Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 565

 
Lần này, đến lượt Đế Cực mỉm cười nhàn nhạt, ung dung uống một ngụm rư-ợu rồi liếc nhìn hắn, nói giọng thản nhiên: “Chỉ là tìm cho nàng ấy một nơi tốt lành để sống nốt quãng đời còn lại thôi, Vương gia không cần phải lo lắng.”

Ánh mắt yêu tà của Mộ Dung Trần bùng lên tức giận: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?!”

Đế Cực mỉm cười, đặt chén xuống: “Trẫm muốn gì, trong lòng Vương gia há lại không rõ?”

Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm ông ta trong đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy, ngoài giận dữ còn có cả bi thương, giễu cợt, tự trách và hối hận.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, dù lấy tính mạng mình ra uy hi-ếp, thì có ích gì?

Đối với Đế Cực, mẫu tử bọn họ chưa từng là thứ gì đáng giá trong lòng. Làm sao có thể dễ dàng khuất phục trước đe dọa của ông ta?

Nắm tay hắn siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch run rẩy.



Đế Cực dường như rất hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, cười một cách khoan khoái, lại nói: “Vương gia, nếu ngươi đồng ý điều kiện của trẫm, trẫm tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết người ngươi yêu đang ở đâu.”

Mộ Dung Trần không nói gì, trong mắt bắt đầu ánh lên tia cuồng loạn.

Đế Cực chẳng hề bận tâm, bình thản rót thêm một chén rư-ợu cho mình, nói tiếp: “Còn nữa, trẫm khuyên ngươi một câu, đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Nếu ngươi ch-ết, nha đầu đó, trẫm lập tức sẽ gi-ết nàng ta để nàng ta theo ngươi xuống hoàng tuyền. Cho nên Vương gia, tốt hơn là nên biết quý trọng mạng sống của mình.”

“Rắc!”

Chiếc chén trên bàn đột nhiên vỡ vụn.

Đế Cực nhìn chén rư-ợu vừa đưa lên liền bị Mộ Dung Trần dùng nội lực chấn vỡ, rư-ợu bắ-n tung tóe, nhỏ lên long bào.

Phía sau, đám Cẩm Y Vệ lập tức rút vũ khí ra đầy cảnh giác.

Chu Lệ Phương hoảng hốt, cuống cuồng lùi lại phía sau.

Đế Cực lại chỉ lắc đầu cười, lau vết rư-ợu trên người, thản nhiên nhìn Mộ Dung Trần: “Hai quân giao chiến, kiêng kỵ nhất là sớm để lộ át chủ bài. Vương gia à, ngươi vẫn quá nôn nóng. Nha đầu đó với ngươi, lại quan trọng đến vậy sao?”

Dốc hết vốn liếng sớm, lại bị Đế Cực nắm đúng điểm yếu, phản công lại một chiêu, ép vào tuyệt cảnh không còn đường lui.

Mộ Dung Trần nhìn người trước mắt, một Đế Vương tuy đã già nhưng vẫn mạnh mẽ đến mức không ai dám nghi ngờ, chống đối hay xúc phạm.



Một lát sau, hắn bỗng lui lại một bước vươn tay tóm lấy Chu Lệ Phương đang sợ hãi run rẩy ở bên cạnh.

Đế Cực cau mày, Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên.

Chu Lệ Phương bị Mộ Dung Trần chế trụ, vẻ đoan trang thanh nhã vốn có đã không còn. Dù chưa đến mức bối rối hoảng loạn, nhưng gương mặt đã hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Bộ dáng hiện giờ của bà ta, hoàn toàn khác biệt so với khi đối đầu thách thức một mình với Cảnh Như Nhân, khác với dáng vẻ ung dung đoan trang của phi tần nơi hậu cung suốt ngày âm thầm mưu tính lại càng khác với dáng vẻ điềm tĩnh quý phái khi ngồi bên cạnh Đế Cực tiếp nhận sự triều bái của sứ thần.

Lúc này, bà ta khẩn cầu nhìn về phía Đế Cực.

Mộ Dung Trần đã siết lấy sau gáy bà ta.

Bàn tay ấy lạnh như băng, tựa như quỷ dữ vươn ra từ âm phủ, băng lạnh thấu xương khiến cả lưng Chu Lệ Phương lập tức nổi đầy ớn lạnh.

