Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 585

 
“Nàng…!!!”

Ngón tay của Mộ Dung Trần khẽ giật, hắn phải cố gắng kiềm chế lắm mới không đưa tay bóp ch-ết nha đầu ch-ết tiệt này, kẻ luôn khiến hắn tức đến n-ổ phổi!

Hóa ra, trước kia nàng lại từng nghĩ hắn như vậy sao!

Hắn còn tưởng rằng, Tống Vân Lan với hắn, ít nhất là tin tưởng hắn hoàn toàn.

Thật là… thật là tức ch-ết hắn mà!



Hoa Mộ Thanh thấy sắc mặt hắn càng lúc càng hung ác, giống như một ma thần khát má-u muốn ăn người, không kìm được mà khẽ lùi lại phía sau.

Nhỏ giọng nói: “Thì… ít nhất bây giờ ta cũng đã hoàn toàn tin chàng rồi còn gì… Chàng đừng giận nữa mà…”

“Á!”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Trần bất ngờ kéo mạnh vào lòng, đầu đập thẳng vào ngự-c hắn, sống mũi đau nhói nước mắt suýt nữa đã trào ra.

“Nàng còn dám nói!”

Mộ Dung Trần cúi đầu xuống, giọng lạnh lùng: “Nếu đã tin ta, vậy tại sao trước khi đi Lan Nguyệt lại không nói? Cứ phải…”

Cứ phải chờ đến lúc trở về mới chịu nói, mà lần chờ đợi đó đã kéo dài hơn hai năm.

Ai mà biết được!

Hơn hai năm qua, hắn đã phải chịu đựng những giày vò khổ sở thế nào.

Không thể quên Tống Vân Lan, lại không thể buông bỏ nỗi nhớ nàng.

Hắn như kẻ điên, suốt đêm không dám ngủ.

Chỉ sợ vừa nhắm mắt lại, hai bóng hình in sâu trong tim hắn sẽ hòa vào làm một, trong mộng hiện lên nụ cười dịu dàng, vũ điệu kiều mị.

Kéo hắn rơi vào ma cảnh, thần hồn điên đảo, không còn lối thoát không thể siêu sinh.

“Thì… chẳng phải ta sợ nếu nói ra, chàng sẽ không cho ta đi nữa hay sao…”

Hoa Mộ Thanh ngẩng khuôn mặt đẫm lệ vì bị đập mũi lên, đôi mắt long lanh nước.



Trong mắt Mộ Dung Trần, tiểu nha đầu trong lòng hắn lúc này lại đang khóc đầy tủi thân!

Hắn vừa giận vừa xót.

“Khóc cái gì! Trước đây có thấy nàng dễ khóc như vậy đâu!”

Lông mày hắn khẽ nhíu lại, giọng tuy vẫn còn tức giận, lạnh lẽo nhưng đã vô thức mềm xuống.

Hoa Mộ Thanh chu môi, nói: “Hồi trước là còn phải giữ dáng thôi! Bây giờ trước mặt Vương gia, chẳng lẽ ta còn không được tùy hứng một chút sao?”

Giọng điệu vừa nũng nịu vừa ngang ngạnh này, hoàn toàn không coi hắn là người ngoài.

Thử hỏi hắn còn giận nàng thế nào được nữa! Còn trách nàng thế nào được nữa!

Nha đầu ch-ết tiệt này, sống lại lần nữa chẳng học được gì, chỉ học được cách làm nũng, giày vò lòng người lại còn dùng đến mức thành thạo!

Thật là… thật là…

Đột nhiên lại nghe Hoa Mộ Thanh khẽ thở dài, giọng thấp đi: “Vương gia, chàng không biết đó thôi, địa cung của Lan Nguyệt Quốc kia, hiểm ác vô cùng. Có lần, ta bị trúng mê hương, rơi vào tuyệt cảnh suýt nữa đã muốn buông bỏ mọi thứ nghĩ đến cái ch-ết. Nhưng đúng lúc ấy, ta lại nghe thấy giọng nói của chàng…”

Mộ Dung Trần khẽ run lên, rõ ràng biết nha đầu này đang giả vờ đáng thương vậy mà vẫn không kiềm được, tim như bị ai siết lại từng chút một.

“Ta nghe thấy giọng chàng, ở nơi rất xa, nói với ta ‘Tiểu Hoa Nhi, nàng dám ch-ết thử xem! Dù có phải đi đến tận Hoàng Tuyền, Bích Lạc, ta cũng sẽ tìm được nàng, sống phải thấy người, ch-ết phải thấy xá-c!’”



