Nhân lúc hắn không rảnh để bận tâm, tại yến tiệc thưởng hoa, nàng đầu tiên đã âm thầm phá vỡ kế hoạch của Hà Lâm, lặng lẽ đổi địa điểm mà Hà Minh Kỳ thông báo dẫn dụ Cảnh Hạo Khang đến điện Tuyên Hoa.
Hà Lâm vốn định ra tay với Mộ Dung Trần, nào ngờ lại bị Hoa Mộ Thanh âm thầm tráo đổi mục tiêu biến thành Cảnh Hạo Khang.
Rồi lại lấy việc đó mà dẫn dắt toàn bộ sự chú ý trong hậu cung chuyển hướng sang bên kia.
Âm mưu của Chu gia, nàng liền "lấy kế trị kế", bắt giữ Chu Hàm, điều Quỷ Ngũ rời khỏi hiện trường.
Lợi dụng sự chú ý trong hậu cung bị phân tán, nàng mới có thể âm thầm hành động trong cung mà không bị người ngoài phát hiện.
Kế hoạch thật chu toàn!
Chỉ là... nàng làm sao đoán được rằng bên Chu Lệ Phương sẽ xảy ra chuyện khiến Quỷ Tam bị trì hoãn, không thể kịp thời trở về?
Chuyện Chu Lệ Phương có tình nhân trẻ, ngay cả hắn cũng phải đến khi quay về Long Đô sắp xếp lại mạng lưới ngầm mới âm thầm điều tra ra được.
Còn tiểu nha đầu kia, làm sao lại biết được? Lại còn vừa khéo lợi dụng thành công?
Ngay sau đó hắn chợt nghĩ thông suốt.
Kế hoạch ban đầu của Hoa Mộ Thanh, hẳn là để Cảnh Như Nhân xông vào Ngự Hoa Viên làm loạn, dây dưa với Chu Lệ Phương khiến Quỷ Tam không thể tiếp cận Chu Lệ Phương ngay được, bị kéo dài thời gian, để nàng có cơ hội hành động.
Nhưng không ngờ, Chu Lệ Phương rất nhanh đã chế ngự được Cảnh Như Nhân, còn áp giải đến chỗ Đế Cực, mà bản thân bà ta lấy cớ bị kinh sợ lại nhân cơ hội cùng tên tiểu tình nhân giả làm thái giám... cùng nhau loan phượng đảo điên một trận.
Không ngờ trùng hợp lại trì hoãn đúng lúc khiến Quỷ Tam không thể truyền tin kịp.
Nghĩ đến đây, nơi khóe môi Mộ Dung Trần lại hiện lên nụ cười âm trầm, lạnh thấu tim gan càng lúc càng đậm nét đáng sợ.
Mấy Quỷ Vệ đứng bên cạnh nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Quỷ Nhị còn không nhịn được hỏi: “Tiểu thư muốn lẻn vào hoàng cung, rốt cuộc là vì chuyện gì? Sao lại không nói một tiếng với bọn thuộc hạ, để bọn ta có thể hỗ trợ hành động chứ!”
Mộ Dung Trần lúc này lại nghĩ đến một người, mẫu thân của hắn.
Quỷ Vệ bị hạn chế hành động trong cung, mà Hoa Mộ Thanh lại không biết hắn có mạng lưới ngầm riêng nên mới muốn âm thầm vào cung lấy thân phận của mình làm vỏ bọc, lén lút tra xét xem có thể tìm được tung tích của mẫu thân hắn hay không!
Nha đầu ch-ết tiệt này!
Ai cần nàng mạo hiểm như thế chứ!
Không nói một lời nào với hắn, vậy mà lại bày ra cả một kế cục lớn đến vậy!
Chỉ để giúp hắn tìm mẫu thân sao?
Đúng là đồ ch-ết tiệt, đồ phiền phức, đồ hỗn xược đáng ghét!
Sao phải làm đến mức này kia chứ?
Huống chi... mẫu thân hắn căn bản không hề ở trong hoàng cung!
Ngu ch-ết mất thôi!
Ngốc quá đi mất!
“Liên lạc với mạng lưới ngầm, lập tức tìm ra nàng! Đưa nàng về biệt viện an toàn!”
Một lần nữa Mộ Dung Trần ngước nhìn những bức tường cao tầng tầng lớp lớp kia, đôi mắt sâu thẳm như vực tối. Khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười vừa bất đắc dĩ, vừa tức giận… lại vừa cưng chiều.
__
Trước đó, khi Lan Anh đưa bản đồ cho Hoa Mộ Thanh bà từng chỉ ra vài nơi trong cung có thể dùng để giấu người.
Hoa Mộ Thanh đã hạ gục một thái giám và hai cung nữ, nhân lúc trưa hè nóng bức đường đi vắng vẻ không một bóng người tranh thủ lẻn vào kiểm tra từng nơi khả nghi. Tuy nhiên, sau khi tìm một vòng, nàng vẫn không phát hiện được dấu hiệu nào đáng ngờ cho thấy nơi đó đang che giấu người.
Nàng cầm bức họa chân dung Tô Mộ năm xưa mà Lan Anh đã đưa, đứng giữa một tòa lãnh cung u ám, trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Mộ và Mộ Dung Trần có dung mạo rất giống nhau. Nếu bà thực sự được giấu trong cung, dù Đế Cực có bảo vệ nghiêm mật đến đâu, thì nhất định cũng sẽ có tin tức rò rỉ.
Huống chi, với năng lực của Mộ Dung Trần, không lý nào hắn lại không có tai mắt trong cung.
Nói như vậy, Tô Mộ... rất có thể, không hề ở trong cung.
