Hoa Mộ Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời mây đen che khuất ánh trăng, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Không biết Mộ Dung Trần đã làm gì, mà khiến Đế Cực kiêng dè đến thế. Dồn hết tâm tư sắp xếp để đưa chúng ta đến nơi này, chỉ e…ông ta đã quyết tâm che giấu hoàn toàn tung tích của ta.”
Tố Cẩm nghe vậy liền lo lắng, giọng vội vã: “Vậy phải làm sao đây, tiểu thư? Chúng ta còn liên lạc ra ngoài được không?”
Hoa Mộ Thanh lại lắc đầu: “Tạm thời đừng manh động. Phía Dao Cơ ta đã âm thầm sắp xếp, chờ thêm hai ngày nữa rồi tính.”
Tố Cẩm nghe vậy mới nhẹ nhõm đôi chút, thấy gió đêm thổi vào hơi lạnh liền đóng cửa sổ lại, nói: “Nếu đã vậy, tiểu thư cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Trước đây độc trong người vừa mới giải, lại còn vận dụng nội lực, đã tổn hại nguyên khí không thể để tâm trí lao lực thêm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ba năm theo Lâm Tiêu học nghề y tại Dược Vương Cốc, Tố Cẩm cũng đã biết không ít y thuật.
Bản thân Hoa Mộ Thanh cũng tinh thông y lý.
Mấy ngày nay, nàng đã lấy thuốc Tố Cẩm mang theo, điều chỉnh phối lại rồi uống, thân thể cũng dần hồi phục phần nào. Thế nhưng trong lòng Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, thân thể này nếu còn tiếp tục hao tổn thêm nữa, e là sẽ tổn thọ mất rồi.
Nàng khẽ cười, gật đầu, để mặc Tố Cẩm hầu hạ rửa mặt thay y phục, chuẩn bị nghỉ ngơi.
__
Kim Phượng Cung.
Trên chiếc ghế lớn khắc hình phượng hoàng bằng vàng, một phụ nhân ngoài bốn mươi, khoác cung phục đỏ sẫm của bậc quý phẩm, trên đầu cài đầy trâm vàng ngọc ngà, toàn thân toát ra vẻ đoan nghiêm quý phái, khí thế uy nghi lẫm liệt, chính là Hoàng Hậu Phương Sở Vinh.
Từng cử chỉ, từng động tác, thần thái, dáng ngồi của bà đều vô cùng chuẩn mực, không hề sai lệch nửa phần.
Chỉ là bộ cung phục trên người bà đã hơi cũ, những món trang sức trên đầu cũng mang phong cách lỗi thời.
Khuôn mặt không mấy nổi bật ấy nhưng lại toát ra uy thế khiến người khác không dám nhìn thẳng, so với mười mấy năm trước khi Mộ Dung Trần gặp, nay đã xanh xao và già nua hơn nhiều.
Những nếp nhăn đuôi mắt, những vết hằn giữa chân mày đều cho thấy, suốt mười mấy năm qua người nữ nhân này chưa từng có một khắc nào được nghỉ ngơi đầu óc, luôn phải tính toán, mưu lược, chờ đợi thời cơ.
Và hôm nay, bà tin thời cơ mình chờ đợi đã tới.
Bà nhìn người thanh niên trước mặt, đã trưởng thành, vóc người gầy cao, dung mạo như tiên hạ phàm trên người vẫn mang theo nét yêu dị tà mị. Dường như bà vẫn có thể thấy dáng vẻ năm xưa hắn toàn thân đẫm má-u, ánh mắt đỏ ngầu, cầm kiếm muốn gi-ết ch-ết mình ngay lập tức.
Bà khẽ mỉm cười, lên tiếng: “Thần Vương điện hạ, đã lâu không gặp.”
Mộ Dung Trần cười khẩy một tiếng: “Khỏi cần khách sáo, muốn giao dịch gì với bổn vương thì nói thẳng đi.”
Đối diện với sự lạnh lùng khinh miệt của hắn, Phương Sở Vinh không hề lộ ra chút bất mãn hay oán hận nào.
