Hoa Mộ Thanh, hắn hơi ngạc nhiên: “Mộ Thanh, ta…”

Ngay sau đó, Xuân Hà liền lao vọt tới vung tay ché-m mạnh một nhát vào cổ Chu Hàm!

Không ngờ, Chu Hàm cũng không phải kẻ tầm thường cảm giác được luồng gió sau lưng liền nghiêng người né tránh, thoát khỏi đòn tấn công của Xuân Hà.



Vừa ngẩng đầu đã nhận ra là thị nữ của Hoa Mộ Thanh, lập tức hiểu ra: “Mộ Thanh, nàng đã sớm có chuẩn bị?!”

Hoa Mộ Thanh bình thản đứng bên cửa sổ, mỉm cười nói: “Hoàng cung đường đường chính chính mà lại không một bóng người trông coi, nhìn thế nào cũng giống như đang cố ý tạo điều kiện để làm chuyện mờ ám mà lại dễ bị người khác bắt gặp, đúng không?”

Sắc mặt Chu Hàm lập tức thay đổi: “Nàng… nàng biết rồi?”

Hoa Mộ Thanh liếc hắn một cái, gọi khẽ: “Xuân Hà, ra tay!”

Xuân Hà lập tức đổi thế chiêu, bất chấp mọi thứ tiếp tục lao vào quyết chiến!

Chu Hàm mặt trầm xuống, cũng giơ tay lên phản công!

Kế hoạch hôm nay, hắn nhất định phải thực hiện bằng được!

Ban đầu hắn vốn không đồng ý với sự sắp đặt của gia tộc và quý phi nương nương, nhưng… mỗi khi nghĩ tới việc Hoa Mộ Thanh có thể gả cho người khác, nhất là Mộ Dung Trần trong lòng hắn như bị dầu sôi đổ vào, thiêu đốt khó chịu vô cùng!

Mộ Dung Trần – kẻ mà suốt hơn mười năm nay luôn như ác mộng đeo bám hắn, vì sao lại không chịu buông tha cho hắn?!

Cho nên, hắn thà làm kẻ ti tiện bỉ ổi một lần cũng tuyệt đối không để Hoa Mộ Thanh rơi vào tay Mộ Dung Trần!

Vì thế, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý với kế hoạch của gia tộc.

Một khi bắt đầu hành động, điều kiện bắt buộc chính là, phải trói buộc Hoa Mộ Thanh với hắn, không được thất bại!

Nếu để Mộ Dung Trần phát hiện, hậu quả sẽ không phải điều mà quý phi nương nương hay cả Trấn Quốc Tướng Quân phủ có thể gánh nổi!

Cho nên lúc này, Chu Hàm đối mặt với đòn đ-ánh của Xuân Hà, không chỉ phòng thủ mà còn tấn công dữ dội hơn!



Hoa Mộ Thanh nhíu mày, lập tức hiểu rõ ý đồ của Chu Hàm.

Hắn đã quyết tâm muốn dùng vũ lực cư-ỡng ép nàng.

Hừ. 

 
Bình Luận (0)
Comment