Có vẻ như nỗi lo trước đó của nàng về việc "ngay dưới đèn lại tối" đúng là đã lo thừa rồi.
Đế Cực đối với Tô Mộ, quan tâm còn sâu nặng hơn nàng nghĩ nhiều.
Ông ta không dám mạo hiểm giữ người nữ nhân bao năm vẫn như ánh trăng sáng trong tim ấy ở lại hậu cung, nơi tuy gần gũi dễ bảo vệ nhưng cũng tiềm ẩn muôn vàn hiểm họa.
Nếu vậy… nàng chỉ còn cách tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Nàng sẽ tạm thời án binh bất động, đợi Chu Lệ Phương vì tính mạng của Chu Hàm mà chủ động đến tìm nàng.
Nghĩ đến đây, Hoa Mộ Thanh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Kế hoạch lần này, từ việc Cảnh Như Nhân vào cung đến việc nàng dễ dàng bắt được Chu Hàm cùng vô số chi tiết then chốt khác trong cả kế hoạch lớn… lại diễn ra quá suôn sẻ.
Là thiên thời địa lợi? Hay là…
Nàng khẽ siết chặt hai tấm bản đồ trong tay.
Vừa định đứng dậy rời đi, thì bên ngoài, Xuân Hà vọt người lao vào, hoảng hốt hô lên: “Tiểu thư, không hay rồi! Mau đi—”
“Vút!”
Một mũi tên dài màu đen lao thẳng đến từ phía sau Xuân Hà!
Chỉ còn một khắc nữa thôi là sẽ c*m v** lưng nàng ấy!
Đồng tử của Hoa Mộ Thanh co rút dữ dội. Không màng đến lời dặn của Lâm Tiêu rằng không được tùy tiện vận nội lực nữa, nàng lập tức tung người lao về phía trước, đồng thời rút chiếc quạt xương xanh ra, “soạt” một tiếng bật mở!
“Đinh!”
Tiếng kim thiết va chạm chói tai vang lên.
Lòng bàn tay nàng bị chấn đến tê dại, trong người tuy độc đã gần hết nhưng vẫn còn yếu, khí huyết hao tổn nặng.
Ngay lập tức, khí huyết đảo lộn.
“Phụt!”
Một ngụm má-u tươi phun ra từ miệng nàng.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
Xuân Hà vội vàng đỡ lấy nàng, Tố Cẩm cũng chạy tới, cả hai sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn cắn chặt miệng, nuốt ngược vị má-u tanh, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về phía ngoài lãnh cung, nơi mà trong ánh nắng chói chang, một người nam nhân mang khí thế uy nghi, từng bước chậm rãi đi đến.
Chính là Đế Cực.
Thảo nào.
Thảo nào mà kế hoạch hôm nay lại diễn ra suôn sẻ đến vậy!
Tất cả chẳng qua chỉ là một nước cờ "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau" vô cùng đơn giản của vị đế vương lừng danh nhất đại lục Cửu Châu này!
Dù Lan Anh có bản lĩnh nhưng để Cảnh Như Nhân vào cung thuận lợi đến thế, cũng vẫn là quá dễ dàng.
Động tĩnh ở điện Thanh Lương hay điện Tuyên Hoa, lẽ nào vị hoàng đế này lại không hay biết?
Không phải là không biết, mà là cố tình dung túng!
Tất cả đều vì muốn dẫn nàng đến nơi hẻo lánh không người, rồi âm thầm đưa nàng vào rọ!
Trên long bào màu vàng rực, kim long hiện lên với ánh mắt dữ tợn, móng vuốt sắc bén.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, như đang khinh miệt một con hề nhảy nhót, một loài kiến hèn mọn.
Hoa Mộ Thanh ho khan hai tiếng, lại phun ra một ngụm má-u.
Lúc này, Đế Cực đã thao túng vận mệnh của nàng và Mộ Dung Trần bao năm qua, mới từ từ giơ tay lên.
Dưới uy nghi long uy, hàng chục cao thủ trong nội cung lại một lần nữa giương cung lên.
Lưỡi tên lạnh lẽo, nhắm thẳng vào… Xuân Hà và Tố Cẩm.
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi, nàng vội vàng chắn trước hai người, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của vị đế vương kia.
Giọng nàng khàn đặc, thốt lên: “Thả bọn họ.”
Đế Cực nhìn nàng, một lúc sau khẽ cười, lắc đầu: “Ngươi không có tư cách để mặc cả với trẫm.”
Giọng nói trầm thấp như nước nhưng lại mang theo uy nghi của một bậc chí tôn, không thể phản kháng.
Hoa Mộ Thanh nghiến răng: “Ông muốn mạng của ta.”
Đế Cực có chút hứng thú hiện lên trong ánh mắt, lát sau lại mỉm cười nhạt: “Thì sao? Ngươi tưởng mình ch-ết được à?”
Dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Hoa Mộ Thanh vẫn không khỏi sinh ra một tia thán phục, đúng là phụ tử.
Nàng âm thầm siết chặt tay: “Ta tuy chưa ch-ết, nhưng lại có cách khiến Mộ Dung Trần phản bội lại ông. Nếu ông gi-ết họ… thì đừng mong có được người mà ông khao khát nhất.”
Chưa từng có ai dám nói chuyện với Đế Cực như thế.
Lý Đức Hải đang đứng trước cửa cau mày, nhìn cô nương đang quỳ trên mặt đất nhưng vẫn dám đối mặt trực diện với Đế Cực mà không hề nao núng.
Không khỏi chấn động.
Ánh mắt ấy, sự kiên cường, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành giống hệt với Tô Mộ năm xưa!
Trong lúc còn đang kinh ngạc…