Điện phụ Long Uyên Cung.
“Choang!”
Đế Cực đập mạnh chén trà xuống đất, giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt tà mị đầy giễu cợt của Mộ Dung Trần: “Ngươi dám gi-ết Chu Hàm thử xem!”
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Vì sao lại không dám? Năm đó hắn tiếp tay cho gia tộc mình, đưa bổn vương rời khỏi Long Uyên Cung, mới tạo cơ hội cho đám thích khách kia bắ-t có-c bổn vương. Sau đó còn giả vờ trung thành tận tâm, bộ dạng đó là diễn cho ai xem? Đế Cực, đừng nói là chuyện năm đó, ngài hoàn toàn không hề hay biết?”
Sắc mặt Đế Cực u ám: “Phủ Trấn Quốc Tướng Quân có thế lực đan xen chằng chịt ở Long Đô, nếu ngươi dám tùy tiện động đến một mình Chu Hàm, phủ Trấn Quốc sẽ không dễ dàng bỏ qua! Bọn họ nhất định sẽ liên thủ với những tộc nhân bị ngươi tàn sát cả nhà trước đây, đến lúc đó thì ngay cả trẫm cũng không bảo vệ được ngươi!”
Mộ Dung Trần cười khẩy: “Bảo vệ không được thì thôi, thần từ trước đến nay cũng chưa từng cần Đế Cực bảo vệ.”
Đế Cực trừng mắt, ánh mắt thâm hiểm: “Ngươi thật sự mang oán hận với trẫm đến mức này sao?”
“Gọi là oán hận thì không dám.”
Mộ Dung Trần vẫn mỉm cười nhìn ông ta: “Dù sao thì Đế Cực cũng chưa từng làm điều gì đáng để thần phải khắc ghi mà cảm ân đội đức cả.”
Giấu giếm thân thế của Tô Mộ, ép hắn đi khuyên người thân mẫu đã chia ly bao năm tình nguyện tiến cung, một nơi mà bà hận nhất trong đời.
Bắ-t có-c Hoa Mộ Thanh, dùng nàng làm con tin để uy hi-ếp hắn trở thành một quân cờ mặc cho sắp đặt.
Hạn chế tự do hành động của hắn, dùng sự nuông chiều không giới hạn để biến hắn thành bia ngắm cho toàn bộ Long Đô, để hắn một mình đối đầu với mọi hiểm họa và mưu mô chẳng những không bảo vệ mà còn đẩy vào chỗ ch-ết.
Một người như vậy, còn dám tự xưng là “phụ thân nhân từ”?
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Đế Cực cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời của Mộ Dung Trần, ông ta nghiến răng, tức giận quát: “Vậy ra, chỉ vì một nữ nhân như thế mà ngươi cam lòng lấy chính mạng sống của mình để uy hi-ếp trẫm?”
Mộ Dung Trần cười giễu: “Thần chỉ là một kẻ ti tiện, không biết Đế Cực có coi ra gì không.”
“Ầm!”
Đế Cực đập mạnh bàn: “Ngươi không sợ trẫm sẽ gi-ết ch-ết nàng ta ngay bây giờ sao?!”
Ngón tay Mộ Dung Trần khẽ động nhưng sắc mặt vẫn tự nhiên, nụ cười không hề giảm: “Cũng được thôi. Nếu Đế Cực muốn làm gì, thần cũng đâu quản nổi. Có điều…”
Hắn khẽ cong môi, giọng sắc lạnh: “Thần có cách để khiến mẫu thân ruột của thần, cả đời này… hận Đế Cực đến tận xương tủy.”
Đế Cực bỗng nhớ đến lời của Hoa Mộ Thanh khi trước từng lấy ra để đàm phán với ôngm nay lại giống y như lời Mộ Dung Trần vừa nói!
Hai người này… tâm ý đã tương thông đến mức này sao?!
Ông ta lại tiện tay chộp lấy giá bút bằng ngọc quý giá ngàn vàng trên bàn ném mạnh ra ngoài.
Giá bút bằng ngọc bích rơi xuống tấm thảm hoa lệ, lăn đến sát bên chân Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn, bật cười: “Vẫn xin Đế Cực hãy suy nghĩ cho kỹ. Chu Hàm, thần có thể không động đến nhưng người mà thần muốn, cũng phải được bình an vô sự trả về.”
“Ngài cũng biết đấy, tính khí thần có phần nóng nảy, lại rất thiếu kiên nhẫn không chờ được lâu đâu. Nếu không, thần có thể sẽ làm ra vài việc không thể vãn hồi…”
“E rằng, đó cũng chẳng phải điều Đế Cực mong muốn thấy.”
Hắn cười nhàn nhạt, thản nhiên không hề kiêng dè, ánh mắt hờ hững quét qua Đế Cực rồi thong thả xoay người, chắp tay sau lưng đi về phía cửa điện.
Đế Cực nhìn bóng lưng người hoàng nhi mà ông đã hoàn toàn đ-ánh mất quyền kiểm soát, trong lòng thật sự không sao hiểu nổi.
Người nhà Cảnh gia, trời sinh vốn lãnh đạm. Dù có si tình cũng tuyệt không bao giờ để tình cảm ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân.
Giống như ông năm xưa, dù yêu Tô Mộ đến phát cuồng, đến mức mất lý trí quên cả tôn nghiêm đế vương mà cư-ỡng ép bà.
Thế nhưng sau khi biết bà mang thai, phản ứng đầu tiên của ông lại là nghĩ đến mối nguy mà đứa con này có thể gây ra cho ông.
