Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 561

 
Nàng từng nghĩ người này tuy có hơi phóng túng nhưng ít nhất cũng là kẻ vừa chính vừa tà, khá thú vị.

Không ngờ dưới lớp bùn nhơ ấy, ngay cả đóa bạch liên cũng chỉ là thứ lẳng lơ giả tạo, huống chi là kẻ như Chu Hàm một kẻ đã chìm sâu trong bùn lầy suốt hơn hai mươi năm, căn cơ đã thối rữa.

Nàng lạnh lùng cười khẩy, vỗ nhẹ vào khung cửa sổ.

Quỷ Ngũ lại chui ra, miệng vẫn đang nhồm nhoàm ăn gì đó.



Tố Cẩm liếc hắn một cái.

Hắn còn tỏ ra vô tội, ở Thánh Cốc thì ăn uống nhạt nhẽo gần ch-ết, giờ quay lại Long Đô chẳng lẽ không được đổi vị tí chút?

Chỉ nghe thấy Hoa Mộ Thanh lạnh nhạt ra lệnh: “Đi, mang người đi.”

Giọng nói lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Khóe miệng Quỷ Ngũ giật giật, lại nhét thêm một nắm đậu tằm cay tê vào miệng, nhai “rôm rốp” mấy cái rồi lao tới.

Chu Hàm tuy còn có thể cầm cự với Xuân Hà, nhưng đối đầu với Quỷ Ngũ thì hoàn toàn không có cửa.

Chỉ vài chiêu, đã bị Quỷ Ngũ đá bay, đập thẳng vào cây cột trạm trổ sơn mài phía sau ngã xuống ngất xỉu.

Quỷ Ngũ bĩu môi, túm người lên lại quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh vừa gãi gãi má vừa hỏi: “Tiểu thư, ta đi luôn nhé, người thì…”

Hoa Mộ Thanh phất tay: “Đi nhanh đi, kẻo lát nữa có người đến bắt gian thì lại đụng mặt. Quỷ Tam chắc cũng sắp quay lại rồi.”

Quỷ Ngũ nghĩ cũng phải, liền gật đầu, xá-ch Chu Hàm biến mất tăm.

Không ngờ Quỷ Tam lúc này đang đi tìm Chu Lệ Phương nhưng vừa đúng lúc nàng ta sai người áp giải Cảnh Như Nhân đưa đến chỗ Đế Cực, rồi quay về tẩm điện của mình.

Quỷ Tam định tranh thủ lúc đó lặng lẽ đưa tin, ai ngờ Chu Lệ Phương vừa vào tẩm điện, ngoảnh đầu một cái… lại nhào ngay vào lòng một tiểu thái giám đi theo sau!

Khiến hắn suýt nữa cắn phải lưỡi, nhìn kỹ lại, đâu phải thái giám gì! Rõ ràng là một công tử trẻ cải trang thành thái giám!

Hắn nhìn đến muốn lòi mắt!

Thật là… không còn gì để nói!



Chu Lệ Phương tuy vẫn còn quyến rũ, nhưng cũng đã ngoài bốn mươi rồi! Mà vẫn nhắm vào một thiếu niên chưa đến hai mươi, lại còn ra tay táo tợn đến thế!

Ôi mẹ ơi, bên trong kia… tiếng động kia… đúng là quá mức chịu đựng!

Quỷ Tam lúc này chỉ biết vò đầu bứt tai, tiểu thư dặn hắn nhất định phải đưa tin đến tận mặt Chu Lệ Phương, chẳng lẽ phải… đợi họ xong việc?

Trong lòng hắn không biết đã im lặng nguyền rủa bao nhiêu đời tổ tông của phủ Trấn Quốc Tướng Quân rồi!

Chỉ có điều, hắn không lo cho Hoa Mộ Thanh bên kia, vì bên đó còn có Quỷ Ngũ trông mà!

Còn tại điện Thanh Lương.

Hoa Mộ Thanh lúc này đã bước ra khỏi cửa điện, nhìn quanh hai bên, rồi mở tấm bản đồ do Lan Anh đưa tới, đưa mắt rà soát qua một lượt...

Gật đầu, nàng xoay người rời đi.

