Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 563

 
Đế Cực nói: “Ngươi biết cũng không ít. Quả không hổ là người trong lòng của Trần nhi, đúng là có vài phần cứng cỏi như mẫu thân nó.”

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh không đổi, vẫn giơ tay chắn trước mặt bảo vệ Xuân Hà và Tố Cẩm.

Lại nghe Đế Cực nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, trẫm xưa nay... không đàm phán với ai cả.”

“Keng!”



Tiếng vũ khí tuốt khỏi vỏ sắc lẹm.

Da đầu Hoa Mộ Thanh tê rần, vội ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào, sau lưng các nàng đã có mấy người lặng lẽ xuất hiện!

Trường kiếm giơ lên, đâ-m thẳng về phía Tố Cẩm và Xuân Hà!

Trái tim Hoa Mộ Thanh lạnh toát, lập tức bung quạt xương xanh, liều mạng phản kích!

Đôi mắt Xuân Hà đỏ rực, liều ch-ết chống trả!

Tố Cẩm hai tay run rẩy, lấy ra túi thuốc mà Lâm Tiêu đưa cho nàng.

Một nắm, hất thẳng ra!

Khói thuốc màu trắng nhanh chóng lan ra trong căn phòng nhỏ hẹp.

Mấy cao thủ trong nội cung lập tức che chở Đế Cực lui ra.

Chờ làn khói tan hết, chỉ thấy Hoa Mộ Thanh cùng một nha hoàn đã bị hai người khống chế, ấn xuống đất.

Còn nha hoàn biết võ công kia, đã biến mất không tung tích.

Đế Cực khẽ nhíu mày, định ra lệnh gi-ết nha hoàn đó.

Một mật vệ bỗng bước lên, khẽ bẩm: “Bệ hạ, Thần Vương điện hạ đã tìm đến đây.”

Đế Cực nghe xong lại không bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng bật cười liếc nhìn Hoa Mộ Thanh phía xa, phất tay ra hiệu.

Vài cao thủ lập tức giơ tay, đ-ánh ngất hai người rồi nhanh chóng mang đi.
__

Mạng lưới mật thám của Mộ Dung Trần đã phát hiện ra hai cung nữ bị đ-ánh ngất, bị vứt ở một giả sơn trong ngự hoa viên.

Sau khi điều tra ngầm, hắn mơ hồ đoán được tuyến đường di chuyển của nhóm Hoa Mộ Thanh.



Khi hắn cùng thuộc hạ đến được lãnh cung, thì không còn thấy tung tích của các nàng.

Nhưng trong một căn phòng tối tăm chật hẹp không người qua lại, lại phát hiện dấu vết giao đấu mới rõ rệt!

Song, vẫn chưa thể chắc chắn đó là do nhóm Hoa Mộ Thanh gây ra.

Trong lòng Mộ Dung Trần bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Đột nhiên, từ gian phòng kế bên truyền ra một âm thanh khe khẽ.

Quỷ Nhị lập tức lướt người sang, nhìn vào qua cửa sổ vỡ lập tức biến sắc!

Hắn đẩy tung cửa sổ, bay vào trong.

Mộ Dung Trần khẽ cau mày, bước theo chỉ thấy Quỷ Nhị từ trong đỡ ra một người hơi thở yếu ớt như sợi tơ.

Chính là Xuân Hà!

Sắc mặt hắn trầm xuống, sải bước lại gần vừa nhìn thấy gương mặt xanh xao tím tái của Xuân Hà liền biết nàng đã trúng chưởng của cao thủ nội lực thâm hậu.

Kinh mạch đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng trọng thương.

Nếu lại chậm trễ thêm chút nữa, e rằng đã mất mạng rồi!

Ngay lập tức, hắn giơ tay một chưởng đ-ánh l*n đ*nh đầu Xuân Hà.

Nội lực truyền vào, gương mặt tái xanh tím bầm của Xuân Hà liền hồi phục được đôi chút.

Nàng khẽ mở mắt, tinh thần có phần tỉnh táo hơn.

Vừa thấy Mộ Dung Trần, nàng lập tức trợn to mắt vì kinh hãi, run giọng nói: “Điện hạ... tiểu thư bị Đế Cực bắt đi rồi!”

Nói xong, một ngụm má-u tím phun ra!

Sắc mặt Quỷ Nhị đại biến, lập tức đỡ lấy nàng.