Bà ta run rẩy dữ dội hơn nữa.

Lần này khác hẳn. Không có Đế Cực, không có thị vệ Mộ Dung Trần hoàn toàn có thể quyết định sống ch-ết của bà ta.

Bà ta còn có thể giả vờ được sao? Còn dám không sợ sao?!

Đế Cực nhìn Mộ Dung Trần, hơi không vui: “Ngươi định làm gì? Hễ phát điên là gi-ết người, cái tính cách tàn nhẫn khát má-u ấy của ngươi, thật ra cũng có vài phần giống Dung Chỉ Qua đấy.”

Mộ Dung Trần nhìn ông ta, chợt bật cười khẽ.

Giọng cười âm u như lệ quỷ trong đêm, rợn tóc gáy.

Chu Lệ Phương sợ đến mức da đầu như n-ổ tung hét to một tiếng chói tai, liều mạng giãy giụa hoảng loạn cầu xin: “Vương gia, Vương gia! Là Hoa Mộ Thanh uy hi-ếp ta! Ta buộc lòng mới phải nói cho Đế Cực biết. Chu Hàm là mạng sống của nhà ta, Hoa Mộ Thanh ngàn sai vạn sai, không nên động đến hắn! Là nàng ta tự chuốc lấy họa, ta… ta chỉ có thể nói cho Đế Cực biết…”

Thì ra, việc Đế Cực nhanh chóng bắt được Hoa Mộ Thanh hóa ra có dây mơ rễ má với vị quý phi trước mặt.

Hoa Mộ Thanh đã tính đúng chuyện Chu Lệ Phương yêu thương Chu Hàm nhưng lại không tính được rằng, cuối cùng bà ta vẫn yêu bản thân hơn cả cốt nhục tình thâm!



Nếu mạo hiểm đi cứu Chu Hàm, không chỉ bản thân gặp nguy hiểm mà còn có thể bị Đế Cực phát hiện, địa vị chẳng còn!

Mộ Dung Trần bật cười lạnh lẽo, lần này, Tiểu Hoa Nhi thật sự thua triệt để.

Thua không phải vì mưu kế, mà là vì lòng người những lòng dạ ích kỷ, tham lam vô đáy, chỉ biết nghĩ cho riêng mình!

Cho nên nàng ngốc rồi.

Một tiểu ngốc đáng yêu, nhưng thật sự vẫn chưa nhìn thấu bóng tối trong lòng người.

Hắn nhìn Chu Lệ Phương, trong tình cảnh này vẫn cố gắng đổ lỗi cho người khác.

Bỗng hắn chẳng muốn tự tay động thủ nữa. Gi-ết một kẻ như thế, chỉ làm bẩn tay mình mà thôi.

Hắn hất tay.

“Rầm!”

Chu Lệ Phương ngã nhào bên bàn, vội vàng bò dậy co rúm người trốn sau lưng Đế Cực.

Chỉ nghe Mộ Dung Trần cười nhạt, nói: “Là nàng ta tự chuốc họa, hay là Quý phi nương nương lo sợ việc ban ngày cùng tiểu công tử nhà Thị lang bộ Hộ… mây mưa loan phượng bị bại lộ đây?”

“!!!”

Chu Lệ Phương sắc mặt lập tức đại biến!

Bà ta bất chợt ngẩng đầu nhìn Đế Cực, vừa vặn chạm vào ánh mắt lạnh lẽo rợn người của ông ta.

Toàn thân Chu Lệ Phương lập tức cứng đờ.

Một lúc sau, bà ta như mất hết sức lực ngã bệt xuống đất, mặt mày xám ngoét như tro tàn.

Đế Cực nhìn bà ta như đang nhìn một kẻ đã ch-ết, rồi quay sang nói với Mộ Dung Trần: “Ngươi muốn trút giận, mạng của ả, trẫm có thể cho ngươi. Nhưng Chu Hàm thì nhất định phải giao ra. Ngoài ra, hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của trẫm, đi thuyết phục mẫu thân ngươi. Trẫm có được người mình muốn, thì ngươi cũng sẽ được thứ ngươi cần.”



Mộ Dung Trần cười lạnh.

