Tô Nhiên bĩu môi: “Dù sao nhà nàng cũng chẳng đem tranh của nàng ra bán, nàng cũng chẳng thành họa sĩ lớn được, thế thì khỏi vẽ cho xong.”
Nói xong lại nhấp một ngụm trà.
Ngô Trân cười, nhéo nàng một cái: “Chỉ có nàng là giỏi, là biết nói thôi!”
Tô Nhiên bị nhéo đau, cả người giật nảy lên nước trà cũng đổ cả lên tay liền định lau vào váy của Ngô Trân.
Hai người đang đùa giỡn ầm ĩ thì...Tống Huệ ghé sát lại bên cạnh Hoa Mộ Thanh, khẽ nói: “Biểu tỷ, mẫu thân bảo muội nhắn với tỷ, lúc nào rảnh thì về phủ một chuyến. Mẫu thân có vài lời muốn nói riêng với tỷ.”
Nếu là biệt viện của Mộ Dung Trần thì Lan Anh còn có thể tìm cách tiếp cận, chứ nếu là phủ Thân vương thì nàng ta lại không có cách nào chen vào được.
Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Ừm.”
“Các nàng đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó?” – Tô Nhiên bất chợt hỏi.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, quay đầu lại không đáp mà lại nhìn sang Ngô Trân, hỏi: “Gần đây phủ của nàng có chuyện gì xảy ra không?”
Câu hỏi này khá trực tiếp, nếu là người khác e là đã thấy vô lễ, thậm chí bất kính.
Ngô Trân chỉ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái.
Tô Nhiên cũng tò mò hỏi theo: “Sao tự nhiên lại hỏi thế? Nhà Trân Nhi gần đây… tổ mẫu vẫn khỏe, cũng không nghe nói có chuyện gì lớn cả…”
Chưa dứt lời, Ngô Trân chợt cười nhẹ: “Thật ra cũng là chuyện xấu trong nhà, không tiện kể với người ngoài. Hôm đó sau vụ của tổ mẫu, phụ thân liền đề nghị phân gia.”
“Cái gì?” – Tống Huệ và Tô Nhiên đều ngạc nhiên.
Phân gia không phải chuyện nhỏ, vậy mà Ngô giachẳng hề để lộ một chút tin tức nào.
“Sao lại đòi phân gia chứ?”
Tống Huệ cau mày, nàng chưa từng trải qua những chuyện đấu đá trong nội phủ nhưng vẫn luôn nghĩ rằng nếu cả nhà có thể sống yên ấm bên nhau thì còn gì tốt hơn.
Chỉ là, nàng chưa từng chứng kiến một gia tộc mà vì tiền tài và quyền lực lại dám hạ độc tổ mẫu.
“Nếu không còn cách nào, chi bằng tìm biện pháp đuổi thẳng bọn họ ra ngoài là được. Phân gia rồi, chắc cũng ảnh hưởng không ít đến nhà nàng, đúng không?”
Tống Huệ lo lắng cũng không phải không có lý.
Chỉ là, Tô Nhiên lại bĩu môi, không đồng tình mà lắc đầu: “Đuổi thế nào? Dù sao cũng là người một nhà. Ngô lão đại nhân và Ngô đại nhân trước nay vẫn nhân hậu, không giống như Tống đại nhân nghiêm khắc trừng ác. Họ muốn giải quyết mọi việc êm thấm, không đổ má-u, không làm tổn thương tình thân, không khiến tổ mẫu đau lòng lại có thể khiến những kẻ bẩn thỉu, hiểm độc ấy rời xa gia môn, tránh để sau này lại gây chuyện lớn.”
Nghe vậy, Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Tô Nhiên một cái.
Trước đây nàng chỉ nghĩ Tô Nhiên là người thông minh gan dạ, tính tình ngay thẳng không ngờ đến cả những chuyện tính toán thâm sâu như thế này, nàng ấy cũng có thể nhìn ra được một cách rõ ràng.
Tô Nhiên bắt gặp ánh mắt của Hoa Mộ Thanh thì liền cười toe toét.
Hoa Mộ Thanh cũng mỉm cười đáp lại.
Tống Huệ trầm ngâm suy nghĩ: “Trân Nhi, tổ mẫu nhà nàng chẳng lẽ vẫn chưa biết chuyện hôm đó là do nhà đại thúc nàng làm sao?”