Hắn không dám tin quay đầu lại nhìn Mộ Dung Trần: “Vương gia...”

Mộ Dung Trần chậm rãi thu tay lại.

Đôi mắt âm u lạnh lẽo như đáy vực, cuộn trào đầy sát khí đáng sợ.



Ngón tay hắn siết chặt từng chút một.

Một lúc sau, hắn trầm giọng nói: “Thì ra...ông ta đã sớm phát hiện rồi.”

Đã sớm biết sự tồn tại của Hoa Mộ Thanh nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, để mặc bọn họ như mấy con khỉ làm trò, múa may quay cuồng trước mặt ông ta.

Ông ta không cần làm gì cả, bọn họ tự dâng mình lên để hắn nắm thóp, khống chế điểm yếu, không thể phản kháng, không thể trốn chạy.

Chỉ có thể mặc cho ông ta điều khiển, đùa bỡn, xử trí theo ý mình.

Làm con rối của ông ta.

Là công cụ của ông ta.

Là hòn đá lót đường bẩn thỉu, đáng thương trong kế hoạch không từ thủ đoạn của ông ta.

Hắn nhắm mắt lại.

Đột nhiên, vung tay lên một chưởng.

“Ầm!”

Nửa bức tường phía trước sụp đổ ầm ầm.

Quỷ Nhị ôm lấy Xuân Hà lúc này đã lại hôn mê, thấp giọng hỏi: “Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Đế Cực rốt cuộc là đã phát hiện tiểu thư từ khi nào? Chẳng lẽ... tất cả những bố trí bí mật của chúng ta, ông ta đều đã biết hết rồi sao?”

Hiếm thấy Quỷ Nhị lại hoảng hốt đến vậy.

Mộ Dung Trần chậm rãi mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như băng phủ, sát khí cuộn trào khiến toàn thân hắn như bao phủ bởi một tầng sương độc đáng sợ.

Chiếc áo tím dệt ánh tà tà yêu dị, giữa khí thế âm u này lại càng thêm phần tà mị yêu mị.

Hắn quay lưng, bước ra ngoài, giọng lạnh như băng không mang chút cảm xúc nào: “Cho dù ông ta biết hay không... lập tức tìm ra tung tích nha đầu đó.”



Quỷ Nhị cõng Xuân Hà, gật đầu: “Rõ!”
__

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Hoa Mộ Thanh do lần trước trúng độc, lại thêm việc vừa rồi gắng sức vận dụng nội lực khiến khí huyết đảo ngược, hiện giờ thân thể cực kỳ yếu nhược.

Vì thế, nàng tỉnh lại chậm hơn cả Tố Cẩm đã được Lâm Tiêu điều dưỡng thể trạng từ trước.

Hoa Mộ Thanh chậm rãi mở mắt trong cơn mê mờ, chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi tê rần, đau đớn vô cùng…

Được Tố Cẩm đỡ ngồi dậy, Hoa Mộ Thanh đưa mắt nhìn quanh một lượt, nơi này là một nội điện được bài trí khá tinh tế và trang trọng.

Chỉ là không rõ, đây là chỗ nào trong hậu cung.

Thấy nàng ho khẽ hai tiếng, Tố Cẩm liền lấy ra một túi hương từ trong tay áo, đổ ra hai viên thuốc, nói: “Đây là thuốc trước kia Lâm Tiêu điều chế để điều dưỡng thân thể cho nô tỳ, không biết có tác dụng gì không, tiểu thư cứ uống thử xem.”

Hoa Mộ Thanh không từ chối, nhận lấy và bỏ vào miệng.

Tố Cẩm lại rót một ly nước, Hoa Mộ Thanh uống hai ngụm lớn lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhìn dáng vẻ nàng mệt mỏi chịu đựng như vậy, Tố Cẩm không khỏi chua xót trong lòng, khẽ thở dài: “Tiểu thư, hà tất phải khổ như vậy... hai kiếp rồi, người đều yêu hết lòng, dốc cạn mọi thứ vì người khác...”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, vỗ nhẹ lên tay nàng: “Kiếp trước ta m-ù quáng, còn bây giờ, Mộ Dung Trần...”

Nụ cười nàng dịu đi vài phần: “Ta tin chàng, chàng sẽ không phải là một Đỗ Thiếu Lăng thứ hai.”

Tố Cẩm sao lại không biết rõ, Mộ Dung Trần tuyệt đối sẽ không phụ tấm chân tình của Hoa Mộ Thanh.

