Người kể chuyện thì luôn thích nhất là người nghe có phản ứng tích cực.
Thấy Hoa Mộ Thanh tỏ vẻ hứng thú, Tô Nhiên lập tức vui vẻ kể tiếp: “Tỷ không tận mắt thấy đâu! Nhị Công Chúa cầm hẳn một con d-ao, lao thẳng về phía Chu Quý phi, vừa khóc vừa gào, đòi gi-ết bà ta, đòi cùng bà ta đồng quy vu tận! Chậc chậc, cảnh tượng loạn hết cả lên!”
Nàng lại cười: “Nhưng Chu Quý phi cũng chẳng phải dạng vừa. Bà ta nhanh chóng sai người bắt lấy Cảnh Như Ân, rồi trực tiếp giải đến chỗ Hoàng Thượng luôn! Bình thường cứ tưởng bà ta là vị nương nương dịu dàng nhu mì, không ngờ thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn! Khi bị lôi đi, Cảnh Như Ân còn bị đ-ánh gãy hai chân đấy! Chậc chậc.”
Ngô Trân ngồi bên cười nói: “Có thể giữ được sủng ái trong hậu cung suốt bao nhiêu năm, ai mà thực sự dịu dàng hiền lành chứ? Nhưng mà, nghe nói gần đây, phủ Trấn Quốc Tướng Quân đã dâng mấy bản tấu vào cung, mà chẳng gặp được Chu Quý phi?”
Tống Huệ cũng lên tiếng: “Hơn nữa, ta nghe phụ thân nói, Chu Nhị công tử cũng biến mất rồi, Chu gia đang âm thầm đi tìm đấy.”
Cả ba người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Trân nghi hoặc: “Nói mới nhớ, hôm tiệc thưởng hoa sau đó bọn ta cũng không thấy Chu Quý phi và Chu Hàm đâu nữa. Chẳng lẽ đã có biến cố gì?”
Biến cố sao?!
Chuyện của Chu Lệ Phương thì Hoa Mộ Thanh không rõ, nhưng còn Chu Hàm thì…
Trong mắt nàng thoáng hiện một tia lạnh lẽo, đã giao cho Mộ Dung Trần rồi thì nàng cũng không quản nữa.
Nàng mỉm cười, nói: “Chuyện của những người quyền quý, tự khắc đã có người lo, các nàng lo lắng làm gì. Nói đi, nãy giờ các nàng kể xôm tụ là nói về vụ Nhị Công Chúa gây náo loạn tiệc thưởng hoa phải không?”
Mấy người bị nàng thành công đ-ánh lạc hướng.
Tô Nhiên lập tức khoa tay múa chân, phấn khích nói: “Không chỉ thế đâu! Tỷ không biết, sau đó bọn ta còn thấy gì nữa cơ!”
“Thấy gì vậy?” - Hoa Mộ Thanh làm bộ như không biết, hỏi.
Tô Nhiên cười hì hì, trong mắt thoáng hiện chút ác ý và giễu cợt: “Sau đó ấy mà, lúc bọn ta thấy đài ngắm hoa nóng quá tính đi tìm chỗ mát nghỉ chân, ai ngờ lại bắt gặp Khang Vương và Hà Lâm đang tư tình vụng trộm!”
“Hả?”
Hoa Mộ Thanh rất đúng lúc bày ra vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ.
Phản ứng này khiến Tô Nhiên vô cùng hài lòng, nói tiếp: “Hơn nữa nha, y phục Hà Lâm còn xộc xệch không chỉnh tề, ngất xỉu trên đất nữa chứ! Sau khi tỉnh lại, nàng ta khăng khăng nói mình bị kẻ trộm đ-ánh ngất ở đó, rõ ràng là không muốn thừa nhận! Nhưng tỷ biết Khang Vương đã nói gì không?”
Dùng ngón chân cũng đoán ra được rồi còn gì.