Bà ta vẫn mỉm cười, nói: “Giúp bổn cung khôi phục lại ngôi vị Hoàng Hậu.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, như thể vừa nghe được chuyện nực cười: “Bổn vương chẳng phải nghe nhầm đấy chứ? Đế Cực… hình như vẫn chưa phế hậu thì phải?”
Phương Sở Vinh nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “Thần Vương điện hạ, ngươi biết bổn cung muốn gì.”
Mộ Dung Trần đối diện với ánh mắt bà ta, sau một lúc liền cong môi, cười khẩy: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng bổn vương sẽ giúp ngươi?”
Phương Sở Vinh không hề do dự, chậm rãi nói: “Nếu ngươi vẫn còn muốn gặp lại vị tiểu thư đó.”
Ánh mắt tà mị của Mộ Dung Trần hơi nheo lại, nhìn Phương Sở Vinh.
Phương Sở Vinh không để hắn kịp nói, tự mình nói tiếp: “Thần Vương điện hạ, ngươi hẳn đã hiểu, cho dù có thêm một ngươi nữa hao tổn hết tâm cơ cũng không thể đấu lại Đế Cực.”
Mộ Dung Trần cười khẽ: “Nói vậy, ngươi nghĩ ngươi có thể đấu lại ông ta sao?”
Trên gương mặt luôn toát ra vẻ cao quý lạnh lùng của Phương Sở Vinh thoáng qua một tia mờ mịt nhưng rất nhanh, bà ta lại nhìn Mộ Dung Trần, nói: “Không sai, ngươi cần bổn cung giúp.”
Mộ Dung Trần khẽ lắc đầu, cười: “Bổn vương thì lại thấy không cần.”
Phương Sở Vinh hơi cau mày, đứng dậy, lúc này Mộ Dung Trần mới nhận ra chân bà ta bước đi không được linh hoạt.
Hai cung nữ vội bước tới, một trái một phải đỡ lấy bà ta, thần sắc vô cùng cẩn trọng không hề có chút lơ là.
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, bị giam trong lãnh cung hơn mười năm, vậy mà những kẻ hầu hạ này vẫn còn giữ được sự kính cẩn như thế. Không thể không thừa nhận, bản lĩnh của Phương Sở Vinh này, còn lợi hại hơn hắn tưởng.
Phương Sở Vinh đi đến trước mặt Mộ Dung Trần vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn: “Bổn cung biết, ngươi hận năm xưa bổn cung đã bày mưu hãm hại mẫu thân ngươi. Nhưng nếu bổn cung nói, năm đó, ta chưa từng muốn bà ấy phải ch-ết, ngươi tin không?”
Mộ Dung Trần bật cười giễu cợt.
Phương Sở Vinh gật đầu như đã đoán trước: “Bổn cung biết ngươi sẽ không tin. Nếu vậy, bổn cung chỉ hỏi điện hạ một câu, năm đó, nếu cả phụ thân và mẫu thân ngươi đều còn sống, ngươi có cơ hội, đường đường chính chính lấy thân phận Hoàng Tử xuất hiện bên cạnh Đế Cực không?”
Mộ Dung Trần khựng lại.
Trong đầu hắn, như có một tia lửa nhỏ bị sét đ-ánh trúng, bùng lên dữ dội, rồi trong khoảnh khắc đã quét sạch toàn bộ tâm trí hắn, cuộn trào mạnh mẽ đến mức không thể kiểm soát!
Đôi đồng tử hắn co rút, nhìn thẳng vào Phương Sở Vinh.
Phương Sở Vinh khẽ cười: “Đúng vậy, Thần Vương điện hạ là người thông minh, hẳn là đã hiểu năm đó sắp xếp chu toàn như vậy, ngoài người đó ra, còn ai có thể làm được?”
Mộ Dung Trần nhíu đôi mày dài: “Đế Cực có nhiều con như vậy, sao phải coi trọng một mình bổn vương đến mức ấy?”
“Xem trọng đến mức không tiếc gi-ết người thân, đoạt con mình sao?”