Nhưng nhìn nàng nay chịu bao khổ nạn, trong lòng vẫn nghẹn lại vô cùng khó chịu.



Nữ nhân này, cả hai kiếp người chưa từng có được những ngày tháng yên ổn hạnh phúc.

Tại sao ông trời lại có thể tàn nhẫn với một người như vậy?

Những lời này nàng không thể nói ra, đành miễn cư-ỡng cười khẽ, rồi chuyển chủ đề: “Không biết bây giờ Xuân Hà ra sao rồi...”

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức trầm xuống vài phần.

Tố Cẩm không phát hiện ra nhưng nàng thì tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc sinh tử ấy, Xuân Hà đã bị một trong số bọn người kia đ-ánh trúng một chưởng toàn lực!

Chỉ mong Xuân Hà có thể thoát khỏi nguy hiểm, bình an vô sự.

Nàng lại đưa mắt quan sát xung quanh, một lát sau, bỗng khẽ nhíu mày đứng dậy bước tới bên cửa sổ.

Trước mắt là bức tường đỏ cao vút, một sân viện thoạt nhìn thì trống vắng, nhưng ẩn trong bóng tối, cứ ba bước một người, năm bước một nhóm canh phòng nghiêm ngặt như lưới trời.

Hoa Mộ Thanh quan sát thêm một lúc rồi quay về bàn, ngồi xuống.

Tự rót cho mình một chén nước, đột nhiên bật cười khẽ, lắc đầu.

Tố Cẩm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Tiểu thư, người cười gì vậy?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng đáp: “Mộ Dung Trần, chắc chắn đã biết chuyện chúng ta bị Đế Cực bắt đi rồi.”

Tố Cẩm kinh ngạc: “Sao tiểu thư biết được?”

Hoa Mộ Thanh cong môi cười nhạt, nếu không phải vậy, Đế Cực chắc chắn đã cho người chuyển nàng đến nơi khác rồi, chứ không phải giữ lại trong cung lại còn canh gác nghiêm ngặt, bí mật như thế này.

Chỉ có một khả năng, l Mộ Dung Trần đã phát hiện ra và có hành động nào đó khiến Đế Cực không thể dễ dàng chuyển nàng đi nơi khác. Kẻo bị Mộ Dung Trần nửa đường cư-ớp người, ngược lại còn mất đi nhược điểm dùng để uy hi-ếp hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoa Mộ Thanh lại không khỏi khẽ thở dài một tiếng.



Nàng đã cố gắng hết sức để không trở thành điểm yếu của Mộ Dung Trần, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục ngày hôm nay.

Là nàng tự cho mình thông minh, cũng là nàng xem nhẹ năng lực của Đế Cực.

Một hoàng đế của quốc gia hùng mạnh nhất Cửu Châu đại lục, lại có thể nắm giữ Mộ Dung Trần chặt như vậy, sao có thể là người đơn giản?

Hành động của nàng, tưởng chừng kín đáo khéo léo nhưng không ngờ lại sớm bị Đế Cực phát hiện ra hành tung.

Thậm chí còn âm thầm giăng bẫy, dắt nàng bước từng bước vào tấm lưới to lớn mà ông ta đã bố trí sẵn từ lâu!

Trong đó, ông ta đã điều động bao nhiêu thế lực, bao nhiêu con người, bao nhiêu mưu lược chỉ cần nghĩ sơ qua cũng khiến người ta rùng mình vì sự tinh vi khôn khéo ấy.

Thật sự lợi hại! Lại càng thật sự đáng sợ!

Giờ đây bị bắt giữ, tuy trong lòng Hoa Mộ Thanh có phần không cam lòng nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bất lực.

Ngay từ khoảnh khắc nàng quyết định đến Long Đô để tìm Mộ Dung Trần, thì dường như số phận của nàng đã được định sẵn, nàng nhất định sẽ trở thành quân cờ để Đế Cực dùng uy hi-ếp Mộ Dung Trần.

Nàng đã vùng vẫy phản kháng, hành động hết mình nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi.

Chỉ tội cho người mà nàng yêu thương, giờ này không biết đang phẫn nộ và lo lắng đến mức nào.

Tố Cẩm thấy sắc mặt nàng khi thì trầm tư, khi lại phẫn nộ, trong lòng không khỏi lo lắng khẽ hỏi: “Tiểu thư đang nghĩ gì vậy? Nếu trong lòng có điều phiền muộn, cứ nói với nô tỳ một tiếng. Nô tỳ nhất định lắng nghe.”