Còn lại một cung điện rộng lớn, im ắng đến tĩnh mịch, không một bóng người.
__

Ở một nơi khác.

Tuyên Hoa điện nơi Hà Lâm đang ở, từng có phi tần cư ngụ chỉ là sau này người đó chê cung này mát vào mùa hè, lạnh vào mùa đông, nên đã dọn đi.

Giờ đây cung điện bỏ trống, chỉ được các vị quý nhân dùng làm nơi nghỉ chân mỗi khi dạo chơi Ngự hoa viên mệt mỏi.

Hà Lâm lúc ấy đang ngồi trên ghế, chờ nha hoàn thân cận ra xe lấy bộ y phục thay thế.

Chợt nghe cửa khẽ vang lên một tiếng.

Ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân cao lớn, vóc dáng thon dài bước vào.

Nàng hoảng hốt kêu khẽ, liên tục lùi về sau, ngẩng đầu lên lại thấy…chính là người mà nàng ngày đêm thương nhớ, tưởng niệm đến phát điên - Mộ Dung Trần.

Đôi mắt nàng lập tức mở to: “Thần Vương điện hạ? Ngài… sao ngài lại ở đây?”

Hai má nàng thoáng ửng đỏ, nam nữ đơn độc ở cùng một phòng thế này…



Kế hoạch của Hà Minh Kỳ đúng là có tác dụng thật! Vậy mà thật sự khiến Mộ Dung Trần đến đây!

Thế nhưng lại thấy Mộ Dung Trần, ánh mắt tà mị trầm lại quét một vòng trong nội điện rồi chợt bật cười: “Tiểu nha đầu này, lá gan to quá rồi đấy!”

Dù là đang cười, nhưng trong giọng lại mang theo cơn giận rõ rệt!

Hà Lâm giật mình, xưa nay nàng chỉ thấy Mộ Dung Trần điềm tĩnh, lạnh nhạt, dường như chuyện gì cũng đều đã tính trước trong lòng.

Ai ngờ được… hắn cũng có lúc giận dữ?

Vì ai?

Đột nhiên, trong lòng nàng nôn nóng muốn biết người đó là ai, liền vô thức mở miệng hỏi: “Điện hạ đến đây vì tìm người sao? Là tìm ai vậy? Tiểu nữ… tiểu nữ có thể giúp người…”

Lời chưa dứt, Mộ Dung Trần đã xoay người, như gió lướt đi.

Tấm áo choàng tím, lành lạnh mà tà khí như đóa tử linh lan yêu dã nở rộ trong mắt Hà Lâm nhưng cũng chỉ rực rỡ thoáng chốc như mộng ảo, liền tan vào hư không.

Không bắt được, không giữ nổi.

Nàng theo bản năng bước nhanh hai bước, còn vội vã cởi bỏ áo ngoài, cuống quýt nói: “Điện hạ! Tiểu nữ ái mộ ngài đã lâu, xin người đừng đi! Tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp…”

Trong lòng vẫn còn nghĩ đến đám người mà Hà Minh Kỳ sắp xếp, sao còn chưa tới?

Khi vừa ra đến cửa, Mộ Dung Trần chợt quay đầu, lạnh nhạt nói với một Quỷ Vệ bên cạnh: “Gửi cho Cảnh Hạo Khang một món quà lớn.”

Quỷ Nhị ngoảnh lại, vung tay ché-m ngất Hà Lâm.

Hai thái giám và cung nữ đứng canh ngoài cửa lập tức quỳ rạp xuống, cúi đầu hành lễ: “Điện hạ.”

Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn tên thái giám đứng đầu, khuôn mặt tròn trịa, thản nhiên hỏi: “Hoa Mộ Thanh đang ở đâu?”



Tên thái giám kia từng là một trong số những người hầu hạ Mộ Dung Trần khi còn nhỏ, lúc bị Đế Cực đưa vào cung.

Nghe vậy thì hơi sững người, lại nghĩ đến những lời đồn gần đây, bèn cúi đầu đáp: “Tiểu nhân được phân phó đến hầu hạ Hà tiểu thư, lúc rời đi thì Hoa tiểu thư vẫn còn ở đài ngắm hoa.”

