Mộ Dung Trần lại một lần nữa đẩy Hoa Mộ Thanh ra khỏi lồng ngự-c mình.
Hoa Mộ Thanh tự thấy câu vừa rồi mình nói chính là câu “lợi hại” nhất từ trước đến nay, trong lòng còn đang thầm đắc ý.
Không ngờ, vừa ngẩng lên đã bắt gặp đôi mắt âm u đáng sợ của Mộ Dung Trần đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng giật mình.
Chỉ nghe hắn tức giận quát, giọng lạnh lùng: “Miệng nàng bị rót mật rồi à? Trước giờ đâu thấy nàng biết dỗ người khác!”
Hoa Mộ Thanh chớp mắt — Ủa! Không có tác dụng sao? Sao hắn lại nhìn ra rồi?!
“Ưm…”
Nàng mím môi, có chút không vui nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật khó hầu hạ, rốt cuộc phải thế nào mới không khiến chàng giận đây…”
Giọng điệu mềm oặt, mang theo chút nũng nịu này!
Khóe mắt xếch của Mộ Dung Trần khẽ run lên.
Hắn nhìn nàng một lúc, bỗng buông tay, khàn giọng nói: “Lão sư dạy của Thịnh Nhi, đợi khi bổn vương sắp xếp xong sẽ cho nàng gặp một lần.”
“Hả?!”
Sao tự nhiên lại đổi chủ đề rồi.
Nhìn thấy Mộ Dung Trần đã quay lưng, không thèm nhìn mình nữa.
Hoa Mộ Thanh cũng bực, tính khí thất thường, lúc nóng lúc lạnh đúng là khó đối phó.
Thôi vậy, mấy ngày nay hắn cũng đã chịu đựng quá nhiều để hắn tự suy nghĩ cho rõ cũng được.
Nàng bĩu môi, nói: “Vậy ta không làm phiền Vương gia xử lý công việc nữa, xin cáo lui.”
Mộ Dung Trần nghiến răng, nha đầu ch-ết tiệt này!
Khi muốn dỗ dành mình thì một câu “ca ca” lại ngọt như mèo con làm nũng.
Còn khi không thèm để ý đến mình nữa, lại xa cách, lạnh nhạt gọi mình là “Vương gia”, “điện hạ”.
Chẳng đáng yêu chút nào!
Tiếng bước chân dừng trước cửa.
Mộ Dung Trần bỗng quay người lại, nhìn bóng dáng xinh đẹp đang sắp rời đi: “Tiểu Hoa Nhi.”
Hoa Mộ Thanh khựng lại, quay mặt nhìn hắn.
Hắn khẽ xoa ngón tay, khi nãy chạm vào lòng bàn tay nàng cảm nhận được nhiệt độ khác lạ và mạch đập hỗn loạn dưới da nàng.
“Nàng còn chuyện gì chưa nói cho bổn vương biết không?”
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hoa Mộ Thanh cũng nhìn lại hắn, một lúc sau, khẽ mỉm cười: “Vương gia đang nói chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Trần không trả lời, cũng không nhìn nàng nữa, ánh mắt quét qua chiếc trường kỷ mát mà nàng hay nghiêng người nằm cạnh thùng đá, rồi lại nhìn chiếc bàn nhỏ cách xa thùng đá nhất, đặt ngay bên cạnh hắn.
Và cả chén trà trên bàn, giữa mùa hè nóng bức lại vẫn còn nóng.
Ngón tay nàng, dù cầm nước nóng cũng không thể ấm lên và mỗi lần nàng đến gần, nhịp thở lại khác đi.
Còn cả động tác khó hiểu của Lâm Tiêu, mà Quỷ Ngũ từng mơ hồ nhắc nhở hắn, ánh mắt hắn dần tối lại.
“Không có gì, nàng đi đi.” - Hắn nói.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, xoay người rời đi.
Mộ Dung Trần quay đầu, nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy dần khuất khỏi tầm mắt.
Sắc mặt hắn cuối cùng cũng hoàn toàn trầm xuống, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bỗng lạnh nhạt phân phó ra ngoài: “Đi gọi Lâm Tiêu tới.”
“Vâng.” - Quỷ Nhị lĩnh mệnh lui ra.
__
Ngày hôm sau.
Hoa Mộ Thanh hẹn Tống Huệ cùng mấy người khác đến trà lâu thưởng trà, từ sáng sớm đã ra khỏi cửa.
Nàng dĩ nhiên không hề biết chuyện tối qua Lâm Tiêu đã bị Mộ Dung Trần giữ lại trong phòng suốt một đêm.
Vẫn là chiếc xe ngựa kín đáo nhưng không mất đi sự tôn quý, đưa nàng đến trà lâu. Vào căn phòng nhã đã đặt trước, quả nhiên thấy Tống Huệ, Ngô Trân, Tô Nhiên đều đã có mặt.
Từ sau tiệc thưởng hoa trong cung lần trước, mấy người họ cũng đã lâu chưa gặp nhau.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Mộ Thanh đã trải qua mấy phen sinh tử, còn những người này thì hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ có Ngô Trân là nhìn ra nàng có chút gì đó khác lạ, nhưng nhìn kỹ thì lại không rõ rốt cuộc thay đổi ở điểm nào.
Sau một hồi hàn huyên, cười nói rôm rả.