Hoa Mộ Thanh bắt chước điệu bộ khi đó, giống y hệt.

Thế nhưng Mộ Dung Trần lại chẳng cười nổi, chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn nàng.

Hoa Mộ Thanh thấy chiêu này không hiệu quả, đành cắn môi tiếp tục giả vờ yếu đuối: “Vậy nên, ta đã cố gắng gượng thêm một hơi thở, kiên trì vượt qua… chỉ để… được quay về bên cạnh chàng!”

Vừa nói, nàng vừa ngẩng lên đôi mắt long lanh ngấn nước như nai con, ngước nhìn hắn từ dưới lên: “Vương gia, đừng giận nữa được không? Về sau, ta nhất định sẽ tin chàng mọi thứ, có được không?”

Không được!

Hắn vẫn còn giận lắm!

Nhưng mà…

Mộ Dung Trần đối diện với đôi mắt ấy, trong ánh lệ lấp lánh kia hắn lại thấy chính gương mặt mình, dịu dàng đến mức chẳng giống hắn chút nào.

Hắn mấp máy môi: “Đừng gọi ta là Vương gia.”

“Hử?”

Hoa Mộ Thanh nghiêng đầu, bỗng trong lòng sáng lên, liền thử thăm dò gọi một tiếng: “Trần ca ca?”

“!!!”

Mộ Dung Trần sững người, kế đó lập tức kéo mạnh nàng vào lòng, nghiến răng: “Nha đầu ch-ết tiệt, nàng muốn lấy mạng ta đúng không!”

Hoa Mộ Thanh cắn môi, bị hắn siết chặt có chút khó chịu nghĩ một lúc nhưng vẫn nhịn, không vùng vẫy.

Khóe môi lại khẽ cong lên, nàng yên lặng nhắm mắt.

Một lát sau, nàng lại bất ngờ khẽ gọi: “Trần ca ca.”

“Hửm?”

Giọng Mộ Dung Trần khẽ run lên.

“Chàng có biết, năm đó tại sao ta lại phải nuôi một Huyết Hoàng trong Ám Phượng đội không?”

Câu nói ấy thành công khiến Mộ Dung Trần dời sự chú ý, hắn nới lỏng tay, hỏi: “Ta biết nàng có Ám Phượng, thân phận Huyết Hoàng ta cũng đã biết, chỉ là… không rõ, nàng ta ch-ết từ bao giờ?”



Năm xưa khi Hoa Mộ Thanh vừa trọng sinh, lần đầu gặp Mộ Dung Trần đã dám tự xưng mình là Huyết Hoàng.



Chắc chắn là vì trên đời này đã không còn người mang thân phận Huyết Hoàng nữa.

Hoa Mộ Thanh không còn bất ngờ với sự nhạy bén của Mộ Dung Trần nữa, nàng khẽ cười: “Năm đó ta lập ra Ám Phượng, vốn là để tự giữ cho mình một con đường lui. Còn Huyết Hoàng, chính là con đường lui cuối cùng mà ta để dành cho bản thân. Chỉ tiếc…”

“Đường lui?”

Mộ Dung Trần nghi hoặc.

Ám Phượng năm đó, nói là đội tử sĩ thân cận của Tống Hoàng Hậu cũng không sai, hơn nữa những người trong đó, trên thì có thể tiến vào hàng quý tộc hoàng thất như Đỗ Liên Khê, dưới thì có thể hòa mình vào dân gian như Dao Cơ.

Ám sát trong vô hình, thông tin dày đặc so với Lâm Lang Các mà năm xưa hắn đặc biệt lập ra để bảo vệ nàng, Ám Phượng thậm chí còn xuất sắc hơn.

Nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Mộ Dung Trần vẫn thấy khó chịu.

Lâm Lang Các là chiếc khiên mạnh nhất mà năm xưa, trước khi phong hậu Mộ Dung Trần tặng cho Tống Vân Lan.

Chỉ là khi đó, Hoa Mộ Thanh luôn cho rằng đó là do lão Dược Vương của Dược Vương Cốc tặng nàng lại còn lợi dụng Lâm Lang Các để làm việc cho Đỗ Thiếu Lăng.

Khiến Lâm Lang Các sau này thế lực càng lúc càng lớn, bị Đỗ Thiếu Lăng e dè thậm chí cũng trở thành một phần nguyên nhân dẫn đến họa sát thân của nàng.