Mộ Dung Trần nhíu mày, nhìn về phía tẩm cung sâu thẳm kia, nắng gắt chan hòa, mà mái cung điện lại tối tăm, âm u lạnh lẽo.

Chốc lát sau, hắn hất tay áo, sải bước rời đi.
__

Phía bên kia.

Cảnh Hạo Khang vội vàng bước ra từ sau bức tường đá.

Tên thái giám mặt tròn đứng dậy, nghe tiếng bước chân vang lên từ đằng xa liền dẫn theo vài người hầu lặng lẽ rời khỏi.

Cảnh Hạo Khang bước vào chính điện của Tuyên Hoa điện, không thấy bóng dáng cung nhân trong mắt thoáng hiện vẻ hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.

Đi đến cửa phòng, hắn khẽ đẩy cửa, định xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Nào ngờ, bên trong lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Hắn lấy làm lạ, lại thò đầu vào nhìn kỹ hơn lúc này mới phát hiện dưới đất đang nằm một nữ nhân mà y phục còn xộc xệch.

Trong lòng bất giác nghi hoặc, chẳng lẽ Chu Hàm còn chưa tới? Hay là đã “xong việc” rồi?

Đang còn nghi ngờ thì phía sau đột nhiên có tiếng quát lớn: “Ngươi là ai?! Sao lại lén lút rình trộm tiểu thư nhà ta?!”

Giọng nói the thé, cao vút, làm Cảnh Hạo Khang sững người.



Quay đầu lại thì thấy một nha hoàn quen mặt, ngẩn ra một lúc mới nhớ chẳng phải là nha hoàn thân cận của Hà Lâm sao?

Sao lại có mặt ở đây?

Sau lưng nàng, lại còn dẫn theo một đám cung nhân và vài tiểu thư danh môn đang nghỉ ngơi gần đó.

Ban đầu, thấy Cảnh Hạo Khang, họ đều định hành lễ tránh đường nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng hét chói tai của nha hoàn kia.

Những người này đều không phải hạng ngây thơ, lập tức trong lòng mỗi người đều sinh đủ loại suy đoán, đồng loạt hướng mắt nhìn vào bên trong điện.

Nha hoàn kia còn chạy nhanh về phía trước, xông thẳng vào nội điện liếc mắt liền thấy Hà Lâm nằm dưới đất.

Lập tức gào khóc: “Tiểu thư ơi! Tiểu thư! Người sao lại ra nông nỗi này? Người…”

Nàng ta quay lưng về phía cửa điện, không ai thấy được nét mặt tràn đầy khoái trá và độc ác của nàng ta lúc này, cuối cùng thì, Hà Lâm cũng gặp quả báo rồi!

Ngày ngày coi người hầu như súc vật mà hà-nh h-ạ, bây giờ cũng có ngày này!

Nàng ta khóc càng lúc càng thảm thiết.

Cảnh Hạo Khang lúc này mới hiểu ra, mình bị gài bẫy rồi!

Giữa cơn phẫn nộ, trong lòng hắn lại có một chút thỏa mãn mơ hồ.

Chuyện đã đến nước này, chẳng phải Hà Lâm… sẽ thuộc về hắn rồi sao?

Tốt quá rồi!

Vẻ mặt xấu hổ, hắn liếc nhìn tên thái giám định lên tiếng giải thích khẽ lắc đầu, chỉ giả vờ như đang bối rối vì bị bắt quả tang.

Các tiểu thư có mặt lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Một vài người còn bước đến cửa điện, nhìn vào bên trong thấy bộ dạng của Hà Lâm thì lập tức bàn tán rôm rả.

“Chẳng lẽ là Hà Lâm đang tư tình với Khang Vương trong này, lại bị chúng ta bắt gặp rồi?”

Bọn họ vốn không tin Cảnh Hạo Khang lại là loại tiểu nhân thích rình mò.

“Trời ạ, không ngờ đó nha, Hà Lâm mà cũng làm ra chuyện như vậy à?”

“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Một bên thì mơ tưởng Thần Vương, một bên lại dây dưa với Khang Vương, hai bên đều không bỏ!”