Vẫn là Tô Nhiên, người sôi nổi nhất, mở miệng hỏi: “Mộ Thanh à, dạo này tỷ vẫn dưỡng bệnh ở biệt viện bên ngoài sao? Ta còn nghĩ, nếu tỷ cứ mãi cách biệt với bên ngoài như thế, sợ là sẽ xa cách với bọn ta mất. Đang lúc nghĩ vậy thì tỷ đã sai người đưa thiệp mời, hẹn chúng ta đến uống trà. Nói thật đi, có phải tỷ nhớ chúng ta lắm không?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, liếc nhìn Tống Huệ đang bình thản ngồi đó rồi gật đầu nói: “Đúng vậy! Biệt viện yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến mọi người, nên muốn mời các tỷ muội đến uống trà, cùng ngồi trò chuyện một chút. Đa tạ mọi người đã nể mặt mà đến.”
Tô Nhiên vỗ nhẹ nàng một cái: “Tỷ nói gì thế, chúng ta là tỷ muội với nhau, khách sáo làm gì cho mệt.”
Hoa Mộ Thanh bật cười, khẽ lắc đầu.
Ngô Trân nhìn nàng, cũng hỏi: “Dạo này tỷ ở biệt viện, vẫn ổn chứ? Lục Công Chúa chắc cũng không còn tìm tỷ gây phiền phức nữa, chắc là không sao đâu.”
Chuyện này thì đúng là Hoa Mộ Thanh không biết, nàng hơi nghi hoặc nhìn Ngô Trân: “Lục Công Chúa làm sao vậy?”
Ngô Trân nhìn sang Tống Huệ: “Nàng vẫn chưa nói cho tỷ ấy biết à?”
Tống Huệ mỉm cười, gương mặt không để lộ cảm xúc: “Phụ mẫu ta đã dặn, không được tùy tiện đến biệt viện làm phiền biểu tỷ dưỡng bệnh.”
Tô Nhiên bĩu môi: “Thế thì nàng không đúng rồi, tỷ ấy ở một mình bên ngoài, ít nhiều cũng thấy cô đơn nàng nên thường xuyên đến thăm tỷ ấy mới phải.”
Tống Huệ chỉ mỉm cười, nâng chén trà lên uống, thầm nghĩ: ‘Cái gọi là ‘biệt viện’ ấy, ta nào dám tới. Đó chính là Vương phủ của Thần Vương đấy!’
Trời mới biết, người nam nhân mà trước kia nàng từng khinh thường không tiếc lời, kẻ đã bỏ rơi biểu tỷ của nàng lại chính là Thần Vương! Nếu để hắn biết được… xong rồi, nàng thậm chí không dám tưởng tượng kết cục sẽ ra sao.
Tô Nhiên thấy nàng chỉ lo uống trà, im lặng không nói gì, cũng lười để ý.
Nàng quay sang Hoa Mộ Thanh, nói: “Tỷ không biết đâu, lần này chắc Thần Vương bị ép đến đường cùng nên nổi giận thật rồi, làm cho kinh thành một phen dậy sóng, má-u chảy thành sông.”
Vừa nói, nàng vừa dịch người lại gần Hoa Mộ Thanh, hạ giọng: “Ta nghe tổ phụ nói, Thần Vương đã lợi dụng vụ án vứt xá-c ở Ngọ Môn lần trước, nắm được nhược điểm của Lục Công Chúa, không biết đã dùng cách gì mà lại khiến Lục Công Chúa trước mặt Hoàng Thượng, công khai thừa nhận vụ án đó là do nàng ta cấu kết với Thập Nhị Hoàng Tử, à, chính là Thiệu Vương trước kia, cùng nhau gây ra!”
Thật ra, kết quả vụ việc này, Hoa Mộ Thanh đã nghe Dao Cơ kể sơ qua.
Nhưng những tình tiết cụ thể bên trong, chỉ những người có mặt tại chính điện ngày hôm đó mới rõ ràng được.
Hoa Mộ Thanh lắng nghe Tô Nhiên kể tiếp cảnh hôm đó trên triều đình, Cảnh Hạo Thiệu hợp lực kéo bè kéo cánh dồn ép Mộ Dung Trần đến bước đường cùng, muốn triệt hạ hắn ngay tại đó, hiểm ác đến mức nào.
Rồi Mộ Dung Trần chỉ nhẹ nhàng một chiêu, ném ra một quân cờ mang tên Cảnh Như Thủy khiến nàng ta kéo cả Cảnh Hạo Thiệu cùng rơi xuống vũng bùn.
Hai phe đối đầu căng thẳng trên triều, dù không đổ má-u nhưng sự quyết liệt trong cuộc đấu đó, Hoa Mộ Thanh có thể tưởng tượng ra được rõ ràng.
Hóa ra, vào ngày nàng bị Hoàng Thượng giam giữ tính kế, Mộ Dung Trần cũng đang trải qua một trận sinh tử như đi trên lưỡi d-ao!
Nàng căng thẳng đến mức bưng chén trà, liên tục uống mấy ngụm liền.
Tô Nhiên càng nói càng hăng: “Sau đó, chắc Thần Vương bị chọc giận đến cực độ, còn đem đám ám vệ mà Hoàng Thượng cài bên cạnh để giám sát hắn, gi-ết sạch không chừa một ai, lại còn ngang nhiên vứt xá-c khắp nơi trong hoàng cung, khiến Hoàng Thượng tức đến phát điên! Ta nghe tổ phụ nói, gần đây Thái Y Viện cũng bị xử mấy vị thái y rồi.”
Ngô Trân thì lại chú ý đến phản ứng khẽ khàng của Hoa Mộ Thanh vừa rồi.
Trong lòng dần dần sáng tỏ, cô nương này, e rằng giữa nàng ta với Thần Vương thật sự có không ít liên quan.
Nàng khẽ cười, vỗ vào vai Tô Nhiên đang thao thao bất tuyệt: “Chuyện triều đình, nàng nói hăng say thế làm gì. Nhà nàng cũng đâu cho muội vào cung làm nữ quan, an phận một chút đi.”