Chưa kể sau này, khi hắn buông tay mặc kệ nội bộ Lâm Lang Các xuất hiện phản bội, lúc Tống Hoàng Hậu qua đời chúng liền lập tức phản loạn, chia rẽ tan rã.

Cũng vì vậy, so với Lâm Lang Các sau khi trọng sinh, Hoa Mộ Thanh chỉ dùng vài người của Ám Phượng.

Mà Ám Phượng này, lại chính là do cái tên tiểu tử Thanh Hoàng kia năm đó giúp nàng lập ra.

Hừ.

Hoa Mộ Thanh nhìn nét mặt Mộ Dung Trần, liền biết người nam nhân nhỏ mọn này đang nghĩ gì.

Nàng khẽ cười, nắm lấy tay hắn: “Dù là Lâm Lang Các hay Ám Phượng, năm đó, thật ra ta chẳng muốn quản cái nào cả.”

Mộ Dung Trần nhíu mày.

“Ta mệt lắm rồi.”

Chỉ đến lúc này, Hoa Mộ Thanh mới thật sự buông bỏ hết mọi phòng bị trước mặt Mộ Dung Trần.

Sự nhẫn nhịn của kiếp trước, sự tính toán của kiếp này, nàng chỉ muốn một lần chân thành nói với hắn nỗi khổ trong lòng mình năm xưa.

Một câu ‘mệt lắm rồi’, bao nhiêu cay đắng chất chứa trong đó.

Không ai hiểu rõ hơn người từng trong vô số đêm dài, lặng lẽ canh giữ bên nàng trên Phượng Loan Đài trống trải và tịch mịch, nhìn nàng ngồi một mình tỉnh táo suốt đêm đến khi trời sáng.

Hắn siết chặt tay Hoa Mộ Thanh.

Nụ cười trên môi nàng càng thêm dịu dàng, ngẩng lên, khóe môi cong cong trấn an hắn, nói tiếp: “Việc lập Ám Phượng, đúng là Thanh Hoàng đề nghị nhưng thật ra, ta cũng muốn tự tìm cho mình một con đường lui.”



“Lúc ấy, trong lòng ta hẳn cũng đã bắt đầu đề phòng, nghi ngờ Đỗ Thiếu Lăng nên mới bỏ qua Lâm Lang Các mà hắn luôn thèm khát, ngược lại bí mật sử dụng Ám Phượng.”

“Dự định ban đầu của ta là, chờ sau khi Đỗ Thiếu Lăng ngồi vững ngai vàng sẽ từ từ rút dòng tộc Tống gia ra khỏi triều đình, sau đó dùng Ám Phượng để che giấu…”

Hoa Mộ Thanh còn chưa nói hết, Mộ Dung Trần bỗng nhíu mày, cắt lời: “Ngày đó, nàng… vốn định rời cung?!”

Hoa Mộ Thanh khựng lại, trong lòng khẽ thở dài.

Quả nhiên, Mộ Dung Trần vẫn là Mộ Dung Trần chỉ cần vài câu đã hiểu rõ ý định thực sự của nàng năm xưa.

Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt nàng, lập tức hiểu ra mình đã đoán đúng.

Sắc mặt hắn không khỏi càng thêm khó coi: “Cho nên, nàng mới bồi dưỡng một ‘cái bóng’ chỉ biết bắt chước mình, chính là Huyết Hoàng. Chỉ là… xảy ra sự cố, cuối cùng nàng đã tự tay gi-ết ch-ết Huyết Hoàng?”

Giỏi thật!

Hoa Mộ Thanh khẽ cười khổ, không để ý đến ánh mắt Mộ Dung Trần lúc này chỉ nhẹ thở dài nói: “Đúng vậy. Ta muốn mang Thịnh Nhi rời khỏi nơi khiến ta thống khổ đến tột cùng ấy, chỉ tiếc… trước tiên, Huyết Hoàng lén lút câu dẫn Đỗ Thiếu Lăng sau lưng ta, tội phản chủ ta không thể dung tha đành tự tay gi-ết nàng ta bằng một nhát kiếm. Sau đó, chính Đỗ Thiếu Lăng cũng lập tức ra tay với Tống gia, ép ta giao ra Lâm Lang Các, thậm chí không tiếc lấy tính mạng Thịnh Nhi ra uy hi-ếp ta…”

Thì ra, năm đó nàng nhảy khỏi Phượng Loan Đài, lại là vì lý do này!