Đế Cực lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Trẫm không có nhiều kiên nhẫn. Đừng để trẫm phải chờ quá lâu. Nếu trẫm ra tay mạnh mẽ, thì ngươi, Mộ Nhi, và cả nha đầu họ Hoa kia, sẽ chẳng ai còn đường phản kháng. Về đi, suy nghĩ cho kỹ. Trẫm tin, ngươi biết phải làm gì.”

Nói rồi, ông ta đứng dậy không thèm để tâm gì thêm.

Thị vệ Cẩm Y Vệ thu đao vào vỏ, hai người bước lên kéo Chu Lệ Phương đi.

Từ sau ánh nhìn vừa rồi với Đế Cực, Chu Lệ Phương như mất hồn, như một cái xá-c rỗng không.

Khi bị kéo lê đi, bà ta mới dần dần lấy lại chút ý thức.

Thân thể run rẩy, bà ta bỗng ngẩng đầu lên, nhào về phía Đế Cực, kêu gào thảm thiết: “Đế Cực! Đế Cực! Xin người tha cho thần thiếp! Thần thiếp biết sai rồi! Xin người tha mạng... Đế Cực! Đế Cực!”

“Rắc!”

Đế Cực không quay đầu lại, rút thanh trường đao từ vệ binh bên cạnh, vung tay ché-m về phía sau.

Má-u tươi bắ-n tung tóe.

Chu Lệ Phương đang khóc lóc cầu xin, lập tức trợn tròn mắt theo bản năng định đưa tay ôm lấy cổ đang tuôn má-u xối xả nhưng chưa kịp thì đã ngã gục xuống đất.

Má-u loang ra dưới thân bà ta, nhuộm đỏ cả tấm thảm thêu chỉ vàng sang trọng, sẫm lại thành một mảng đỏ đậm và dính nhớp.

Mùi má-u tanh nồng nặc lan ra trong không khí.

Toàn bộ cung nhân xung quanh đều hoảng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, run rẩy như cầy sấy!

Không ai có thể ngờ được. một khắc trước còn là Quý phi nương nương quyền quý rực rỡ không ai sánh kịp, vậy mà giây tiếp theo đã bị chính tay Đế Cực ché-m ch-ết ngay tại chỗ!

Tất cả phù hoa đều là mây khói. Trong tay Đế Cực, chẳng qua chỉ là tâm trạng của ông ta muốn nắm giữ hay hủy diệt mà thôi.



Người từng cùng chung chăn gối, hầu hạ bao năm thì sao chứ?

Một khi đã chạm đến giới hạn của Đế Cực, thì dù là ai, ông ta cũng tuyệt đối không dung tha!

Mộ Dung Trần cụp mắt, nhìn th-i th-ể vặn vẹo của Chu Lệ Phương dưới đất.

Khóe môi hắn cong lên, vẽ ra một nét cười tàn nhẫn không chút cảm xúc.

Đế Cực từng nói hắn và Đế Cực hoàn toàn khác nhau?

Khác ở đâu?

Tàn nhẫn, khát má-u, cố chấp, điên cuồng, là một ác quỷ như phát rồ.

Tùy tiện chà đạp sinh mạng và lòng người, chẳng hề do dự.

Cho dù hắn có không muốn thừa nhận đến đâu, cũng không thể rút cạn má-u trong người, thứ má-u khiến hắn căm ghét và ghê tởm, cũng chẳng thể đổi mạng sống của mình thành của một người khác.

Hắn bước ra khỏi Phương Hoa điện, nơi đã trở thành cung điện ch-ết.

Chỉ trong chớp mắt, con đường dài tăm tối hiện ra trước mắt hắn kéo dài không thấy điểm cuối.

Giống như một con quái thú ẩn mình trong bóng đêm, vươn ra những xúc tu lạnh lẽo.

Vừa rùng rợn vừa đáng sợ.

Hắn nhấc chân, bước vào nơi tối tăm ấy.

Quỷ Nhị và Quỷ Lục liếc nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Đúng lúc đó, từ phía sau bỗng có một cung nữ mặc váy lụa màu xanh lá nhanh chân chạy đến.

Trong con đường vắng lặng, u ám và lạnh lẽo này sự xuất hiện của một cung nữ như vậy quả thật rất kỳ lạ.