Năm đó cái gọi là "cái ch-ết" của Tô Mộ, tuy nói là ông đã cố hết sức ngăn cản nhưng cũng chẳng thể phủ nhận, trong đó, có không ít sự cố ý làm ngơ từ phía ông.
Cho đến tận bây giờ, khi biết Tô Mộ chưa ch-ết, ông mừng đến phát điên muốn đón bà vào cung.
Thế nhưng vẫn cần một cái cớ hợp lý, một màn che đậy đẹp đẽ để bảo toàn danh dự và thể diện hoàng đế của ông.
Trong suốt hơn hai mươi năm tính toán khắp nơi ấy, Đế Cực luôn tự cho mình là người si tình nhưng thực ra ông chính là loại người từng nói một câu: “Thà phụ thiên hạ, không để thiên hạ phụ ta.”
Những đứa con của ông, Cảnh Như Nhân, Cảnh Như Vân, Cảnh Như Thủy, Cảnh Hạo Khang, Cảnh Hạo Thiệu, cùng rất nhiều con cháu khác…không ai là không thừa hưởng tính cách ấy.
Tự nhận là si tình, nhưng thực chất lại vô cùng ích kỷ.
Vậy tại sao… Mộ Dung Trần lại khác biệt?
Tại sao hắn lại bằng lòng dùng chính mạng sống của mình để uy hi-ếp ông, chỉ để đổi lấy sự an toàn cho một nữ tử?
Vì sao?
Nhìn bóng lưng cao gầy đang bước ra khỏi cửa điện, Đế Cực bỗng cất tiếng: “Vì sao? Trần Nhi, con là hoàng nhi của trẫm. Tại sao… lại khác trẫm đến vậy?”
Mộ Dung Trần khựng bước.
Không quay đầu lại, chỉ để lại một tiếng cười nhẹ đầy vững vàng: “Phụ thân của ta… tên là Dung Chỉ Qua.”
Chính là vị đại tướng quân trung liệt can trường, tình nghĩa thủy chung từ đầu đến cuối chỉ yêu một người.
Chính là người, dù biết hắn không phải con ruột của mình nhưng vẫn không tiếc lấy mạng đổi mạng để bảo vệ, một người phụ thân tốt, đáng kính nhất đời hắn.
Dung Chỉ Qua.
Nói xong, tà áo màu tím lay động như hoa, theo gió khuất dần.
Đế Cực đứng nguyên tại chỗ, bất ngờ hất tung long án.
__
Trời về đêm.
Hoa Mộ Thanh đang ngồi bên bàn tròn bằng gỗ cánh gà chạm khắc hoa văn tinh xảo, thưởng thức bữa tối được cung nhân mang đến.
Cánh cửa phòng luôn khóa chặt, lúc này đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Một toán thái giám mặc trang phục nội thị, do Lý Đức Hải dẫn đầu bước nhanh vào.
Lý Đức Hải liếc nhìn thiếu nữ vẫn điềm tĩnh ăn cơm bên bàn, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Ông ta bước đến gần, khách khí nói: “Hoa tiểu thư, Đế Cực mời người chuyển chỗ, mời người theo chúng ta một chuyến.”
Hoa Mộ Thanh ngừng đũa trong giây lát, rồi đặt xuống khẽ mỉm cười liếc nhìn Lý Đức Hải, sau đó đứng dậy.
Tố Cẩm vội bước tới đỡ lấy nàng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Nhưng lại thấy Hoa Mộ Thanh cười đầy bình thản, tâm trạng đang thấp thỏm của Tố Cẩm cũng dần ổn định hơn.
Nàng dìu Hoa Mộ Thanh, hít sâu một hơi, theo sát nhóm nội thị thân thủ cao cường kia.
Đi ra từ cửa bên, ngồi lên một cỗ xe ngựa.
Lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.
__
Một nén hương sau.
Cánh cửa gian phòng bị giam giữ khi nãy “rầm” một tiếng, bị người ta đá tung.
Mộ Dung Trần xông thẳng vào trong.
Thế nhưng, bên trong hoàn toàn không còn dấu vết nào cho thấy từng có người ở lại.
Hắn nhíu mày.
Đi một vòng trong phòng, bỗng nhiên bên mép giường phát hiện một món đồ hình kết thắt hoa trường thọ đặt ngay đầu giường.
Trông như một món trang trí vốn có trong gian phòng này.
Thế nhưng...
Mộ Dung Trần liền rút ra túi hương đeo bên hông, lấy từ trong ra một kết thắt hình hoa đã hơi sờn mép.
So sánh hai cái, thì thấy rõ dưới cùng một kiểu nút thắt, cả hai đều có móc gài đồng tâm giống hệt nhau!
Hắn siết chặt hai nút thắt trong tay.
Đôi mắt tối sầm, sắc lạnh như chim ưng lập tức quét về hướng Long Uyên cung.
Lúc mấy tên Quỷ Vệ lục soát xong mấy nơi khác đi vào, thì vừa hay nhìn thấy dáng áo bào tím như ánh trăng lưu chuyển, chớp mắt đã biến mất vào màn đêm nặng nề của hoàng cung.
__
Phượng Hoa điện.
Một tên Cẩm Y Vệ bị quăng thẳng vào giữa điện.
Chu Lệ Phương lúc đó đang rót rư-ợu cho Đế Cực, giật mình hoảng sợ, ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy Mộ Dung Trần, vẻ mặt âm trầm như ma quỷ, lao thẳng vào điện kinh hãi đến mức vội vàng lùi lại liên tục.
Mộ Dung Trần tiến đến trước mặt Đế Cực, vung tay đập mạnh xuống bàn.
Trừng mắt giận dữ quát: “Ông đã đưa nàng ấy đi đâu rồi?!”