Ngô Trân thở dài, gật đầu, rồi nhìn sang Hoa Mộ Thanh: “Thanh tỷ, tỷ biết chuyện gì rồi đúng không?”
Hoa Mộ Thanh đặt chén trà xuống, hơi bất đắc dĩ đáp: “Cũng là tình cờ thôi. Hôm qua ta đến Hồi Xuân Đường mua thuốc, lại không ngờ lại gặp được vị đường huynh hôm trước từng thấy ở nhà muội.”
“Biểu tỷ đến Hồi Xuân Đường?”
Tống Huệ lo lắng hỏi: “Có phải trong người không khỏe ở đâu không?”
Tô Nhiên trợn mắt: “Nàng để tỷ ấy nói hết câu đã được không? Trước đây không phải bị Cảnh Như Thủy dọa sợ đó sao, khám bệnh cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà chuyện nhỏ như đi mua thuốc thì cứ giao cho hạ nhân đi là được rồi, đâu cần tự mình phải đi?”
Tống Huệ thấy nàng bảo mình đừng nói, mà chính nàng ấy lại nói nhiều hơn cả thì không nhịn được bật cười.
Ngô Trân lắc đầu, hỏi Hoa Mộ Thanh: “Thanh tỷ gặp đường huynh nhà ta ở Hồi Xuân Đường à? Huynh ấy đến đó làm gì vậy?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Ban đầu chỉ nghe thấy bên trong có người lớn tiếng cãi cọ, nói nhất quyết phải lấy cho bằng được một củ nhân sâm núi loại thượng hạng mà chỉ Hồi Xuân Đường mới có. Mà thứ đó là Hồi Xuân Đường chuẩn bị riêng cho Thần Vương điện hạ. Ta nghe tiểu nhị trong tiệm nói vậy thì thấy lạ, còn ai dám ngang nhiên cư-ớp đồ của Thần Vương điện hạ sao? Thế là ta nhìn kỹ một chút.”
Thế là...nàng nhìn thấy Ngô Hạo.
Trong lòng Ngô Trân cũng lờ mờ đoán được, chỉ sợ giữa Hoa Mộ Thanh và Thân vương có điều gì đó không tiện công khai. Việc đến Hồi Xuân Đường, e là cũng có việc riêng khác.
Hôm nay cố ý mời mọi người đến trà lâu sang trọng như thế này để dùng trà, e rằng mục đích thật sự chính là muốn gián tiếp, vòng vo nói cho nàng biết chuyện “Ngô Hạo gây náo loạn ở Hồi Xuân Đường”.
Mấy người ở đây đều không phải hạng ngu ngốc.
Tô Nhiên lại là người mở lời đầu tiên: “Ngô Hạo gan cũng to thật đấy! Đến cả đồ của Thần Vương điện hạ mà cũng dám cư-ớp? Hắn chán sống rồi chắc? Ai cho hắn cái gan đó chứ!”
Một câu trúng ngay trọng tâm!
Đúng vậy! Nếu không có người chống lưng, Ngô Hạo dám ngông cuồng như thế sao? Trước kia trước mặt Ngô Trân còn không dám ngẩng đầu, vậy mà giờ lại dám ngang nhiên giành giật đồ của Thần Vương?
Cho dù hiện nay Thần Vương đã trở mặt hoàn toàn với hoàng đế, thì những "con cáo già" sống ở Long Đô cả ngàn năm nay cũng chẳng có kẻ nào dám trực tiếp đi gây sự với hắn!
Ngô Hạo lần này, nếu không phải là chán sống thì chính là đang có chỗ dựa sau lưng, mượn oai hùm để ra oai!
Nhưng Ngô Hạo đâu phải kẻ ngu ngốc, vậy thì chỉ có thể là bị người xúi giục hoặc đang làm việc thay cho người khác.
Mấy người ngồi đó chỉ cần nghĩ một chút đã thông suốt ngay.
Tống Huệ cũng nói thêm: “Hồi Xuân Đường… ta từng nghe nói, thực ra đó chính là sản nghiệp của Thần Vương điện hạ…”
Câu này vừa thốt ra, ngay cả Ngô Trân và Tô Nhiên cũng ngạc nhiên, ngoài Hoa Mộ Thanh ra thì không ai biết điều này cả.