Quỷ Nhị và Quỷ Lục lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào nàng.



Nhưng cung nữ ấy chỉ dừng lại cách vài bước, cúi người hành lễ thật sâu trước Mộ Dung Trần, giọng cung kính: “Thần Vương điện hạ, Hoàng Hậu nương nương có lời mời.”

Hoàng Hậu nương nương?

Quỷ Nhị và Quỷ Lục đều sững lại, rồi đột ngột bừng tỉnh!

Vị Hoàng Hậu mà hơn mười năm trước suýt chút nữa bị Mộ Dung Trần đâ-m một kiếm, sau đó cả cung điện bị hắn má-u nhuộm đỏ, chính là bà?

Bà ta không phải đã bị Đế Cực giam lỏng trong lãnh cung rồi sao?

Bởi vì năm đó, đứng sau vụ hãm hại khiến Tô Mộ khó sinh mà “ch-ết” trong lúc lâm bồn, có cả vị Hoàng Hậu này nhúng tay vào.

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt càng thêm cảnh giác.

Mộ Dung Trần quét mắt nhìn cung nữ, cười lạnh: “Bà ta mời bổn vương, thì bổn vương nhất định phải đi sao?”

Cung nữ không chút biểu cảm, vẫn cúi đầu cung kính: “Nương nương nói, nếu điện hạ muốn biết tung tích của vị tiểu thư kia, thì nhất định phải đến gặp một lần.”

Quỷ Nhị và Quỷ Lục lập tức biến sắc.

Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt tối lại, dung mạo tuấn mỹ như ngọc lộ ra vài phần quỷ quyệt.

Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, một lát sau bỗng khẽ cười khẩy: “Ngần ấy năm trôi qua, Phương Sở Vinh vẫn bản lĩnh như vậy. Hừ.”

Cung nữ khẽ cúi đầu thêm lần nữa, rồi nghiêng người sang bên, giọng vẫn cung kính: “Mời Thần Vương điện hạ đi lối này.”

Mộ Dung Trần liếc nàng một cái, khẽ nhếch môi cười, rồi xoay người, đi về phía con đường rực sáng ánh đèn lồng phía xa.
__

Ngoài Long Đô, tại một khu vườn nghỉ mát của hoàng gia, đẹp như tranh vẽ.



Hoa Mộ Thanh có phần bất ngờ, không ngờ Đế Cực lại sắp xếp nàng ở một nơi thế này.

Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ra, nơi như thế này cho dù có thêm mấy cung nhân thị vệ đi theo, người ngoài cũng sẽ không mảy may nghi ngờ.

Họ chỉ cho rằng, lại có một vị quý nhân nào đó trong cung đến đây tránh nóng theo mùa, sẽ chẳng ai đoán hay bàn tán gì khác.

Không có lời bàn tán, cũng sẽ không có tin tức bị lộ ra ngoài.

Dù có người ngờ vực mà bí mật dò hỏi, thì những người xung quanh đến cả việc ai đang ở đây cũng không nói rõ được, thì làm sao có thể tiết lộ được điều gì?

Cách làm này, giống như nếu muốn giấu một viên ngọc trai thì cách tốt nhất chính là đặt viên ngọc ấy giữa một đống trân bảo quý giá!

Ngay trước mắt, nhưng lại chẳng ai hay biết!

“Đại ẩn ẩn trong thế gian.”

Cũng giống như việc nàng giấu Dao Cơ và những người khác giữa phố xá sầm uất của Long Đô, để họ tự do đi lại như dân thường, cũng chính là cách làm này!

Nếu Mộ Dung Trần muốn tìm nàng, sao có thể ngờ được nàng lại ở một nơi như thế này?

Không hổ là Đế Cực, tâm tư thâm sâu, mưu lược khó lường, dù có hai nàng e rằng cũng không phải đối thủ của ông ta.

Lúc này, Tố Cẩm mở tủ y phục bên cạnh ra, phát hiện bên trong y phục, vật dụng đều đầy đủ cũng không khỏi kinh ngạc.



Xem một lúc, nàng bỗng nhíu mày, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, Đế Cực không định giam chúng ta ở đây mãi đấy chứ?” 

 
Bình Luận (0)
Comment