Lần này, Hoa Mộ Thanh “ngốc” một cách rất khéo: “Khang Vương nói gì vậy?”
Tô Nhiên cười khúc khích, gần như không nhịn được: “Hắn nói là, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với Hà tiểu thư! Hahahaha! Thật ngốc hết chỗ nói luôn ấy! Hà Lâm thì rõ ràng không muốn dính dáng gì tới hắn, thế mà hắn lại nhận thẳng trước mặt mọi người. Thế là xong, danh tiếng thanh cao của Hà đại tiểu thư, nữ tài tử đệ nhất Long Đô coi như tan thành mây khói!”
“Lén lút gặp gỡ riêng với một thân vương đường đường chính chính, cho dù thật sự chưa làm gì đi nữa nhưng đám phú quý rảnh rỗi ở Long Đô này, cái họ không thiếu nhất chính là cái miệng, lời đồn đại cũng đủ dìm ch-ết nàng ta.” - Tống Huệ cũng gật đầu.
Trước đây đã không ưa Hà Lâm, sau này nàng ta còn nhiều lần ngấm ngầm mưu tính hại Hoa Mộ Thanh, lại càng thêm ghét.
Ngô Trân liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, cũng lên tiếng: “Điều bất ngờ là, bình thường Hà Lâm có nhiều người giao hảo thân thiết như vậy, vậy mà hôm đó không một ai đứng ra nói giúp nàng ta.”
“Hứ! Đều là một lũ giả nhân giả nghĩa cả! Nhất là hai tỷ muội nhà họ Từ kia, Từ Lạc thì khỏi nói rồi, cái miệng lúc nào cũng như d-ao ngay cả Từ Phi, bình thường nhìn thì tưởng hiền lành vậy mà cũng buông ra câu ‘nữ tử nên giữ mình trong sạch’ gì đó, thật đúng là giả vờ thanh cao nói người khác thì không kiêng nể ai cả.” - Tô Nhiên bĩu môi, đầy vẻ khinh thường.
Không phải nàng ta thương hại Hà Lâm, mà chỉ là coi thường loại người ngoài miệng thì ra vẻ thanh cao như Từ Phi nhưng trong lòng lại đen tối.
Ngô Trân nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Nhiên, chỉ cười, lắc đầu: “Từ Phi nói như vậy cũng không khó hiểu đâu. Các nàng không biết chứ, nàng ta từng chặn xe ngựa của Thần Vương, đứng giữa phố mà tỏ tình với Thần Vương đấy.”
Hoa Mộ Thanh cụp mắt, khẽ mỉm cười.
Trong lòng nàng đã chắc chắn, Ngô Trân đã nhìn ra sự khác thường của nàng với Mộ Dung Trần.
Quả nhiên, người giỏi vẽ tranh, ánh mắt quan sát cũng vô cùng tinh tường. Nàng tự cho là mình che giấu rất giỏi, vậy mà vẫn bị Ngô Trân phát hiện ra sơ hở.
Ngô Trân cũng nhận thấy nét mặt Hoa Mộ Thanh khẽ thay đổi, chỉ khẽ cười nhẹ.
Tô Nhiên và Tống Huệ thì đều cau mày: “Chỉ nghe nói Hà Lâm vì Thần Vương có ơn cứu mạng mà nảy sinh tình cảm, chứ Từ Phi kia, bình thường thì ít nói vậy mà cũng nhắm vào Thần Vương sao?”
Ngô Trân bật cười: “Nếu không thì các nàng nghĩ, tại sao nàng ta lại buông lời cay nghiệt với Hà Lâm như vậy?”
Khóe miệng Tô Nhiên giật giật, Tống Huệ thì nhìn sang Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, chỉ hỏi: “Nếu Khang Vương đã coi trọng Hà Lâm như thế, vậy hôn sự này chắc sắp được định rồi nhỉ?”