“Tưởng bở thật đấy! Cứ như mấy vị Vương gia hoàng tộc đều cho nàng ta tha hồ lựa chọn vậy?”

“Hứ! Bây giờ bị bắt quả tang, chắc tức đến nỗi núp trong đó giả ch-ết luôn rồi ấy chứ!”

Những nữ tử này vốn đã không ưa Hà Lâm từ lâu, thấy nàng thường xuyên được khen ngợi, chú ý ai cũng khó chịu trong lòng.

Trong đó còn có Từ Lạc, người nổi tiếng chua ngoa độc miệng, lần này túm được cơ hội liền không ngừng châm chọc mỉa mai.

Nghe đến đó, Khương Dung Dung cũng thoáng nghi hoặcm Hà Lâm đúng là không biết chừng mực, sao lại dám tư thông với nam nhân ngay trong hoàng cung thế này?!

Lần này thì bị bắt tại trận rồi!

Trong lòng nàng chẳng có chút thương hại nào cho Hà Lâm. Dù sao trước kia nàng cũng từng cố làm thân với Hà Lâm là vì nghĩ sau này Hà Lâm có thể trở thành nữ nhân cao quý.

Nhưng giờ thì rõ ràng rồi, nếu bị phát hiện tư tình với Khang Vương, tương lai của Hà Lâm coi như chấm hết.

Hoàng thất tuyệt đối không chấp nhận một nàng dâu không giữ phẩm hạnh, thế nên thân phận cao nhất của Hà Lâm trong tương lai nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một Trắc phi nhờ vào gia thế thôi, thế là giỏi lắm rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Dung Dung lại bực bội. Chậc! Mình nịnh bợ nàng ta bấy lâu, thật uổng phí!

Không bàn đến chuyện trong điện Tuyên Hoa đang náo nhiệt đến mức bao nhiêu người mỉa mai chế giễu, thì bên phía Đế Cực cũng đã có người báo tin.
__

Gần đài ngắm hoa trong ngự hoa viên.

Mộ Dung Trần nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, sắc mặt âm trầm như mây giông vần vũ.

Quỷ Tam và Quỷ Ngũ đang quỳ trước mặt hắn, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Một lúc lâu, Mộ Dung Trần không nói lấy một lời.

Dù trời đang nắng chang chang, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy người hai thuộc hạ.



Làm sao mà xui đến mức này cơ chứ! Lại bị Hoa Mộ Thanh giăng bẫy nữa rồi!

Quỷ Ngũ thì thôi, đây mới là lần đầu. Nhưng Quỷ Tam... không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi!

Trong lòng hắn âm thầm r*n r*, sao ta cứ mãi bị cô nương kia chơi khăm thế này trời?!

Quỷ Nhị liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Vương gia, lần này tiểu thư làm vậy… không biết rốt cuộc là vì điều gì, chẳng lẽ… còn có toan tính nào khác?”

Ánh mắt Mộ Dung Trần âm u như ma quỷ, tràn đầy sát khí.

Nha đầu ch-ết tiệt kia, vậy mà dám ở ngay trước mắt hắn giăng được một cái bẫy lớn đến thế!

Cái gì mà yến tiệc ngắm hoa… thực chất chính là cái cớ để vào cung!

Từ lúc nàng để Lâm Tiêu trị khỏi đôi mắt sớm hơn dự kiến, đến lúc giả vờ si mê dính lấy hắn làm bộ ngốc nghếch khiến hắn tưởng rằng nàng đã buông bỏ tất cả, chỉ muốn bám lấy hắn…

Khiến hắn mềm lòng, cho phép nàng vào cung dạo chơi.

Nghĩ rằng Đế Cực đang ở tiền triều, còn hắn thì ở ngay trong cung nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Không ngờ, nàng lại lặng lẽ biến mất không một dấu vết!

Cái đồ xấu xa kia!

Toàn bộ kế hoạch lần này, từ tiệc hoa, đến vụ án ở Ngọ Môn, đến mưu kế của Chu gia, và cả âm mưu của Hà Lâm.



Tất cả, nàng đã nắm trong lòng bàn tay từ lâu rồi! 

 
Bình Luận (0)
Comment