Hoa Mộ Thanh cầm ly nước, liếc nhìn nàng, trầm mặc chốc lát rồi khẽ thở dài: “Ta lo… lần này, e là chàng sẽ thật sự quyết tâm đưa ta rời khỏi.”

Tố Cẩm trừng mắt: “Điện hạ là sợ tiểu thư sẽ liên lụy đến ngài ấy sao?”

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, lắc đầu: “Chàng sợ chính mình sẽ làm liên lụy đến ta… Chỉ là, chàng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó đâu.”

Nàng lại nhẹ giọng thở dài: “Không biết lần này, cái tên đó sẽ lại nói bao nhiêu lời cay nghiệt, chọc giận ta, để ta cam tâm tình nguyện rời xa chàng đây.”



Nàng khẽ khàng gõ nhẹ lên thành chén, thì thầm như tự nói với chính mình: “Ta thật sự không muốn nghe những lời trái với lòng mình ấy nữa, vừa khiến ta đau lòng lại khiến chính chàng tổn thương…”

“Tố Cẩm, ngươi nói xem, ta phải làm sao để chàng đừng nói những lời khó nghe đó nữa đây?”

Tố Cẩm có chút ngỡ ngàng.

Không ngờ tình cảm của Hoa Mộ Thanh dành cho Mộ Dung Trần lại sâu đậm đến mức này?

Một lúc sau, nàng cũng thấy khó xử, bối rối nói: “Chuyện này… nô tỳ cũng không hiểu rõ về Vương gia cho lắm, nhưng mà…”

Nàng lại nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nếu dựa theo tính cách trước đây, chuyện gì Vương gia đã quyết, thì quả thật rất hiếm khi thay đổi… cho nên…”

Hoa Mộ Thanh khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng như thì thầm gió thoảng: “Đúng vậy… Nếu không, chẳng lẽ thật sự phải nói cho chàng biết… vào thời điểm như thế này sao?”

Tố Cẩm hỏi: “Nói cho ngài ấy biết chuyện gì cơ?”

Hoa Mộ Thanh chỉ cười khẽ, nhấp một ngụm nước, rồi không nói gì thêm.

Tố Cẩm nhìn nàng, một lúc sau mới bỗng nhận ra.

Thật kỳ lạ, bản thân mình vậy mà hoàn toàn không còn thấy lo sợ trước cảnh bị Đế Cực bắt giữ nữa!

Chỉ bởi vì Hoa Mộ Thanh đã nói, Mộ Dung Trần biết họ bị bắt và sẽ đến cứu họ.

Hoa Mộ Thanh cũng nhận ra nét mặt Tố Cẩm đã nhẹ nhõm hơn, khẽ bật cười một tiếng.

Người đời đều cho rằng nam nhân kia là yêu ma tái thế, có thể làm nên mọi việc.

Thế nhưng họ đâu biết, đằng sau sự toàn năng và tài trí ấy là biết bao nhiêu má-u, nước mắt và nỗi nhọc nhằn tích tụ lại.

Hắn đã dốc hết sức lực, thế mà trong mắt người ngoài, vẫn chỉ là phong khinh vân đạm. Tựa như chẳng hề để tâm điều gì, luôn bình thản thong dong.



Chỉ bởi vì hắn không muốn bị người khác coi thường hay khinh miệt, thà bị sợ hãi còn hơn bị xem là kẻ yếu.

Một người như vậy, rốt cuộc đã cô đơn và đáng thương đến mức nào, mới phải tự khoác lên mình từng lớp gai nhọn, từng lớp lãnh đạm, từng lớp độc khí như thế?

Một người như vậy, ngay cả tình yêu và sự si tình cũng không dám thốt nên lời, chỉ sợ một chút yếu lòng sẽ làm tổn thương chính người mà hắn yêu thương nhất.

Một người như vậy…

Sao nàng có thể không yêu, không thương xót, không muốn đặt trong tim mà nâng niu gìn giữ cho được?

Mộ Dung Trần à, Mộ Dung Trần…



Kiếp này, ta và Phật Tổ đã hứa hẹn rồi. Rằng cả đời này, ta sẽ đi cùng chàng đến cùng.

Chàng tuyệt đối… không được đẩy ta ra nữa. 

 
Bình Luận (0)
Comment