Thà ngọc nát còn hơn ngói lành!

Với tính cách của nàng, sao có thể chịu nhẫn nhục cầu toàn.

Thà ch-ết, cũng không chịu nhục!

Kế hoạch chưa kịp sắp xếp ổn thỏa, lòng người khó đoán nàng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nên mới lựa chọn cách ch-ết bi tráng và thê thảm đến vậy.

Mộ Dung Trần hít sâu một hơi, mới không để cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng mình bùng phát.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Hoa Nhi trước mắt, nét đau khổ vẫn chưa tan hết trên gương mặt nàng.

Hắn trầm giọng, chậm rãi hỏi: “Năm đó nàng muốn rời cung, cái tên tiểu hỗn đản đứng đầu Ám Phượng đội của nàng, nó có biết không?”

Hoa Mộ Thanh vừa nghe cách hắn gọi Thanh Hoàng liền không nhịn được bật cười.



Khẽ lắc đầu: “Không biết.”

Cơn ghen đang bốc lên hừng hực trong lòng Mộ Dung Trần, lúc này mới bất ngờ hạ xuống.

Hắn lại hỏi tiếp: “Vậy… năm đó nàng rời cung, cũng là định bỏ rơi bổn vương sao?”

“…”

Sao lại quay về chuyện này nữa rồi?!

Rõ ràng đã nói rồi mà, năm đó nàng còn tưởng…

Nhìn thấy Mộ Dung Trần vẫn luôn để ý chuyện này, nàng khẽ thở dài biết không thể cứu vãn được nữa liền mỉm cười, nhón chân hôn nhẹ lên cằm hắn.

Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần khẽ siết lại, cúi xuống nhìn nàng.

Hoa Mộ Thanh cắn môi, cẩn thận nhìn hắn: “Ta sai rồi, nhưng chàng cũng biết, khi ấy ta ngu ngốc đến mức chẳng khác gì phế nhân, bị Đỗ Thiếu Lăng giày vò đến nỗi đâu còn hiểu được tâm ý của chàng? Chàng tha thứ cho ta đi, được không? Ca ca… Trần ca ca…”

Ca ca… Trần ca ca…

Nha đầu này, coi như đã nắm trúng tử huyệt của hắn rồi!

Mộ Dung Trần vừa giận vừa thương, chính hắn cũng không biết phải làm sao với nàng nữa.

Thật ra, hắn cũng không thật sự trách nàng vì năm đó đã hiểu lầm mình.

Chỉ là, một tấm chân tình không được nàng hồi đáp thì thôi, vậy mà còn bị nàng hiểu lầm thành kẻ thù trong lòng hắn khó tránh khỏi thấy không cam lòng.

Chỉ là muốn xả giận một chút mà thôi.

Thấy nàng đã mềm mỏng đến mức này, vốn dĩ hắn cũng chẳng còn tức giận bao nhiêu nữa.

Nhưng nhắc đến chuyện cũ, những nỗi đau ấy cuối cùng vẫn khắc sâu vào tận xương tủy trong hắn, chỉ cần chạm đến là lại đau nhức không chịu nổi.

Cho nên hắn cũng hiểu, chuyện xưa, không thể ngoảnh đầu nhìn lại.



Đang im lặng suy nghĩ.

Hoa Mộ Thanh bỗng bước lên một bước, tựa vào lồng ngự-c hắn, nhẹ nhàng nói: “Trần ca ca, có lúc, ta tự hỏi… ông trời đã để ta bò về từ biển má-u u minh kia, rốt cuộc là vì điều gì.”

“Về sau, mỗi lần đối diện với chàng, ta mới hiểu… ông trời, chắc là muốn ta quay lại để chuộc tội và bù đắp cho chàng. Nếu không có tấm chân tình của chàng năm xưa, chỉ sợ hiện tại… cũng chẳng còn Hoa Mộ Thanh của hôm nay.”

Mộ Dung Trần hơi thở lập tức rối loạn.

Hoa Mộ Thanh nghe nhịp tim hắn trong lồng ngự-c đột nhiên đập loạn, khẽ mỉm cười nói: “Trần ca ca, đừng giận Kiều Kiều nữa được không? Về sau, Kiều Kiều nhất định… sẽ thật sự, thật sự đối xử với chàng thật tốt.”

“!!!” 

 
Bình Luận (0)
Comment