Thấy mọi người đều có vẻ sửng sốt nhìn mình, Tống Huệ chỉ cười cười: “Trong Cửu Môn, các vị quyền quý có những sản nghiệp nào, phụ thân ta cũng biết ít nhiều. Có lần ông thấy buồn miệng nên kể lại với mẫu thân, ta tình cờ ở gần nên nghe được thôi…”
Vừa nói, nàng vừa len lén liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, thầm nghĩ: ‘Biểu tỷ à, không biết tỷ có rõ không? Thần Vương điện hạ giàu lắm đấy! Những tài sản khác chưa nói, chỉ riêng những cửa tiệm bày ra công khai ở Long Đô, một tấc đất đáng giá ngàn vàng mà toàn là những cửa hàng tốt nhất đấy!’
Hoa Mộ Thanh nhận ra ánh mắt có phần là lạ của Tống Huệ, chỉ khẽ mỉm cười rồi nói: “Vậy thì không biết vị Ngô công tử kia… liệu có biết rằng Hồi Xuân Đường là sản nghiệp của Thần Vương không?”
Nếu biết rõ mà vẫn cố tình đến gây sự, lại còn nhất quyết đòi lấy cho được củ sâm thượng hạng mà Thần Vương đã đặt...
Vậy thì dụng ý đã quá rõ ràng rồi còn gì!
Quả nhiên, Ngô Trân rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.
Chốc lát sau, nàng bỗng nói: “Nói đến đây, ta chợt nhớ ra một chuyện… Mấy hôm trước, Khang Vương điện hạ vì Đức phi nương nương trong cung bị cảm phong hàn nên đã sai người tìm mua một loại dược liệu hiếm chỉ có ở miền Nam. Mà đúng lúc ấy, đoàn thương nhân nhà Tam thúc muội vừa từ miền Nam trở về, trong hàng hóa mang theo lại trùng hợp có một thùng thuốc quý hiếm đó.”
Tô Nhiên đập tay xuống bàn cái “đét”: “Ta hiểu rồi! Tam thúc nhà nàng vì chuyện phân gia nên không còn chỗ dựa, liền đi đầu quân cho Khang Vương trước rồi!”
Ngô Trân không nói gì, dù sao chuyện này cũng chỉ là suy đoán trong lòng nàng.
Nhưng Tô Nhiên thì lại tin chắc như đinh đóng cột: “Khang Vương ấy à, tính tình nhỏ mọn keo kiệt nhưng lại giỏi tính toán và rất biết lợi dụng người khác. Thấy Tam thúc nàng tìm đến đầu quân, chắc chắn đã nói mấy lời kích động xúi giục cả nhà họ phải làm vài chuyện thật ‘ra trò’ để thể hiện lòng trung thành.”
“Còn biểu hiện lòng trung thành thế nào á? Đương nhiên là phải đúng ý Khang Vương, khiến hắn vui vẻ rồi! Khắp Long Đô ai mà không biết, Khang Vương và Thần Vương như nước với lửa. Chỉ cần khiến Thần Vương khó chịu, Khang Vương tất nhiên sẽ hả lòng hả dạ!”
“Ha ha.”
Tô Nhiên hào hứng nói: “Ta đoán nhé! Lần này Thần Vương điện hạ e là sẽ chịu thiệt thòi trong im lặng đấy!”
Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày, đã hiểu ngay ẩn ý trong lời của Tô Nhiên.
Ngược lại, Tống Huệ lại hỏi: “Thiệt thòi gì cơ? Hồi Xuân Đường không bán thì chẳng lẽ Ngô Hạo có thể cư-ỡng ép cư-ớp lấy hay sao?”
Tô Nhiên cười nhạt, đầy vẻ khinh thường: “Hắn cần gì phải cư-ớp? Chỉ cần nói Đức phi nương nương trong cung đang bệnh, cần nhân sâm để bồi bổ mà trong cung lại không có loại thượng phẩm như vậy. Hồi Xuân Đường nếu không bán, lại còn liên quan đến Thần Vương thế là có thể lập tức vu cho Thần Vương tội bất hiếu bất trung rồi!”
“Huống chi.”