Mộ Dung Trần tất nhiên không tin những lời “ly gián” và “kích động” này của Phương Sở Vinh.
Nhưng không ngờ, Phương Sở Vinh lại mỉm cười, nói tiếp: “Thần Vương điện hạ hẳn vẫn chưa biết, năm ngài ra đời, Long Quốc đang lúc bị ngoại địch vây công, tình thế trong ngoài đều nguy cấp. Vị trí thống soái tam quân khi ấy, Đế Cực vốn đã có người trong lòng nhưng tiếc rằng danh tiếng của Dung Tướng quân quá lớn, hơn nữa các gia tộc thế gia như Tô Hầu cũng đều muốn ủng hộ Dung Tướng quân.”
Tô Hầu, tức Tô Nguyên Đức, gia chủ đương nhiệm của Trấn Viễn Hầu phủ, nay tuổi đã gần thất thập cổ lai hi.
Trước đây Mộ Dung Trần cũng không giao thiệp nhiều với ông ta, chỉ nhớ lần trước khi vụ án phơi xá-c ở Ngọ Môn xảy ra, từng nghe nói ông ta đề cử hắn làm chủ thẩm nên mới có chút ấn tượng.
Lúc này nghe Phương Sở Vinh nhắc tới, hắn bất giác nghĩ tới một chuyện, Tô Mộ, cũng họ Tô.
Giữa hai người họ… chẳng lẽ còn có mối liên hệ nào đó?
Phương Sở Vinh nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn đã đoán được mấu chốt, khẽ mỉm cười: “Quả không hổ là Thần Vương điện hạ, tâm tư quả nhiên mẫn tuệ. Tô Mộ, chính là nữ nhi út của Trấn Viễn Hầu Tô Nguyên Đức, cũng chính là ngoại tổ phụ của ngài!”
Mộ Dung Trần âm thầm kinh hãi, đôi mày dài khẽ nhíu lại.
Phương Sở Vinh thấy vậy cũng không tiếp tục nhắc lại quan hệ má-u mủ, mà nói tiếp: “Năm đó, Đế Cực không muốn để binh quyền rơi vào tay Dung Tướng quân, lại cần có được sự ủng hộ của Tô Hầu cùng các thế gia khác, nên khi biết người sắp chào đời, ông ta đã nghĩ ra cách này.”
“Đem cái ch-ết của Dung Chỉ Qua và Tô Mộ đổ cho chuyện tranh giành ghen tuông của nữ nhân, rồi thuận thế đưa người về bên cạnh.”
Phương Sở Vinh vừa nói, vẫn giữ nguyên nụ cười đoan trang: “Thần Vương điện hạ là đứa con duy nhất của Tô Mộ, còn tướng quân được Tô Hầu ủng hộ cũng đã ch-ết trong ván cờ này. Cuối cùng, Tô Hầu buộc phải thuận theo Đế Cực, để rồi ngôi vị thống soái tam quân cuối cùng vẫn rơi vào tay người Đế Cực muốn.”
Trong mắt Mộ Dung Trần, một tia phẫn nộ ẩn hiện, hắn khó lòng chấp nhận được sự thật tàn khốc này về năm xưa.
Phương Sở Vinh lại nói: “Chỉ là, năm đó, mọi chuyện lại xảy ra biến số. ‘Th-i th-ể’ của mẫu thân ngươi biến mất, và nay lại một lần nữa xuất hiện giữa nhân thế.”
Bà ta nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “Ngươi cho rằng, Đế Cực muốn đưa bà ấy vào hậu cung chỉ đơn giản là vì bao năm tương tư thành bệnh, yêu thương khó quên sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Trần càng lúc càng trở nên khó coi.
Phương Sở Vinh lúc này lại nở một nụ cười có phần ngông cuồng và khoái trá, bà ta liếc nhìn Mộ Dung Trần một cái, rồi quay người, ánh mắt nhìn ra khu sân viện tiêu điều của Kim Phượng Cung, nơi đã lâu không có người chăm sóc, chỉ còn lại sự hoang vắng.