Tô Nhiên bĩu môi: “Biết đâu được chứ! Mẫu phi của Khang Vương là Đức phi nương nương vốn không thích Hà Lâm lắm, ngược lại di mẫu của Hà Lâm là Hà Tần thì lại tỏ ý muốn kết thông gia, còn mấy lần đến điện Đức Dung để lấy lòng Đức phi nữa. Nhưng nhìn Hà Lâm, chỉ e nàng ta vẫn chưa hoàn toàn dứt được tình cảm với Thần Vương đâu! Trong chuyện này lại còn có Tứ Công Chúa, người xưa nay vẫn luôn quan tâm Khang Vương, cũng xen vào. Chậc chậc, rối rắm lắm, hôn sự này chắc còn phải ầm ĩ một thời gian nữa.”
Hoa Mộ Thanh bỗng nhớ ra, đã một thời gian nàng chưa tới thăm Cảnh Như Vân.
Cảnh Hạo Khang dám tính kế Mộ Dung Trần như vậy.
Trước đây, nàng còn nể tình Cảnh Như Vân mà không ra tay sát thủ với hắn.
Nhưng giờ xem ra… chỉ e rằng…
Cũng nên tìm dịp, đi gặp Tứ Công Chúa một lần rồi.
Long Đô bề ngoài nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng e rằng sắp không che giấu nổi nữa rồi.
“Nàng nghe mấy chuyện này từ đâu thế?” - Tống Huệ cười hỏi.
Tô Nhiên lập tức ra vẻ đắc ý: “Không nói cho nàng biết đâu! Hehe.”
Tống Huệ liếc nàng một cái đầy bất lực.
Ngô Trân lại lên tiếng: “À đúng rồi, Nhiên Nhiên, lão Hầu Gia nhà nàng hình như đầu tháng sau mừng thọ đúng không? Cũng sắp tới rồi.”
Tô Nhiên lúc này mới vỗ tay đ-ánh ‘bộp’ một cái: “Aiya, suýt nữa thì ta quên mất! Nào, đây là thiệp mời, đến hôm đó mọi người cùng đến nhà ta chơi náo nhiệt cho vui!”
Ngô Trân và Tống Huệ tiện tay nhận lấy, gật đầu: “Tất nhiên rồi, phải tới chúc thọ lão Hầu Gia chứ.”
Hoa Mộ Thanh lại hơi do dự: “Ta tới… liệu có ổn không?”
Tô Nhiên lập tức trợn tròn mắt: “Có gì mà không ổn chứ! Chính ta tự tay viết thiệp mời tỷ, ai dám ức hi-ếp nàng, ta vả cho rụng răng luôn!”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Không phải ý đó, chỉ là… Thôi được, đa tạ nàng, đến hôm đó ta nhất định sẽ đến quấy rầy.”
Tô Nhiên phẩy tay: “Khách sáo gì, tổ phụ ta thích nhất là mấy đứa nhỏ tụ tập đông vui. Có điều năm nay Hoàng Thượng đã hạ chỉ, yêu cầu tổ phụ ta mở tiệc lớn trong phủ chắc sẽ có nhiều người đến lắm. Nhưng không sao, chúng ta chỉ cần tới viện của ta chơi, mặc kệ mấy người lộn xộn kia là được.”
Mấy người lộn xộn kia…
Cách nói của Tô Nhiên thật đúng là không kiêng nể ai.
Tống Huệ, Ngô Trân và Hoa Mộ Thanh đều bật cười.
Mấy người lại thân thiết ngồi trò chuyện thêm một lúc, bàn tán đủ chuyện bát quái trong Long Đô.
Sau đó, từng người đứng dậy cáo từ ra về.
Hẹn nhau đến ngày mừng thọ lão Hầu Gia sẽ gặp lại, rồi ai nấy lên xe ngựa rời đi.
Một tuần hương sau, Từ Phi từ trong lầu bước ra.