Ngô Trân tiếp lời: “Hiện nay quan hệ giữa Thần Vương và Hoàng đế đang rất căng thẳng, đúng lúc gió tanh mưa má-u. Nếu còn dính líu thêm chuyện thế này, chỉ sợ…”
Nàng liếc nhìn Hoa Mộ Thanh: “Tình thế của Thần Vương sẽ càng thêm khó khăn.”
Chiêu này của Cảnh Hạo Khang tuy thô bạo nhưng lại cực kỳ hiệu quả, hơn nữa còn chọn đúng thời điểm. Nếu Mộ Dung Trần không chịu giao ra củ nhân sâm kia, Cảnh Hạo Khang có thể lập tức cáo buộc Hoàng đế không được hoàng nhi hiếu thuận!
Ai cũng biết, Mộ Dung Trần là con ruột của Hoàng đế.
Thế nhưng ông ta chưa từng công khai thừa nhận điều đó.
Nếu Cảnh Hạo Khang lại thêm mắm dặm muối mà nói với Hoàng đế rằng, Mộ Dung Trần chẳng những không tôn kính thân phụ, mà còn bất kính, khinh thường, thậm chí chán ghét, hận không thể trông phụ hoàng ch-ết cho xong, thì e rằng có thể thực sự khơi dậy sát tâm trong lòng Hoàng đế.
Dù… Hoa Mộ Thanh không hiểu nổi vì sao Hoàng đế đến giờ vẫn có thể nhẫn nhịn sự khiêu khích công khai như vậy của Mộ Dung Trần.
Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, chắc chắn trong tay Mộ Dung Trần hoặc ở đâu đó ngoài tầm mắt, nhất định vẫn còn có thứ gì đó khiến Hoàng đế phải e dè, không thể dễ dàng ra tay với hắn.
Là Tô Mộ sao?
Nàng âm thầm suy nghĩ, nhưng không nói ra.
Ngô Trân thấy vẻ mặt của nàng, biết nàng đã nghe thấu cũng không nói thêm gì, mà chuyển sang nói với Tô Nhiên: “Nếu Tam thúc ta thực sự có liên hệ với Khang Vương điện hạ thì ta nhất định phải báo với tổ phụ và phụ thân, mau chóng tách ra phân gia cho sớm.”
Tô Nhiên bĩu môi gật đầu: “Chứ còn gì nữa. Dính líu vào tranh đoạt ngôi vị, chẳng khác nào chán sống. Phụ thân nàng vẫn là tốt nhất.”
Nàng lại nhìn sang Tống Huệ: “Chỉ trung thành với quân vương, đứng vững vàng không bị kéo vào tranh đấu.”
Tống Huệ cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn không giấu được lo lắng mà nhìn Hoa Mộ Thanh, Thần Vương hiện giờ nguy hiểm trùng trùng, biểu tỷ lại có dính líu đến hắn, sau này sẽ ra sao đây?
Ngô Trân thấy sắc mặt hai người, liền mỉm cười, khéo léo chuyển sang đề tài khác.
“À đúng rồi, lần trước trong cung có yến hội thưởng hoa, Thanh tỷ lúc đó đi nghỉ ở điện Thanh Lương, chắc vẫn chưa biết chuyện náo nhiệt xảy ra sau đó đâu nhỉ?”
Nữ nhi tụ họp với nhau, vốn đã thích bàn chuyện thị phi và những chuyện vui trong hậu cung.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười phối hợp, khẽ lắc đầu: “Chuyện náo nhiệt gì thế?”
Ngô Trân còn chưa kịp mở lời thì Tô Nhiên bên cạnh đã nhanh miệng chen vào: “Ôi trời, là Nhị Công Chúa Cảnh Như Ân đó! Không biết nàng ta dùng cách gì mà lại lao thẳng lên đài thưởng hoa! Chậc chậc, ta coi như được mở rộng tầm mắt, nữ nhân mà phát điên lên thì đúng là chẳng còn cần mạng sống gì nữa!”
“Ồ?”
Mà chuyện này, thật ra vốn là do Hoa Mộ Thanh cùng Lan Anh âm thầm sắp đặt.
Lan Anh muốn thay nàng xả giận, còn Hoa Mộ Thanh thì cần có người cản chân Chu Lệ Phương, để Quỷ Tam không kịp quay về tìm nàng.